Đệ Nhất Thiên Bảng - Du Tuấn La
Vũ Thiên mang tâm lý nặng nề trở về phòng, lập tức nói lại tình huống gặp mặt Kiếm Tiên ở bên dưới. Tà Hỏa nghe xong rất tức giận, muốn tập họp cao tầng Thiên Phủ đưa ra đối sách ngay lập tức nhưng bị Vũ Thiên xua tay nói.
“Bọn chúng hẳn là nhắm vào ta, nghe qua cách nói chuyện của Kiếm Tiên, xem ra có ý muốn đem tư thù biến thành cuộc chiến giữa hai bang hội. Như vậy Tiêu Môn có nuốt chửng Thiên Phủ, học viện cũng không thể nói được cái gì”.
Tà Hỏa nghe vậy sắc mặt cũng khẽ biến. Hắn quả thực không ngờ Tiêu Môn lại mưu mô như thế, lại nhìn Vũ Thiên bên kia, trong lòng khẽ bội phục. Tà Hỏa tự nhận, nếu đổi lại hắn là người bị Kiếm Tiên khiêu khích, chắc chắn sẽ nộ khí xung thiên, đêm đối phương đánh cho một trận.
Nhưng nếu quả thực như vậy sẽ thành ra cục diện khó khăn. Tiêu Môn sẽ lấy cái cớ bị người Thiên Phủ ra tay hành hung, sau đó mạnh mẽ càn quét lại. Có thể danh chính ngôn thuận mà nuốt xuống cái gai Thiên Phủ.
“Tà Hỏa, ngày mai thông báo cho mọi người, dặn dò các môn sinh không được manh động, nếu như gặp thành viên Tiêu Môn khiêu khích, lập tức thận trọng, tránh xảy ra xô xát” Vũ Thiên nhìn Tà Hỏa nói.
“Như vậy có vẻ không ổn, nếu như Tiêu Môn không biết điều, tiếp tục khiêu khích gây chuyện. Thiên Phủ môn sinh không làm gì sẽ bị mọi người chê cười”
Tà Hỏa nhíu mày nói.
Vũ Thiên lắc đầu, ánh mắt thêm phần thâm thúy nói.
“Làm chuyện lớn cần lắm chữ nhịn. Nếu không xử lý được thì tìm Phương học trưởng”.
Tà Hỏa cả kinh hỏi “Ngươi muốn đi đâu ?”.
“Ta muốn đi đột phá Lục Giai”.
Ngày hôm sau. Tà Hỏa theo lời Vũ Thiên nói một lượt cho cao tầng Thiên Phủ nghe qua, lập tức nhận được sự đồng thuận của Vân Tiểu Thanh và Lãnh Tuyệt. Sau đó ban lệnh cho các đội trưởng thông báo cho môn sinh. Những ngày sau đó theo đúng như Vũ Thiên dự đoán, Tiêu Môn hễ gặp môn sinh Thiên Phủ ở đâu, đều lên tiếng trêu chọc khiêu khích.
Chỉ cần có người không nhịn được ra tay trước thì Tiêu Môn sẽ lập tức phát động giao tranh. Bất quá kế sách này hoàn toàn không thành công. Môn sinh Thiên Phủ đều làm theo lệnh của cao tầng, đối với những trò khiêu khích của Tiêu Môn, bọn họ đều nhắm mắt cho qua. Nhất thời tránh được một trận sóng gió trước Ban Chiến.
————————————————
Vũ Thiên ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện, những ngày tham gia huấn luyện điên cuồng làm tu vi của Vũ Thiên có tiến bộ vượt bậc. Chỉ còn hơn một tuần nữa là tới Ban Chiến. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này, hoàn thành nhiệm vụ Trường Bạch lão sư đề ra. Đột phá đến Sơ Cấp Cảnh Lục Giai.
Nếu như hoàn thành một bước này, thành tựu so với Du Phong của Thiên Ban, không kém là bao. Nghĩ lại gần một năm học tập tại Hỏa Thần học viện, từ một cái nhỏ bé Sơ Cấp Cảnh Nhất Giai lên đến một bước này, trở thành tân sinh tốp có thực lực mạnh nhất. Hắn đã cố gắng không ngừng nghỉ.
Vũ Thiên chìm vào trong tu luyện suốt mấy ngày không có trở ra.
Ban Chiến cuối cùng đến ngày khai mạc. Trường Bạch lão sư cùng với tiểu đội tinh anh Nhân Ban đã hội họp tại quảng trường Hỏa Thần. Là một trong những sự kiện qui mô học viện, Ban Chiến thu hút toàn bộ học viên từ Tam Ban, các Hiệp Hội cũng có hứng thú tới xem náo nhiệt. Đột nhiên lúc này ở khán đài vang lên vô số đạo tiếng ồ thanh âm.
“Kia có phải Du Tuấn La học trưởng, đệ nhất cường giả Thiên Bảng hay không ?”
“Còn kia nữa, lão đại uy danh của Tiêu Môn Nhân Ban, Tiêu Lãnh Phong”
“Bang chủ Huyền Bang, Huyền Lệ cũng có mặt, bá khí ngút trời”
“Ngươi xem, đằng kia là Liên Băng Nhi, Thánh nữ của Hoa Hội, nàng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ trong học viện a”
Từng cái tên được các học viên thay nhau thốt lên. Thập đại cường giả của Thiên Ban đều tới đông đủ. Tất cả đều vì Ban của mình mà tới cổ vũ a. Xem ra Ban Chiến sức hut lan tới Chủ Lực phân khu.
“Vũ Thiên hắn còn chưa tới ?” Lãnh Tuyệt đột nhiên nói.
“Không phải chứ, lại tới trễ a. Lần trước Trường Bạch lão sư vì hắn mà hướng Chủ nhiệm câu giờ. Bây giờ Ban Chiến tình huống không giống, trễ một cái liền mất tư cách a” Tà Hỏa lo lắng nói.
“Hắn đã tới rồi, nhìn bên kia xem” Phương Liễu mỉm cười nói.
Vũ Thiên thân ảnh đã xuất hiện, hắn vẫn một đầu tóc rối, nhìn qua không khác so với mấy ngày trước, nhưng mùi vị khí tức tỏa ra lại khác hẳn.
“Ngươi thành công ?” Phương Liễu nhìn Vũ Thiên hỏi.
“May mắn không làm nhục mệnh, ta đã hoàn thành đột phá” Vũ Thiên cười híp mắt đáp.
Một câu này, chứng tỏ hắn đã thành công đột phá lên Lục Giai Sơ Cấp Cảnh, đối với Nhân Ban lúc này tuyệt đối là một chuyện vui mừng, những thành viên còn lại như Trịnh Mã Long, Lưu Y Tú không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Năm nay hắn bao nhiêu tuổi, còn chưa tới mười sáu. Vậy mà đạt tới Lục Giai Sơ Cấp Cảnh. Các học viên năm hai như Lâm Vô Hối, Thúc Quang, Liễu Mộng cũng chỉ đến cấp bậc này mà thôi.
“Chúc mừng ngươi” thân là đội trưởng, Trinh Mã Long lên tiếng chúc mừng. Những thành viên còn lại trong tiểu đội đã nhìn Vũ Thiên bằng một ánh mắt khác. Nếu như lúc trước bọn họ đối với tân sinh gia nhập có chút không phục, thì hôm nay ý nghĩ đó đã bị Vũ Thiên hoàn toàn đánh tan đi. Chỉ cần cho bọn hắn thời gian, những học viên tân sinh này sẽ thực sự có khả năng siêu việt bọn hết thảy học trưởng ở đây.
Quảng trường lúc này đã chật kín người, tinh anh của hai ban còn lại cũng lần lượt xuất hiện. Ở bên Thiên Ban, Vũ Thiên nhanh chóng nhận ra gương mặt quen thuộc. Lăng Thiên Hoa so với vài tháng trước lại thêm một tầng mỹ vị, nàng càng lớn, cơ thể càng xuất hiện nhiều đường cong tuyệt mỹ. Sau đó Vũ Thiên tập trung sự chú ý lên vị trí đội trưởng của Thiên Ban.
Là một nam tử thân hình thon dài, nhìn qua có phần trầm ổn khí tức, nhưng đôi mắt đặc biệt to sáng. Từ trên người hắn Vũ Thiên cảm nhận khí tức nguy hiển cuộn ra. Hắn không ai khác chính là người được mệnh danh đệ nhất thiên tài Tam Ban - Du Phong của Thiên Ban.
Du Phong dẫn đội tiến vào khu vực chờ, đột nhiên từ phía sau vang lên một thanh âm hùng hồn.
“Đệ đệ, đã lâu không gặp, khí thái cũng phát triển không ít”
Thiên Ban tinh anh cũng đồng dạng quay lưng lại nhìn chủ nhân phát ra thanh âm này. Du Phong thì kinh hỷ ra mặt, chạy tới bên cạnh nam tử áo xanh nói.
“Đại ca, hôm nay cũng tới cổ vũ cho Thiên Ban a ?”
Người mà Du Phong gọi là đại ca, không ai khác chính là đệ nhất cường giả trên Thiên Bảng, Du Tuấn La. Thi đấu sắp bắt đầu, Du Tuấn La cũng tranh thủ tới gặp đệ đệ, động viên hắn một phen.
“Ừm chỉ tới xem một chút náo nhiệt a”
“Lần này Ban Chiến, đại ca có đánh giá cao người nào hay không ?” Du Phong hỏi. Hắn đối với vị đại ca này tuyệt đối tín phục, lúc nãy tranh thủ nhờ vào nhãn lực của Du Tuấn La xin một ít lời khuyên.
“Ha-Ha, ta ở trong phân khu đã lâu, đối với bên ngoài không có nắm rõ. Bất quá phải coi chừng Vi Tiểu Khanh một chút, hắn thực lực tương đối mạnh mẽ a. Còn Nhân Ban nghe nói có một tên gọi Phương Liễu, tuy hắn so với ngươi có chút nhược, nhưng cũng không phải dạng tầm thường, hắn thế mà đệ tử chân truyền của Thiên Tiểu Vân trưởng lão”.
Du Tuấn La đưa ra một số cái tên khiến Du Phong nghe cũng đồng ý gật đầu. Đột nhiên Du Tuấn La lại nói tiếp.
“Còn có một tên tiểu tử đến từ tân sinh ở Nhân Ban, tên là Vũ Thiên, đệ có nghe qua hắn ?”
Nghe tới Vũ Thiên hai chữ, ánh mắt Lăng Thiên Hoa phía sau đột nhiên lóe sáng. Nàng đối với tên tiểu tử đó cũng có quan hệ không tốt lắm. Du Phong nghe đại ca nói vậy cũng khẽ gật đầu nói.
“Có nghe qua, nhưng không đáng để ta quan tâm”.
“Ha-Ha-Ha Ta nghe Tiêu Lãnh Phong nói hắn đang khiến Tiêu Môn rơi vào cảnh mất khách hàng. Quả thật là một cái rắc rối tiểu tử. Thi đấu sắp bắt đầu, ta ở trên khán đài cổ vũ cho ngươi” Dứt lời Du Tuấn La lập tức rời đi.
Lúc này trên mặt Du Phong hiện lên một vòng hiếu chiến ý tứ
“Bất kể là ai, ta cũng hảo hảo đánh bại hắn tại Ban Chiến lần này”.
Cùng lúc này, trên vị trí cao nhất, ba vị chủ nhiệm lăng không mà xuống, theo sau đó là Thiên Tiểu Vân trưởng lão cùng với hai vị trưởng lão khác. Tổng cộng sáu người họp lại làm giám khảo cho Ban Chiến năm này.
Thiên Tiểu Vân tiến tới trước, lên tiếng nói.
“Tất cả im lặng, lão phu đại diện học viên nói cho mọi người được biết phương thức thi đấu của Ban Chiến năm nay”.
Sau đó hắn đem ba phương thức nói ra một lần. Cứ mội trận thắng sẽ giành được một điểm, sau đó tổng kết lại, đội thấp điểm nhất sẽ bị loại. Thiên Tiểu Vân sau khi giải thích xong, hắn tay áo khẽ phất, một thùng gỗ nhỏ xuất hiện tại vị trí thi đấu.
“Đầu tiên là Đơn đấu. Bốc được banh cùng màu là đánh trận đầu tiên. Mỗi ngày chỉ diễn ra một trận duy nhất. Đội nào thắng hai trận xem như toàn thắng. Đội thua ngày tiếp theo sẽ đánh với đội còn lại. Sau khi đánh xong chuyển qua phương thức Tam Đấu”.
Các đội trưởng nhanh chóng tiến lên bốc thăm. Nhân Ban đội trưởng là Trịnh Mã Long, Thiên Ban là Du Phong và Địa Ban là Vi Tiểu Khanh. Trong ba đổi trưởng thì Trịnh Mã Long thực lực kém nhất.
“Đội trưởng Trịnh, cố gắng bốc trúng trận sau nha” Lãnh Tuyệt lên tiếng nói.
Nếu như Đơn đấu hai đội đầu tiên là Thiên Ban và Địa Ban, đối với Nhân Ban tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một. Không những bảo toàn lực lượng, lại còn có thời gian phân tích đối thủ.
Trịnh Mã Long hướng Lãnh Tuyệt giơ ra ngón tay cái, sau đó tiến đưa tay vào thùng chọn ra một quả banh. Là màu đỏ.
Sau đó tới lượt Vi Tiểu Khanh và Du Phong. Lần lượt là banh đỏ và xanh. Trận đầu tiên, không ngờ lại là Nhân Ban đánh với Địa Ban. Vận số Nhân Ban đen như chó mực a. Thiên Ban vốn mạnh mẽ như vậy lại còn có được ưu thế.
Trịnh Mã Long đem gương mặt buồn bã trở lại khu vực Nhân Ban. Phương Liễu tiến tới vỗ vai hắn một cái an ủi.
“Cái này ngẫu nhiên thôi, không trách ngươi được. Thành viên ra trận thế nào ?”
Trịnh Mã Long lấy lại tinh thần, từ trong túi lấy ra một tờ giấy “Trường lão sư đưa cho ta một tờ giấy, dặn khi bốc thăm xong lấy ra coi” sau đó hắn mở tờ giấy ra, một bộ mặt dở khóc dở cười xuất hiện.
“Lão sư muốn chúng ta tự quyết, hắn chỉ can thiệp vào phương thức Tam Đấu trở đi”. Trường Bạch lão sư cũng khéo bày trò. Trịnh Mã Long cất đi tờ giấy, sau đó vỗ ngực nói.
“Trận đầu để ta ra, có ai ý kiến gì không ?”.
Cả đội không ai có ý kiến, hắn thân là đội trưởng, quyền uy chỉ dưới lão sư dẫn đội, nếu lão sư đã viết như vậy chỉ còn cách nghe theo. Bất quá đột nhiên Vũ Thiên thanh âm từ sau vang lên.
“Ta nghĩ Trịnh đội trưởng không nên đánh trận đầu”.
“Hửm, tại sao vậy Vũ Thiên học đệ ? Sợ ta sẽ thua hay sao ?” Trịnh Mã Long nhíu mày nhìn hắn.
“Chỉ là một phần. Chủ yếu ngươi thân là đội trưởng, trận đầu liền để ngươi ra, chỉ sợ các Ban khác sẽ cười chê, Nhân Ban không có nhân tài” Vũ Thiên thản nhiên nói.
“Vậy theo ngươi phải sắp xếp như thế nào” Trịnh Mã Long hỏi.
“Đơn đấu một trong ba người tham gia chắc chắn có Trịnh đội trưởng, chỉ là không nên đánh trận đầu. Ta nghĩ trận này để Phương Liễu đội phó ra tay sẽ tốt hơn” Vũ Thiên nói thẳng.
“Không được, Phương Liễu có thể so với ta đánh tốt hơn, ý của ngươi là như vậy ?” Trịnh Mã Long đột nhiên nổi giận. Hắn nghĩ rằng Vũ Thiên không muốn hắn ra đấu, là sợ hắn sẽ thua, thân lại làm đội trưởng, nếu trận mở màn liền thua, sẽ ảnh hưởng đến sỹ khí cả đội.
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nghĩ chiến thuật tốt nhất cho cả đội” Vũ Thiên xua tay nói.
“Không cần nói nữa, trận đầu ta đánh” dứt lời Trịnh Mã Long lập tức hướng một vị lão sư báo danh. Hắn vốn cao ngạo, thấy Vũ Thiên nói như vậy liền nghĩ đối phương xem thường mình, cho nên đã nổi nóng.
“Ôi …” Vũ Thiên ngồi xuống, gương mặt buồn bã thầm than. Hắn trong lòng thầm kêu khổ, trận chiến khai mạc, các ban khác chắn chắn đưa ra cao thủ ứng chiến, nếu không may có thể gặp đối thủ mạnh nhất đội bạn. Như vậy không nên để đội trưởng thua trong trận đầu. Cho nên mới muốn đưa Phương Liễu lên đánh. Dù sao Phương Liễu chỉ là đội phó, thực lực lại mạnh hơn Trịnh Mã Long, cho dù có thua cũng không ảnh hưởng nhiều đến cả đội.
“Không sao, bỏ đi. Những trận sau cố gắng là được” Phương Liễu ngồi bên cạnh nói.
“Lần sau hắn vẫn cứng đầu như vậy, còn thi đấu gì được” Vũ Thiên bực dọc nói.
“Để hắn thua trận này, xem sau đó còn lớn lối được không” Phương Liễu đột nhiên mỉm cười nói ra.
Một lát sau, lão sư phụ trách canh trận công bố tên hai đối thủ đánh trận đầu giữa Nhân Ban và Địa Ban. Đại diện Nhân Ban là Trịnh Mã Long, còn bên Địa Ban, không ngờ lại là đội trưởng Vi Tiểu Khanh. Điều này làm chấn động cả quảng trường, vừa mới bắt đầu liền là trận đấu của hai vị đội trưởng a. Một trận bàn tán xôn xao diễn ra trên khán đài, bất quá mọi người đã chọn cho mình một kết quả.
Vi Tiểu Khanh là có được thực lực Khí Cấp Cảnh, Trịnh Mã Long chưa đấu đã lệ rơi đầy mặt. Hắn lúc này mới hối hận, nếu như nghe lời Vũ Thiên, để Phương Liễu ứng chiến thì đã không mất hết mặt mũi như thế. Chiến không tới mười lăm phút, Trịnh Mã Long đã bị đối phương đánh bại. Đưa Nhân Ban vào tình thế cực kỳ khó khăn.
————————————————————
Đăng bởi | MãnhThiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |