Rèn Đúc Phi Thường Thuận Lợi
Nương theo tiếng thông báo của Vân Trạch, những môn sinh trong Hiệp Hồn trố mắt nhìn về phía Vũ Thiên.
“Trời ạ hắn năm nay bao nhiêu tuổi. Nhìn qua có vẻ còn chưa tới 16 tuổi nữa, lại có thực lực tấn cấp lên Đại Sư Hồn Rèn ?”
“Ta còn tưởng mỗi mình Vân tiểu thư là kỳ tài ngút trời, đâu lại lòi ra một tên nhóc tuổi so với tiểu thư không lớn là bao”.
“Hắn cũng là một tên tu luyện giả ?”
Những vị môn sinh này vốn không phải là học viên của học viện, chỉ đơn giản là Hiệp Hội Hồn Rèn thành viên mà thôi, mặc dù được phép sinh hoạt trong khu vực Hỏa Thần học viện, nhưng không nhận được bất cứ ưu đãi nào. Tất nhiên bọn họ cũng không biết Vũ Thiên truyền kỳ bên ngoài.
Đại đa số bọn họ là thợ rèn phổ thông. Nếu không phải là tu luyện giả, cả đời ngươi chỉ dừng lại ở cấp độ đầu tiên Tiểu Sư Cấp mà thôi. Tất nhiên trong đám môn sinh này cũng có không ít tu luyện giả, cấp bậc Hồn Rèn Sư không thấp, nhưng tuổi còn nhỏ như Vũ Thiên và Vân Tiểu Thanh đi tới một bước này là quá mức nghịch thiên.
“Tiểu Thanh, bọn họ sao lại nhìn ta như thế ?” Vũ Thiên nói.
Vân Tiểu Thanh nhất thời vỗ bả vai Vũ Thiên cười nói.
“Lần trước ta tới thi tấn cấp, bọn họ cũng vẻ mặt này, đi thôi, tới thời gian rồi”.
Mọi người di chuyển ra khu vực rèn đúc. Ở đó đã bố trí sẵn một cái bàn dài với vài cái ghế. Vân Trạch trực tiếp đi lên trên đó, ngồi ngay ngắn tại cái ghế nằm giữa. Sau đó Vũ Thiên lại thấy thêm hai thân ảnh xuất hiện, trức tiếp ngồi ở hai ghế còn lại.
“Vũ Thiên, giới thiệu với ngươi đây là hai vị Hội Phó ở đây, ngươi cứ gọi Thái lão sư và Diệp lão sư là được”.
Vũ Thiên lập tức bước tới, ôm quyền nói.
“Thái lão sư, Diệp lão sư, vãn bối Vũ Thiên, các ngài khỏe ?”.
Hai người này một nam một nữ, tuổi tác tương đương Vân Trạch, nhìn thấy Vũ Thiên như vậy nhỏ tuổi tài cao, nhất thời hai người cũng cực kỳ cao hứng.
“Tốt lắm, một cái lễ phép tiểu hài tử, ngươi ở học viện thuộc Ban nào ?” Diệp lão sư lên tiếng.
“Ta thuộc Nhân Ban, phụ trách lão sư của ta là Trường Bạch”. Vũ Thiên nói.
“Trường Bạch … lại là tên xấu xa đó hả ?” Thái lão sư bỗng nhiên nói, rõ ràng đối với Trường Bạch có không tốt quan hệ. Ngay sau đó Vân Trạch sư phụ cùng với Diệp lão sư tỏ vẻ bất an.
Vũ Thiên khẽ kinh ngạc bất quá chuyện của lão sư bọn họ, không nên nhúng tay vào. Sau đó hắn lui lại phía lò rèn vị trí mà đứng.
Vân Trạch phất tay nói “Vũ Thiên, ngươi tới đây hôm nay là muốn Hiệp Hội cấp cho ngươi danh xưng Đại Sư Cấp Hồn Rèn Sư. Để đạt được sự cao quí này, ngươi phải hoàn thành một bài kiểm tra nho nhỏ”.
Vân Trạch tay áo phất lên, một khối nhìn qua vô cùng bình thường Tinh thiết rơi vào trong tay hắn. Sau đó thảy khối Tinh thiết này tới trước mặt Vũ Thiên.
Vũ Thiên nhanh tay chụp lấy, bất quá khi vừa tiếp xúc hắn lập tức khẽ biến sắc. Khối Tinh thiết này nhìn qua kích thước không lớn, chỉ khoảng một thước nhưng trọng lượng rất nặng.
“Đây là một khối Tinh thiết đặc thù, bên trong từng phân tử có độ bám chắc và khối lượng riêng cực lớn. Độ tuổi ước tính khoàng trăm năm Tinh thiết. Dùng thời gia tối đa hai canh giờ, tiến hành rèn đúc nó thành thành phẩm. Sau đó tự mình kiến tạo ấn ký, xong hai quá trình này, ngươi coi như tấn cấp thành công”.
Vân Trạch mỉm cười nói. Đây là đề bài tiêu chuẩn cho bất cứ người nào muốn tấn cấp Đại Sư, bất quá hắn đã có bàn trước với hai vị Hội phó, tình huống Vũ Thiên không giống bình thường, cho nên rút ngắn từ ba canh giờ xuống còn hai canh giờ.
Khối Tinh thiết này mặc dù không thể so sánh với khối Vẫn Thạch lần trước, nhưng muốn trong hai canh giờ vừa rèn nó thành thành phẩm, sau đó lại kiến tạo ấn ký, thực sự có chút khó khăn. Phải biết rằng lần trước Vũ Thiên rèn đúc Vẫn Thạch, tiêu tốn gần hết bốn canh giờ.
“Nếu không có thắc mắc gì, ngươi có thể bắt đầu” Diệp lão sư mỉm cười nói.
Hắn dùng sức gật đầu, sau đó vung tay đưa khối Tinh thiết vào lò rèn, bắt đầu quá trình nung chảy. Những môn sinh bên ngoài đều chăm chú quan sát từng hành động của hắn. Lần trước khi tiểu tử này tới đã làm họ kinh ngạc một phen, bất quá không ai biết khối kim loại đen xì mà Vũ Thiên rèn đúc là Vẫn Thạch cả, nếu không bọn họ chấn động đến dường nào.
Hiện tại đang là giữa trưa, với sức nóng từ mặt trời cộng với hỏa diễm cuồn cuộn trong lò rèn, khối Tinh thiết kia nhanh chóng có dấu hiệu mềm ra. Vũ Thiên vẫn không nôn nóng đem nó ra ngoài rèn đúc. Hắn đứng im một chỗ, hai mắt nhắm lại.
Trong thể nội Huyết Lực đã khởi động, Vũ Thiên dùng phương thức chậm nhất để vận chuyển Huyết Lực. Một là kinh mạch lúc trước bị thương tổn, hai là tranh thủ kiểm tra xem, tình huống Kim sắc hung hăng kia có dấu hiệu xung đột hay không.
Sau một lúc Vũ Thiên hai mắt mở ra, phi thường hài lòng. Kinh mạch trong cơ thể không có như hắn tưởng tượng, hết thảy đều bình thường, Huyết Lực vận chuyển không có vấn đề. Tựa hồ như tình huống lúc đó chưa từng xảy ra vậy. Khẽ liếc xuống giới chỉ, bên trong đó có thanh Vẫn Thạch mang trong người Kim sắc công lực bá đạo. Từ hôm qua tới giờ, hắn vẫn không có lấy ra xem.
“Đã đủ rồi, bắt đầu thôi”.
Vũ Thiên nhấc khối Tinh thiết sang bàn sắt, tay cầm búa bắt đầu quá trình dát mỏng. Đối với một vị có tạo nghệ cao Hồn Rèn Sư, phàm là khi bắt đầu dát mỏng quá trình, ngươi phải nghĩ tới sẽ dùng khối Tinh thiết này cho việc chế tác cái gì. Tùy theo kích thước vật đó mà khống chế quá trình dát mỏng cho phù hợp.
Dựa theo những gì Vân Tiểu Thanh nói, thành phẩm hôm nay ngươi có thể mang đi, bất quá phải dùng Hỏa đan chi trả cho Hiệp hội. Sau đó lại thấy được phẩm chất không tầm thường của khối Tinh thiết, hắn đã quyết định được thứ cần đến khối Tinh thiết này.
BANG ! BANG ! BANG !
Vũ Thiên nhịp điệu rất tốt, không có một chút lực dư thừa nào, phát lực thu lực hoàn hảo. Xem ra Vân Trạch dạy dỗ hắn đều đem nắm vững.
Một nét tự hào hiện ra trên gương mặt Vân Trạch, có đệ tử giỏi, thân là sư phụ làm sao không vì hắn và cao hứng. Một bên Diệp lão sư cũng mến tài mà chăm chú quan sát. Chỉ duy nhất vị kia nữ nhân Thái lão sư tâm tình không tốt lắm.
Phàm là lão sư lâu năm trong học viện, đều biết sự tích của nàng và Trường Bạch. Hai người năm đó vốn là thanh mai trúc mã. Nàng thuộc Thiên Ban đệ tử, còn hắn lại theo Nhân Ban. Nhiều năm liền hai bên giao thủ trên võ đài, nàng chưa từng hạ được hắn, cuối cùng bị hắn vẻ ngoài lạnh lùng bám chặt vào sâu trong tâm.
Bất quá Trường Bạch lão sư đối với tình đời không xem vào đâu, một mực chìm vào tu luyện, thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Nàng còn vì hắn mà chuyên tâm rèn đúc một thanh bảo kiếm, lấy tên của hắn đặt cho kiếm gọi là Bạch Kiếm.
Vốn định dùng một kiếm này làm tặng phẩm sau đó thổ lộ hết tình cảm. Nhưng tên nam nhân thực sự không biết điều, đem nàng tình cảm đã lâu không chút do dự cự tuyệt. Sau đó như thế nào ít ai biết, bây giờ chỉ biết rằng Thái lão sư nghe tới hai chữ Trường Bạch liền nộ khí xung thiên.
BANG ! BANG ! BANG
Tiếng búa bất ngờ đánh động Thái lão sư đang chìm trong hồi ức. Nàng liếc nhìn thân ảnh áo đen trên đài, miệng lẩm bẩm “Hừm, cái phong thái cũng giống y đúc, quả thực làm người ta không thể chịu nổi”.
Vũ Thiên tất nhiên không biết ở bên dưới có cặp mắt bất hảo nhìn về phía mình, lúc này hắn toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc rèn đúc. Tinh thiết độ cứng thật không tầm thường, hắn đã từng tiếp xúc qua một ít Tinh thiết lâu năm, nhưng khó nhằn như thế nào cũng là lần đầu tiên hắn thấy.
“Khối tinh thiết này chắc chắn phẩm chất trong trăm năm Tinh thiết thuộc hàng tôn giả. Vân Trạch lão sư là vì mình mà chuẩn bị ?”
Vũ Thiên trong lòng thầm nghĩ. Thành phẩm sau khi rèn ra, hắn được phép mua về. Cho nên nói bây giờ vất vả trong quá trình kiểm tra, nhưng nếu vượt qua được thì trăm lợi a. Nghĩ đến đây Vũ Thiên lại càng hạ quyết tâm hoàn thành phần này.
Dát mỏng quá trình diễn ra suốt một canh giờ. Vũ Thiên từ lâu đã có mục đích sử dụng cho khối Tinh thiết này. Hắn căn bản không có dát mỏng hết cỡ bởi vì thứ hắn muốn chế tạo tiếp theo là một cây búa rèn đúc của riêng hắn.
Qua quá trình học tập với Vân Trạch, hắn đã biết được mỗi một vị Hồn Rèn Sư cấp cao đều có cho riêng mình một cây búa rèn, tùy vào công pháp và thể năng mỗi người mà lựa chọn kim loại thích hợp để chế tạo búa.
“Muốn sau này đi sâu vào Hồn Rèn Sư, ngươi cần phải có một trợ thủ đắc lực bên cạnh”.
Khối Tinh thiết này thuộc tính chỉ có một loại, đó là cứng rắn. Sức chịu được vượt gia các kim loại khác. Nếu như Vẫn Thạch lúc trước có thuộc tính thôn phệ thì Tinh thiết lại thiên về lực lượng, một thứ rất phù hợp với Vũ Thiên.
Từ nguyên bản khối Tinh thiết thể tích hơn một thước, sau khi Vũ Thiên thực hiện dát mỏng đã còn lại khoảng một tấc ba, độ rộng khoảng năm phân. Kích thước chuẩn để chế tác búa rèn.
“Hừm, có ý tứ. Hắn muốn tạo ra một cây búa rèn từ Tinh thiết. Xem ra Vân huynh dạy dỗ rất bài bản a” Diệp lão sư cười nói.
“Ha-ha Diệp huynh đừng trêu ta, vạn nhất hắn nghe được lại có tâm lý tự kiêu ỷ lại”.
Vân Trạch làm sao không dạy dỗ tốt được. Hắn thân là Hội trưởng ở đây, ngoài ra còn là một vị Đế Sư Cấp Hồn Rèn Sư, tu vi đạt đến Thiên Cấp Cảnh tầng thứ. Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, đối với phương diện rèn đúc, không chỉ Hỏa Thần học viện mà còn trên toàn Bắc Hải đại lúc, có thể so sánh với hắn kỳ thực đếm trên đầu một bàn tay.
Sau hơn hai phần ba thời gian, Vũ Thiên cũng hoàn thành quá trình dát mỏng. Hắn khẽ ngắm nhìn khối Tinh thiết nằm trên bàn, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
“Ta sẽ đem ngươi thổi linh hồn vào, sau này chân chính trở thành ta một cánh tay đắc lực”.
“Đơn giản như vậy, hầu như không gặp khó khăn nào” Diệp lão sư vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng.
Suốt quá trình dát mỏng, Vũ Thiên cứ theo nhịp điệu và đập búa, khả năng ổn định kim loại hình dáng của hắn làm rất tốt, thời gian nung chảy kim loại cũng nắm vững. Tất nhiên quá trình dát mỏng thuận lợi thông qua.
“Cũng có chút thiên phận” Thái lão cũng lên tiếng.
“Ha-ha-ha. Ta nói cho hai người các ngươi biết, tên đệ tử này của ta, nếu không phải do vấn đề tu vi, hắn đã có khả năng đánh vào sâu hơn cấp độ rồi”.
————————————————————————————
Đăng bởi | MãnhThiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |