Ta Bị Chơi Rồi
Hạo Phong thẳng thắng ra câu hỏi, cũng khiến cho Hạo Vương và Vô Kính đội trưởng hơi bất ngờ. Rõ ràng trong lòng bệ hạ đã tồn tại một đối thủ có thể uy hiếp đến chức quán quân của Thái Tử.
Hạo Vương ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng
“Phụ hoàng, Vũ Thiên người này hành sự biết xem trước xem sau, khả năng ứng biến vô cùng linh hoạt, thấy khó không nản, khả năng thực chiến phong phú. Nếu như hắn cũng là một tên Sơ Cấp cảnh, con tự nhận không bằng”.
Hạo Phong hơi nhướng mày lên, nhìn về phía Thái Tử
“Nói như vậy, ngươi có tự tin đánh thắng hắn”.
“Vâng, con sẽ thắng” Hạo Vương lời nói như đinh đóng cột, rất có cốt khí của bậc quân vương.
Hạo Phong nghe vậy, tâm tình cũng giãn ra đôi chút, quả thực Vũ Thiên chiến ba trận, thân là hoàng đế, thấy đế quốc xuất hiện như thế nhân tài, phải vui mới đúng.
Nếu như hiện tại không diễn ra đại hội thi đấu, hắn sẽ làm mọi cách để Vũ Thiên gia nhập Quân Đoàn.
“Vô Kính lão sư, ngài nói một chút ta nghe thử”
Đối với đế quốc Hạo Đông, thì nam tử tên Vô Kính này vừa là đội trưởng đội cận về, vừa là lão sư trực tiếp huấn luyện cho Thái Tử Hạo Vương.
Vô Kính khẽ vuốt cằm, nói
“Bệ hạ tha lỗi nếu như điều ta sắp nói làm ngài phật ý, ta nghĩ, hiện tại Thái Tử vẫn mạnh hơn, nhưng tên kia chỉ thiếu có một thứ, đó chính là thời gian”.
“Hửm, cao đến như vậy” Hạo Phong hơi cả kinh. Nếu nói như vậy, nương theo ngày tháng trôi qua, Hạo Vương sẽ từ từ bị hắn siêu việt.
Vô Kính lại nhìn về phía Thái Tử, từ tốn nói
“Thái Tử, ngươi cũng biết, nếu như lần này lọt vào được top sáu người đứng đầu, mỗi người sẽ có quyền tự lựa chọn học viện. Mỗi một học viện trong Ngũ Đại Viện chỉ lấy có một người mà thôi, nếu như đoạt được chức quán quân, sẽ có tư cách đưa ra lựa chọn trước tiên. Không những thế, bệ hạ đã mở ra Bảo Khố cho người này. Ngươi cũng không muốn bảo khố của hoàng thất rơi vào tay người khác chứ”.
Sắc mặt của Hạo Vương thêm phần ngưng trọng. Bảo Khố hoàng thất chính là căn cơ của Hạo Đông đế quốc cả ngàn năm nay. Thân là Thái Tử, hắn cũng chưa một lần được ra vào chỗ này. Bảo Khố chỉ mở ra nếu như có sự cho phép của hoàng đế, và chỉ mở ra trong những trường hợp vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần là vật phẩm lấy ra từ Bảo Khố, sẽ không có thứ tầm thường, thậm chí còn có những thứ lai lịch bất minh, bị nguyền rủa chẳng hạn.
Dưới triều đại của Hạo Phong, Bảo Khố được mở ra lần đầu vào mười năm trước, chủ nhân của vật phẩm lần đó hiện tại đang là đội trưởng đội cận vệ, kiêm lão sư của Thái Tử, Vô Kính.
Mười năm gần đây, chưa từng được mở ra, khiến một số người không hiểu chuyện có phần hoài nghi sự tồn tại của căn phòng này.
“Cám ơn lão sư, ta xin ghi nhớ” Hạo Vương ôm quyền hướng Vô Kính nói.
Đúng lúc này, Vô Kính ánh mắt có chút lóe lên, hắn hướng phụ tử Hạo Phong nói vài câu. Sau khi nghe xong, Hạo Phong gương mặt toát ra một chút tiếu ý.
“Truyền gọi trưởng ban tổ chức giải đấu vào gặp trẫm” Hạo Phong ra lệnh.
Một lát sau, người nãy đã tới diện kiến Hạo Phong, hai người trao đổi suốt một canh giờ, cuối cùng hắn hành lễ ra về. Lúc này, Hạo Phong nở một nụ cười nham hiểm.
“Vũ Thiên a, nếu như ngươi quả thực là nhân tài hiếm có, để bổn vương thử thách ngươi một chút, xem xem ngươi có đáng cho ta chờ đợi năm năm hay không”.
Sáng hôm sau, như thường lệ, quảng trường Hạo Thành chật kín người đến xem đại hội. Trên hàng ghế đại gia tộc, Vũ Hạo phu thê đã có mặt từ sớm.
“Tiểu Thiên, hôm qua đánh với cô gái kia, ngươi đã có chút chủ quan, trạng thái hơi buông lỏng, hãy xem đó như một bài học. Phàm làm việc gì, cũng phải cố gắng hết sức. Sư tử bắt thỏ cũng phải xuất toàn lực. Hãy nhớ lấy”.
Vũ Thiên chăm chú lắng nghe, hôm qua quả thực mém chút nữa là bị nàng đánh bại, hắn từ dằn lòng sẽ không để tâm tình chi phối hành động một lần nữa.
