Chương 8
Agnes nghe tiếng cửa đóng, bà rảo bước ra khỏi nhà bếp. Chớp mắt nhìn cánh cửa, bà hơi nghiêng đầu sang một bên nghe ngóng. “Josh?” Bà gọi.
Căn nhà im ắng. “Josh?” Bà lại gọi, giọng lạc đi. “Thằng bé đâu rồi?” bà lẩm bẩm. “Josh Newman, xuống đây ngay lập tức!” Bà la lên.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lắc lắc đầu, bà lão chuẩn bị leo lên lầu thì có cái gì đó gặm lấy dép bà. Bà cúi người để bỏ nó ra khỏi thảm. Là một đống bùn đã khô cứng lại. Agness liếc nhìn các bậc thang. Chúng từng sạch bong khi bà bước xuống chỉ vài phút trước, vậy mà giờ, toàn bộ cầu thang lên lầu hai chỉ toàn những bùn là bùn. Có ai đó đã theo bà xuống nhà, mang một đôi bốt cũ dính đầy bùn. Ngoảnh đầu lại, bà nhìn theo các vết bùn dẫn thẳng lên cánh cửa.
“Josh Newman,” bà thầm thì, rất nhỏ. “Cháu làm gì vậy nè?”
Nói rồi, dì Agnes cố leo lên lầu nhanh hết mức mà các khớp xương già yếu của bà cho phép. Bà mở toang cửa vào phòng, chẳng buồn gõ cửa. Mắt bà chú ý ngay đến đống quần áo bẩn quăng trong chiếc giỏ và đôi giày cũng dơ không kém bị thảy dưới gầm giường. Bà mở tủ quần áo, khoang đựng đôi giày đi bộ trống không.
Đứng giữa căn phòng, dì Agnes từ từ quay lại, nhận thấy có điều gì đó khác lạ trong không khí. Các giác quan của bà không còn nhạy bén như ngày xưa, tuổi già đã cướp đi thị lực và thính lực sắc sảo của bà, nhưng khướu giác cũa bà vẫn còn tốt lắm. Không khí khô hanh trong phòng tràn ngập mùi thơm của cam.
Bà lão thở dài, moi chiếc điện thoại trong túi ra. Bà chẳng trông mong gì sẽ kể cho Richard và Sara Newman đám trẻ nhà họ đã biến mất. Một lần nữa. Thành ra bà lại là người bảo mẫu của chúng!
Đăng bởi | Teru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 24 |