Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Kiếm Tiền Bối Vẫn Còn Sống ?

Phiên bản Dịch · 2534 chữ

Điểu chỉnh trạng thái suốt một canh giờ, Vũ Thiên đã đưa công lực trở lại đỉnh phong. Khai mở đệ nhất hồn ấn cho Băng Nguyên Thương không tiêu tốn của hắn nhiều công lực, chỉ có linh hồn lực tiêu hao mà thôi.

Vân Trạch dẫn Vũ Thiên vào một căn phòng, trong phòng chỉ có duy nhất một cái thông đạo dẫn xuống dưới. Hai ngươi đi xuống hết 200 bậc thang mới tới dược chỗ này. Là một căn hầm cực kỳ qui mô, vách tường được xây đựng bằng sắt vô cùng kiên cố. Trên tường có từng hàng kệ dài trưng bày các loại kim loại thành phẩm.

Hắn đặc biệt chú ý hai cây vũ khí được treo trên tường. Một cây kiếm và một cây búa hình dáng mỹ lệ, trong nháy mắt Vũ Thiên nhận ra được đây là vật phẩm có hồn lực, không những thế đẳng cấp còn rất cao, tạo nghệ hiện tại Vũ Thiên không thể rèn đúc ra được.

“Đây là rèn đúc cơ sở bí mật của ta, thường ngày ta sẽ làm việc ở dưới này”

Dưới con mắt trầm trồ của Vũ Thiên, Vân Trạch thản nhiên nói. Có thể xem như cơ sở này là vốn liếng của một vị Đế Sư Cấp, tuyệt đối dùng từ khủng bố để hình dung. Vân Trạch đi tới vị trí treo hai món vũ khí, đưa tay chụp lấy cây búa, trong khoảnh khắc tay chạm vùa búa, xung quanh đó có vô số dao động công lực hình thành.

“Đây là búa rèn của gia tộc ta được truyền qua nhiều đời tên gọi Vân Hoang Chuy. Vân Hoang đồng dạng là tiên tổ của ta, hắn là người đầu tiên trong gia tộc đạt tới tầng thứ Tượng Sư Cấp a”.

Vũ Thiên hai mắt chấn động, Vân Gia gốc rễ thật không tầm thường, lúc trước lại có hẳn một vị Tượng Sư Cấp, lực hiệu triệu của cấp độ này không thể tưởng tượng được. Vân Hoang chắc chắn là người rèn ra thanh Vân Hoang Chuy này, sau đó truyền lại cho con cháu.

“Sư phụ, còn thanh kiếm kế bên là …”

Vũ Thiên hướng mắt về thanh kiếm còn lại trên tường, lên tiếng hỏi.

Vân Trạch thấy vậy chỉ thở dài một hơi, ánh mắt hơi ảm đạm đáp.

“Đó là kiếm của thê tử ta, là mẫu thân của Tiểu Thanh, bất quá nàng đã lìa khỏi trần thế này rồi. Kiếm gọi Phi Nhi Kiếm”.

Nghe một lời này, Vũ Thiên trong nội tâm cũng dâng lên một cảm xúc buồn bã. Hắn từ trước đã luôn tự hỏi gia đình Vân Tiểu Thanh chỉ có phụ thân Vân Trạch, thế mẫu thân của nàng đâu. Bây giờ câu hỏi đã có lời giải đáp. Trước giờ hắn chưa từng nhắc đến mẫu thân của nàng, nàng không nói hắn cũng không muốn hỏi.

“Sư phụ xin ngài nén đau thương. Nếu sư nương trên trời có thấy, Tiểu Thanh nàng sống rất vui vẻ, chắc chắn sư nương cũng yên lòng”.

Vũ Thiên lên tiếng an ủi. Vân Trạch tâm tình trở nên bình thường lại, hắn gật đầu một cái, xắn tay áo lên đi về phía cự đại lò rèn. Lò rèn của Hội trưởng, diện tích muốn gấp ba lần so với phổ thông lò rèn. Ngoài ra hỏa diễm bên trong cường độ cũng mạnh hơn không ít.

“Ngươi lấy chuôi kiếm ra cho ta xem thử”.

“Của ngài” Vũ Thiên đưa chuôi kiếm cho Vân Trạch xem xét.

Vân Trạch cầm lấy chuôi kiếm, một thân công lực từ từ truyền vào bên trong. Nếu như có vấn đề gì, hắn lập tức giải quyết, trong lúc rèn đúc không thể để có vấn đề gì xảy ra. Đối với cấp bậc vũ khí này, ngay cả Đế Sư Cấp như Vân Trạch cũng hết sức thận trọng.

“Trong chuôi kiếm này còn lưu lại một đạo tàn hồn, cần phải khu trục nó đi nếu không xác xuất thành công sẽ giảm”

Tỉ mỉ quan sát chuôi kiếm xong, Vân Trạch nói.

“Phiền ngài rồi sư phụ” Vũ Thiên lè lưỡi cười đáp.

“Tên nhóc này quả thực tâm địa xấu xa a” Vân Trạch cười lớn, một tay áo vung lên, chuôi kiếm bay lên trên không rồi bất ngờ khựng lại giữa phòng.

Vân Trạch niệm lực mở ra, Vũ Thiên cảm giác được một mảnh dày đặc tử quang bắn ra bao trùm chuôi kiếm Bảo Minh. Hai mắt Vân Trạch đột nhiên lóe sáng, ngay sau đó một màn kỳ dị xảy như không gian lập thể hiện ra trước mắt hai người.

Đây là khung cảnh một quả núi hùng vĩ, trên đỉnh núi có một tên bạch y nam tử đang phiêu dật, vóc người khôi ngô tráng kiện, ánh mắt hướng về phía xa xăm như đang chờ đợi một điều gì đó.

]

Vân Trạch thất kinh lên tiếng “Hắn là … không sai được hắn chính là Thiên Kiếm tiền bối”.

Vũ Thiên nghe vậy lập tức tập trung nhãn lực quan sát. Thiên Kiếm tiền bối chính là chủ nhân sở hữu Bảo Minh Thánh Kiếm, xem ra đây là ký ức của hắn được lưu lại thông qua đạo tàn hồn trong chuôi kiếm.

Thiên Kiếm gương mặt tuấn mỹ, bất quá trên mặt có một nét sầu thảm vương vấn. Đôt nhiên cảnh vật thay đổi, lúc này Thiên Kiếm đại triển thần uy, xung quanh là thi thể hàng trăm con quái thú với hình dáng Vũ Thiên chưa thấy bao giờ.

Cùng lúc đó, từ trên trời cao rơi xuống một đạo hắc bào thân ảnh, người này đội mũ trùm kín đầu, khiến cho dung mạo của hắn được che đi. Vài giây ngắn ngủi tiếp theo là Thiên Kiếm đại chiến với hắc bào thân ảnh kia. Trận chiến diễn ra kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, không gian bị xé rách ra thành vô số khe hở, cuốn lấy toàn bộ tạp vật vào bên trong.

Không gian lại lóe sáng một cái. Đây là một cái nhà tù to lớn, Thiên Kiếm đã bị xích lại, trên người đầy máu, ánh mắt vô hồn. Vũ Thiên đang chăm chăm nhìn vào cặp mắt của hắn thì thân ảnh Thiên Kiếm đang rũ rượi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về Vũ Thiên. Bốn mắt chạm nhau làm Vũ Thiên nhảy dựng, cứ như Thiên Kiếm đang thực sự nhìn thấy hắn.

Một khắc sau, Thiên Kiếm bờ môi khẽ nhấp nháy, nói xong hắn lại nhìn về phương Bắc qua một cái cửa sổ nhỏ, miệng khẽ cười mãn nguyện.

Phốc !

Ký ức lập thể biến mất, Vân Trạch cũng thu hồi chuôi kiếm Bảo Minh đang lơ lững trên không, sắc mặt vô cùng kỳ dị. Bởi vì hắn là người trực tiếp sử dụng linh hồn lực khai mở đạo tàn hồn đó. Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn Vũ Thiên một cái giọng nói run rẩy.

“Vũ Thiên à, chủ nhân của chuôi kiếm này, Thiên Kiếm hắn vẫn còn sống a”

Vũ Thiên lập tức chấn động, không phải bên ngoài đều nói Thiên Kiếm trong một trận chiến đã vẫn lạc a. Hèn gì hắn đối với thời điểm bốn mắt chạm nhau, có một chút cảm giác chân thực. Ra là Thiên Kiếm vẫn chưa có vẫn lạc, chỉ bị giam cầm ở đâu đó mà thôi.

“Hắn hiện tại đã bị giam cầm hơn 20 năm rồi, vị trí thì ta không rõ nhưng thông qua linh hồn câu thông, hắn có nói với ta một câu như thế này”

Nói tới đây, Vân Trạch nhìn thẳng vào Vũ Thiên, nói tiếp.

“Hắn nói: Ta đồng ý xóa bỏ hồn ấn trên chuôi kiếm, đổi lại ngươi sau này trở nên mạnh mẽ, phải tới đây cứu ta ra”.

Phải tới đây cứu ta ra !

Vu Thiên ánh mắt hơi phức tạp một chút. Trong đầu lập tức suy nghĩ.

Một vị Thiên Cấp Cảnh cường giả bị giam cầm, chưa nói không rõ hắn bị giam ở đâu, nhưng người có khả năng bắt giam một vị Thiên Cấp Cảnh, thực lực ít nhất phải tương đương hoặc cường hãn hơn hẳn. Đây quả thực là một nhiệm vụ cực kỳ khó khắn. Không biết tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành được.

Bất quá trong giây lát, Vũ Thiên đã có quyết định, hai chân lập tức quì xuống hướng chuôi kiếm Bảo Minh, nói

“Thiên Kiếm tiền bối, cảm tạ ngài đã cho ta cơ hồi sở hữu một phần sức mạnh này, sau này Vũ Thiên trở nên cường đại, sẽ tìm mọi cách cứu ngài trở ra, nhất ngôn cửu đỉnh”

Vũ Thiên ngữ điệu như chém đinh chặt sắt, ánh mắt vô cùng kiên định. Hắn trong lòng đã quyết định, một phần ơn huệ này hắn phải trả, nếu không sau này sao có thể tự nhận là một cái thế cường giả. Vũ Thiên khấu đầu ba cái rồi đứng dậy nhìn Vân Trạch sư phụ, trầm giọng nói.

“Sư phụ, bây giờ ta tiến hành chế tác, phiền ngài giúp ta”.

Vân Trạch một tia ôn hòa xen lẫn tự hào hiện rõ trên mặt

“Tiểu quỉ, hắn còn nhỏ như vậy nhưng hành động rất quyêt đoán. Không biết tại sao hắn lại có dã tâm truy cầu sức mạnh một cách điên cuồng như vậy, chắc chắn sau này trên đại lục sẽ danh chấn một cõi”.

“Được, tiến hành thôi” Vân Trạch cao hứng.

“Vũ Thiên, ngươi làm chủ công, dùng sức dát mỏng thanh Vẫn Thạch cho đến khi nào kết hợp vừa vặn với chuôi kiếm. Ta ở bên ngoài hỗ trợ công lực cho ngươi, ngoài ra việc khống chế hỏa diễm cứ để ta lo”

Vân Trạch lên tiếng phân công.

“Vẫn Thạch có một tia Kim sắc lực lượng, ngươi khi thôi động nó cũng phải cẩn thận, nếu như ta đoán đúng, lần này rèn đúc cũng không cần sử dụng loại kia huyết sắc lực lượng. Chỉ cần đạo Kim sắc này, là đủ chơi với chúng nó rồi”.

Vũ Thiên trong mắt tràn đầy sự cảm phục. Sư phụ đối với hắn cũng tốn không ít tâm huyết mới đúc kết ra được những chỉ dẫn quý báu này. Nếu không có hắn bên cạnh, Vũ Thiên một phần cơ hội cũng không có.

Hắn lấy Vẫn Thạch từ trong túi ra, công lực từ từ truyền vào khối kim loại này, ngay lập tức Kim sắc lực lượng có phản ứng, mạnh mẽ một tầng quang ảnh phát tán ra bám lấy vào bàn tay Vũ Thiên, sau đó dần dần di chuyển trở lại cơ thể hắn. Vũ Thiên trong lòng thầm kêu khổ, hôm trước tốn biết bao công sức mới trục xuất nó sang một bên, nay phải đem nó trở về.

Trong thể nội Vũ Thiên, hắn cố gắng hết sức đem Huyết Lực ép xuống, nhường chỗ cho Kim sắc lực lượng len lỏi vào trong từng sợi kinh mạch. Nhất thời kinh mạch dưới sự vận chuyển của Kim sắc lập tức phình to ra, Vũ Thiên cảm thấy chỗ tốt Kim sắc lực lượng mang đến hơn hẳn so với Huyết Lực không chỉ một bậc, nhưng loại này lực lượng, trình độ cơ thể của hắn hiện tại vô phúc hưởng thụ.

Qua vài năm nữa, khi tu vi có tịnh tiến, thì mới có dũng cảm cảm ngộ một lần nữa.

Kim sắc lực lượng trong đó thấm nhuần công lực cũng như linh hồn lực của Pháp Thần viện trưởng, Vũ Thiên căn bản không cần thả ra Lục sắc hồn lực, bởi vì một đạo nhỏ nhoi tàn hồn này, cường đại hơn Lục sắc hồn lực của hắn cả trăm ngàn lần. Pháp Thần viện trưởng dù chỉ để lại một tia nhỏ nhỏ linh hồn lực mà đã đạt tới Kim sắc hồn lực tầng thứ.

Không biết lão nhân gia ông ta ở thời kỳ toàn thịnh, mạnh mẽ như thế nào. Đừng thấy Vân Trạch cũng một đời Thiên Cấp Cảnh, lại có cảnh giới linh hồn lực cao hơn Kim sắc là Tử sắc. Nhưng đây là Vân Trạch đang trong đỉnh cao phong độ. Vũ Thiên thực sự không dám nghĩ tới, vị viện trưởng thời kỳ thượng cổ, tu vi có thể đã vượt qua Thiên Cấp Cảnh, tiến vào Hoàng Cấp Cảnh khủng bố.

Tạm gác vấn đề tu vi của Pháp Thần viện trưởng sang một bên. Lúc này Vũ Thiên đã hoàn toàn điều khiển Kim sắc lực lượng, tuy vẫn chưa thuần phục nhưng như thế này đã tốt hơn những thứ hắn hiện có rồi.

Thiên Chuy một lần nữa xuất hiện, một tầng Kim sắc vàng óng thay thế cho Huyết sắc quen thuộc bám vào Thiên Chuy, làm cho Thiên Chuy lần này tỏa ra khí thế bức người. Vân Trạch tiếp nhận Vẫn Thạch lập tức đem nó đi nung nóng, hắn thân là Hội Trưởng, tạo nghệ so với Vũ Thiên mạnh mẽ hơn rất nhiều, hỏa diễm dươi sự chưởng khống của Vân Trạch như một con rối ngoan ngoãn, thiêu đốt lấy Vẫn Thạch bên trên.

“Tiểu Thiên, đến lươt ngươi”

Vân Trạch đưa Vẫn Thạch ra bàn, sau đó là quá trình dát mỏng. Cần phải đạt đến độ vừa vặn hoàn hảo mới có thể kết hợp chuôi kiếm với lưỡi kiếm mới. Thiên Chuy giơ lên, bắt đầu nện xuống.

PANG ! PANG ! PANG !

Vân Trạch một bên hai tay kết ấn, hắn duy trì hỏa diễm cháy ở một mức độ vừa phải, tập trung thiêu đốt chỗ giao nhau giữa hai loại vật liệu. Tạm thời hai vật liệu vẫn chưa có dấu hiệu bài xích nhau. Lúc này bao trùm cả cơ sở là một màu Kim sắc óng ánh, nhìn lướt qua vô cùng đẹp đẽ.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua. Vũ Thiên quá trình dát mỏng sắp sửa hoàn thành. Dát mỏng là trên diện rộng đem kim loại dát tới kích thước vừa ý. Quá trình này cần tiêu tốn thời gian nhiều hơn so với Kiến tạo quá trình.

Đúng lúc này Vũ Thiên và Vân Trạch bốn mắt nhìn nhau, hai người động dạng gật đầu. Vũ Thiên mạnh mẽ dùng tay nắm vào chuôi kiếm Bảo Minh, dùng lực đẩy mạnh về phía thanh Vẫn Thạch đỏ hỏn.

Hai vật liệu vừa va chạm với nhau, một cỗ kình lực đột nhiên xuất hiện làm Vũ Thiên ngay lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, ngã lăn ra mặt đất.

Vân Trạch lúc này biến sắc, hắn la lớn “Không ổn, vật liệu bài xích, tiểu Thiên mau đứng dậy”.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.