“LOA … LOA … LOA”
Tiếng thử loa vang lên khiến cả quảng trường tập trung chú ý về phía sàn đấu, lúc này trên đó là một vị trọng tài, trên tay hắn cầm một tờ giấy.
“Xin chào mọi người, hôm nay là ngày thi đấu thứ tư, để tạo thêm phần kịch tính cho cuộc thi, ban tổ chức sau khi hội bàn với bệ hạ và đại diện Ngũ Đại Viện, hôm nay ta xin thông báo qui tắc mới cho các vòng sau”.
Thay đổi qui tắc thi đấu ? Không phải bây giờ là hơi muộn sao.
Phía khán đài liên tục phát ra tiếng bàn tán xôn xao. Vị trọng tài lại lên tiếng.
“Mọi người bình tĩnh nghe ta nói. Thể thức thi đấu một loại một như mọi năm chỉ tập trung khai thác thực lực của mỗi cá nhân. Thể thức thi đấu mới sẽ tập trung đề cao tinh thần đồng đội. Là một nhân tố rất quan trọng cần phải có của một cường giả sau này.
Hôm qua sau khi thi đấu xong, còn lại 19 thí sinh, tuy nhiên để thuận tiện cho việc sắp xếp, chúng ta sẽ tiến hành bốc thăm trong các thí sinh bị loại ngày hôm qua, chọn ra một người được đặc cách tham gia tiếp vòng này. Tổng cộng sẽ có 20 thí sinh, chia làm năm đội, mỗi đội bốn thí sinh.
Các đội sẽ tiến nhập vào khu rừng quái thú ở phía Bắc Hạo Thành, tiến hành săn giết, trong thời gian ba ngày, hai đội nào có tổng số năm quái thú nhiều hơn, sẽ là đội chiến thắng vòng thứ tư này.
Sau đây sẽ là quá trình bốc thăm cho các thí sinh bị loại ngày hôm qua”.
Vũ Thiên ngồi trên khán đài, ánh mắt có chút mơ hồ vì chưa thích ứng kịp. Lập đội bốn người, tiến hành giết quái thú. Đây có lẽ là kỳ đại hội đầu tiên áp dụng loại hình thi đấu này.
“Đừng mất bình tĩnh, phía Bắc Hạo Thành chỉ có quái thú thực lực từ 50 năm Sơ Cấp trở lại mà thôi, không quá cường đại, nếu không đối đầu được, chạy trốn không thành vấn đề”.
Vũ Hạo một bên nhắc nhở.
Rất nhanh đã chọn ra thí sinh may mắn được đặc cách thi đấu vòng thứ tư này. Vũ Thiên sau khi nhìn thân ảnh xuất hiện trên võ đài, ánh mắt có chút ngốc trệ.
“Là nàng…”
Đúng như vậy, Tiểu Phong là người may mắn được chọn.
Đối với Tiểu Phong, tuy Vũ Thiên hắn đã đánh bại nàng, nhưng nếu như đánh thêm một lần nữa, hắn cũng chưa chắc có thể trấn áp nàng dễ dàng như hôm qua. Yếu tố bất ngờ đã không còn a. Dù sao tu vi của nàng vẫn cao hơn hắn.
Vũ Thiên rời khán đài để di chuyển xuống khu vực thí sinh. Lúc này tại đây là 20 người có thực lực mạnh nhất trong lớp trẻ tại Hạo Đông đế quốc. Người nào gương mặt cũng toát ra vài phần khí thế của tuổi trẻ.
Từ phía xa, có một vị trong ban tổ chức tiến tới, hắn cầm trên tay cũng một tờ giấy màu trắng, hướng 20 thí sinh, lên tiếng nói.
“Sau khi bốc thăm chia nhóm hoàn tất, ta sẽ đọc tên từng người tương ứng với nhóm của mình”.
Bốc thăm chia nhóm đã hoàn tất luôn rồi ? Nhanh như vậy, tại sao không có tuyên bố ra cho khán giả biết như mọi lần.
Vũ Thiên đối với việc này cũng có chút nghi ngờ. Sau đó người này nhanh chóng gọi ra từng cái tên
“Vinh Lôi, Liễu Nham, … nhóm một”
“Hạo Vương, Hứa Ảnh, … nhóm hai”
“Lãnh Hoa, Tà Hỏa, … nhóm ba”
“Nguyên Hàn, Hứa Vỹ, … nhóm bốn”
Bốn nhóm đầu đều được chia rất kỹ càng, những ứng cử viên chia đều ra cho các nhóm. Vũ Thiên sốt ruột đợi đến tên mình.
“Vũ Thiên, Tiểu Phong, Đại Mập Mạp, Liêu Bân nhóm năm”
Vũ Thiên ánh mắt hơi cả kinh, lập tức quay đầu nhìn sang thiếu nữ tên Tiểu Phong, ánh mắt nàng không mấy thân thiện nhìn đáp trả, sau đó lại nhìn về phía người được gọi là Đại Mập Mạp, hắn một thân to béo, trên tay còn hai cánh bánh bao đang không ngừng cạp lấy.
Cuối cùng nhìn về người tên Liêu Bân, là một tên gầy ốm nam tử, nhìn qua vô cùng thiếu sức sống, có cảm giác gió thổi hắn cũng sẽ ngã nhào.
Ta bị chơi rồi. Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Vũ Thiên.
Đăng bởi | MãnhThiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |