Buổi học đầu tiên
10 phút sau, tất cả các học viên của lớp tân sinh đã tụ hợp lại đầy đủ, đặc biệt là mọi người sau một chuyến đi từ Địa ngục lên Thiên đường nên tinh thần trở nên tập trung rất nhiều, chỗ ngồi cũng đã yên vị. Riêng Hoắc Vũ Hạo thì thơ thẩn, có chút thất thần, trong đầu vẫn còn nhớ như in cái cảm giác kỳ diệu được ôm chầm sau lưng, ánh mắt len lén liếc về Vương Đông ở đằng sau, thầm nghĩ:
"Nếu mình nhớ không lầm là vừa nãy đã nhìn thấy hồn hoàn của Vương Đông, vàng và tím. Một hồn hoàn trăm năm và một hồn hoàn ngàn năm, cùng trang lứa nhưng làm sao hắn có thể hấp thu được cơ chứ ? Nói chung là vô cùng kỳ lạ !"
"Hoắc Vũ Hạo, Lạc Huyền..."
"Ôí !" ( Hoắc Vũ Hạo )
"Vâng." ( Lạc Huyền )
Hoắc Vũ Hạo giật bắn mình, hoảng hồn khi nghe tiếng gọi của Chu Y chủ nhiệm, vội vàng đứng lên, ứng thanh thu hồi tâm tình. Yugen khuôn mặt đạm nhiên cũng đứng lên, mắt không gợn sóng không để ý đến những cặp mắt đang chăm chú quan sát chính mình.
"Hoắc Vũ Hạo, Lạc Huyền, cho ta biết cấp bậc hồn lực của các ngươi nào !"
"Vâng, hồn lực của em là cấp 11." ( Hoắc Vũ Hạo )
"Học trò cũng thế, cũng là cấp 11." ( Lạc Huyền )
"Hả, cấp 11, sao thấp vậy ? Mình không nghe nhầm đấy chứ ?"
"Cấp tối thiểu vào học viện chẳng phải là cấp 15 sao ?"
"Yếu quá."
"Vậy hắc y tiểu tử kia không phải trang bức lắm sao ? Cấp 11, ha ha, chết cười ta, ha ha ha..."
Yugen tuy linh hồn đã hơn 40 tuổi, đã lăn lộn với đời đã lâu, tâm tính được mài dũa nhưng không phải là tên yếu hàng, ngược lại hắn không ngại đánh một chầu lũ sửu nhi còn chưa cai sữa này một chầu. Đôi mắt sắc lẻm, khí thế lên cao, lời lẽ tràn đầy khinh thường tuôn ra như đạn bắn:
"Hửm ? Miệng các ngươi bắt đầu ngứa rồi sao ? Xem ra các ngươi khá là có thành kiến về cấp độ hồn lực của ta...Không sao, chi bằng cùng ta đi Diễn Võ Trường một chuyến đi, để ta dạy các ngươi thế nào được gọi là một trời một vực...Ếch ngồi đáy giếng !" ( Lạc Huyền )
"Ngươi nói ai là ếch ngồi đáy giếng !? Ngươi có dám nói lại một lần nữa không ?"
"Cấp 11 thôi, trang bức cái gì ? Ta phi, ta cũng muốn xem ai mới là ếch ngồi đáy giếng...."
"Im lặng hết cho ta !" ( Chu Y )
Chu Y trầm giọng khẽ quát cắt ngang cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng khiến những tên kia trở nên sợ hãi, vội vàng ngậm miệng, cúi cúi đầu nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được vẻ tức giận không dám phát tác, lặng lẽ găm lên người Yugen. Hắn cũng thức thời không nói gì, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn về Chu chủ nhiệm, không run không sợ.
"Vấn đề này ta chỉ nói một lần duy nhất thôi, trước khi Hoắc Vũ Hạo hay Lạc Huyền bị loại, thì bất kỳ ai cũng không được phép tự ý hỏi han hay có hành vi gây hấn bởi vấn đề này. Nếu bọn hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ của học viện thì cũng sẽ bị loại, chắc chắn không có ngoại lệ. Các ngươi còn có ý kiến gì không ?"
"Dạ không ạ..."
"Tốt, Hoắc Vũ Hạo, Lạc Huyền, ngồi xuống hết đi..."
"Cảm ơn Chu chủ nhiệm..." ( Hoắc Vũ Hạo )
"Vâng..
Lạc Huyền dù là tên ngu ngốc cũng biết là Chu Y đang cố gắng bảo vệ Hoắc Vũ Hạo bọn hắn. Hắn trong lòng hảo cảm đối với Chu Y cũng tăng lên không ít, nhưng Yugen hắn vô cùng tự tin về thực lực của mình. Đánh tay không cũng có thực lực tương đương Hồn Vương, nếu tên nào mắt mù dám đụng lên họng súng, hắn cũng không ngần ngại cho một vé vào thẳng viện xá mấy tháng...
"Được rồi, chúng ta bắt đầu học. Bài đầu tiên học về cách tấn công và phòng thủ của hồn sư. Căn cứ vào đặc điểm của hồn sư mà phân vào nhiều hệ khác nhau. Cường công, Phòng ngự, Mẫn công, Phụ trợ, Khống chế...Vậy Vương Đông, ngươi hãy cho ta biết những hệ nào chủ lưu việc tấn công, hệ nào có sở trường phòng thủ ?"
"Cường công, Mẫn công và Khống chế hệ thường theo khuynh hướng theo lối tấn công, còn Phụ trợ, Thực vật và Phòng ngự hệ thì thường dùng để phòng thủ."
Vương Đông hớn hở đứng lên, trả lời trôi chảy như dòng sông, gương mặt vô cùng đắc ý tựa như ăn chắc câu hỏi vậy. Haizz, thật là quá đơn giản ! Thế nhưng đời không như là mơ, Chu Y khuôn mặt đen lại, ngay cả Yugen cũng ngoái nhìn Vương Đông như nhìn thấy đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ, lắc đầu khiến Vương Đông cảm thấy khuất nhục, nghiến răng nghiến lợi như chó sói muốn nhai nát con mồi Yugen.
"Đây là một câu trả lời ngu ngốc, nếu như 4000 năm trước thì câu trả lời này chắc chắn đúng. Nhưng bây giờ, câu trả lời của cậu là sai bét. Ngồi đi !"
Vương Đông ngồi xuống chỗ ngồi như muốn gục ngã tới nơi. Khuôn mặt xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống mặt đất, Yugen chậc chậc tặc lưỡi một cách thương cảm nhìn về đứa nhỏ ngây thơ này, không thể trách được hắn. Nếu trách thì phải trách lấy Đường Tam, nếu không phải chuyển kiếp sang thế giới này, sáng tạo ra ám khí, thành lập ra Đường Môn là tiền đề để phát triển Hồn Đạo Khí sau này thì Vương Đông cũng không cần bị vùi dập giữa chợ như thế này. Đời cha ăn mặn, đời con khát nước đâu có sai mà...
"Là vì hồn đạo khí..."
"Ừm, không sai. Ngươi cũng không đến nỗi ngốc lắm. Ngồi xuống đi !"
Câu nói tuyệt tình của Chu Y nặng nề như thanh búa tạ đập bể trái tim nhỏ bé của Vương Đông làm cho hắn đôi mắt rưng rưng như muốn khóc nhưng Chu chủ nhiệm không thèm quan tâm, tiếp tục bài giảng. Yugen không để ý đến, nhắm chặt mắt tu luyện công pháp cho hết buổi học. Bây giờ hắn chỉ muốn tu luyện và chiến đấu, trở nên cường đại để trở về thế giới của mình thôi. Không biết đã trôi qua bao lâu, Chu Y đã kết thúc buổi học lên tiếng:
"Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Hoắc Vũ Hạo, Lạc Huyền, các ngươi đi theo ta..."
"Vâng ạ !" (x2)
Đăng bởi | LạcHuyềnVuDã |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 182 |