Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ nữ Bách Nhạc Môn ( 3)

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Bách Nhạc Môn quản lý rất nghiêm ngặt, nếu muốn làm vũ nữ thì phải có chứng chỉ. Ở bên trong Bách Nhạc Môn có quy định là không cho phép vũ nữ qua đêm với khách, nhưng nếu vẫn có vũ nữ lén lút tiếp khách thì sàn nhảy cũng mặc kệ. Lý Mẫn Nhi đã làm ở Bách Nhạc Môn cũng được khoảng một năm nhưng vẫn giữ được giới hạn cuối cùng. Dù như vậy nhưng lúc này vào đời trước, bà Lý ép Lý Mẫn Nhi cho em trai tiền học phí, cuối cùng Lý Mẫn Nhi cũng vì bất đắc dĩ mà chỉ còn cách theo người khác qua đêm. Mà cũng chính chuyện này lại trở thành lý do mà Lý Ngọc Phong ghét bỏ nguyên chủ, nói nguyên chủ làm bại hoại nề nếp gia đình nhưng lại không thèm nghĩ tới việc nguyên chủ làm là vì ai.

-Vậy bà cứ kêu dì Từ làm đi!

Phong Thất Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt bà Lý một cái khóe miệng hơi mỉm cười.

-Đúng rồi đó! Vậy con còn tiền hay không? Dì Từ của con làm việc cũng phải tốn một chút phí!

Bà Lý nhìn nghiêng về phía túi tiền hoa bị lộ ra của Thất Nguyệt, bên trong hình như có chút phồng lên, bà ta biết cô còn có chút tiền nên muốn moi ra đây mà .

-Nếu tiền để làm việc mà bà cũng không muốn lấy ra thì tôi thấy là nên thôi đi! Dù sao nó có đi học hay không thì cũng không liên quan gì tới tôi, Nó ra ngoài kiếm tiền sớm một chút cũng đỡ vất vả cho tôi trong việc nuôi gia đình này!

Ngữ khí Thất Nguyệt cực kỳ lạnh nhạt, hơn nữa còn mang theo một chút sự mất kiên nhẫn.

-Ha ha, mẹ còn một chút tiền! Chắc là đủ rồi con chỉ cần đi kiếm tiền là được. Tuổi con còn trẻ, nên kiếm nhiều thêm một chút để mẹ giữ giùm con sau này làm của hồi môn cho con!

Bà Lý thấy thái độ Nguyệt như thế thì nhanh chóng trấn an.

-Bà đi ra ngoài đi! Tôi muốn ngủ thêm một chút!

Thất Nguyệt mất kiên nhẫn đuổi người.

Bà Lý đã đạt được mục đích nên cũng không muốn ở lại, bà ta thu dọn chén đũa rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

-Đợi đã!

Thất Nguyệt bỗng nhiên gọi bà Lý lại.

Trong lòng bà Lý mừng thầm, nhanh chóng đứng lại. Quả nhiên là Mẫn Nhi vẫn mềm lòng như thế, nó đang tính đưa tiền cho mình sao? Nếu không thì kêu mình đứng lại làm gì?

-Bà lấy hai bộ quần áo của Lý Diệu Nhi lại đây cho tôi, tôi muốn mặc nó!

Phong Thất Nguyệt yêu cầu không chút khách khí.

Bà Lý mém chút nữa thở không nổi, tức giận đến mức mặt đỏ bừng:

-Sao con lại muốn cướp quần áo của em gái con, như vậy còn là chị cả sao? Quần áo của con nhiều như vậy mà, Diệu Nhi còn không có quần áo để mặc đâu, con đoạt của nó nó sẽ rất buồn đó!

-Tôi mặc kệ nó có buồn hay không, từng đồng tiền nó xài là do tôi kiếm, tiền quần áo cũng là tôi trả, sao lại nói là tôi cướp? Bà cứ xem rồi làm đi! Nếu bà không lấy quần áo đàng hoàng tới cho tôi thì tôi sẽ để cho Lý Ngọc Phong thôi học để đi bán báo!

Nguyên chủ đúng là quá nhân nhượng mấy kẻ này rồi, lừa tiền của người ta xài mà còn dám tức giận, đúng là thiếu đánh!

-Được được được, mày có bản lĩnh rồi! Ngay cả mẹ ruột cũng không để vào mắt!

Bà Lý tức tới mức khóc ra, cầm khăn tay bắt đầu chạm chạm nước mắt.

Nếu là Nguyên chủ thì tất nhiên đã nhanh chóng chịu thua và tự trách rồi, nhưng hiện tại người lại là Thất Nguyệt cho nên dù bà Lý có chết ở trước mắt cô thì cô cũng sẽ giẫm qua để đi chứ đừng nói gì đến việc chỉ khóc một chút như thế.

Thấy bộ dạng Thất Nguyệt không thèm để ý tới mình, bà Lý chỉ có thể ngượng ngùng quay đầu ra ngoài.

Một hồi sau, trong viện truyền đến tiếng khóc của Lý Diệu Nhi, còn có tiếng mắng chửi của Lý Ngọc Phong. Lý Ngọc Phong muốn tìm Thất Nguyệt để tính sổ, nhưng bà Lý nhớ lại cảnh Ngày hôm qua Lý Ngọc Phong bị đánh thì sống chết kéo thằng oắt đó lại.

Lại qua một hồi, trong viện đã im lặng, cửa phòng Thất Nguyệt bị gõ vang, sau đó cô thấy người tiến vào chính là Lý Diệu Nhi đang ôm quần áo.

Lý Diệu Nhi không xinh đẹp như Lý Mẫn Nhi, nhưng bộ dạng cô ta trông rất trong sáng, làn da cũng tốt chứ không giống như nguyên chủ phải làm việc vất vả cả ngày lẫn đêm, nếu không dùng phấn trang điểm thì sắc mặt sẽ vàng như nến. Cô ta ngước đôi mắt to ngập nước nhìn Thất Nguyệt, trong ánh mắt đều là sự ủy khuất giống như một chú thỏ trắng nhỏ.

-Chị cả, chị đừng chọc mẹ tức giận nữa! Mẹ khóc rất thương tâm! Em cũng không biết chị gặp phải chuyện gì mà lại về nhà đổ hết lên người thân như thế, thật ra chị có thể nói cho mọi người biết để mọi người giúp chị mà!

Lý Diệu Nhi đặt quần áo trên giường cẩn thận nói ra, khóe mắt còn có chút lưu luyến nhìn đống quần áo

-Hử? Cô có thể giúp tôi à!

Thất Nguyệt nhìn Lý Diệu Nhi với vẻ mặt trào phúng.

-Đúng đó chị! Chị cứ nói ra đi em sẽ giúp chị!

Lý Diệu Nhi vội vàng trả lời.

-Vậy cô đến sàn nhảy tiếp khách giúp tôi được không? Hai người cùng kiếm tiền thì sẽ nhiều hơn, như thế cũng không cần tôi phải đi theo những người khách đó qua đêm để kiếm học phí cho Lý Ngọc Phong!

-Chị cả, sao chị lại nói như thế? Sao chị có thể... có thể kêu em đi làm cái chuyện vô liêm sỉ kia chứ ?

Lý Diệu Nhi nghe xong thì tức giận đến mức đỏ cả mặt, nước mắt chảy ra, rơi trên gương mặt trắng như ngọc của cô ta nhìn thật là đáng thương!

-Sao lại không được nói? Cô có biết từng đồng cô xài đều là do chị cả vô liêm sỉ này kiếm tới hay không. Mỗi một món đồ cô mặc đều là do chị gái cô đi theo người khác khiêu vũ mới đổi được đấy! Đúng là không biết xấu hổ, cởi hết quần áo trên người cô cho tôi!

Thất Nguyệt lạnh giọng quát to, cô thật sự muốn thay nguyên chủ hỏi ‘ Bông hoa trắng’ thanh khiết này một chút nếu không có người chị gái vô liêm sỉ trong miệng cô ta thì sao cô ta có thể sống thoải mái như thế này?

-Chị… chị… chị quả nhiên giống như lời Tiểu Phong nói, là cái thứ… thứ...

Mặt Lý Diệu Nhi đỏ bừng, không nói ra lời.

-Là đồ kỹ nữ đúng không?

Thất Nguyệt ôm vai nhìn cô ta cười.

-Chị đúng là không biết xấu hổ!

Lý Diệu Nhi tức giận xoay người, khóc lóc chạy ra ngoài. Một hồi sau, bên ngoài truyền đến tiếng Lý Ngọc Phong gào thét.

Phong Thất Nguyệt căn bản không thèm để ý tới mấy kẻ ầm ĩ bên ngoài, cười lạnh cầm lấy quần áo mà Lý Diệu Nhi mang tới ngó tới ngó lui.

Bà Lý chọn vải quần áo cho Lý Diệu Nhi rất tốt, may cũng rất tinh xảo. Trên sắc áo vàng nhạt có đính đường viền hoa màu trắng đang rất được ưa chuộng, góc áo có thêu con bướm đang bay rất tinh tế, từ xa nhìn lại thì rất sống động. Váy phía dưới màu xanh đen tạo kiểu nếp uốn, ôm vào vòng eo càng tôn lên vẻ tinh tế.

Lý Diệu Nhi chỉ nhỏ hơn Lý Mẫn Nhi hai tuổi nên dáng người nhỏ gầy hơn cô một chút nhưng bà Lý sợ cô ta đang tuổi lớn nên không thể mặc đồ lâu, vì thế mà quần áo đều được làm rộng hơn một chút, bây giờ Phong Thất Nguyệt mặc vào đúng là vừa người.

Phong Thất Nguyệt nhìn mình trong gương, quần áo học sinh như thế này Lý Mẫn Nhi chưa từng mặc lại từ khi đi làm vũ nữ. Màu sắc của quần áo tươi đẹp giúp cho gương mặt vốn đang tái nhợt của cô càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Phong Thất Nguyệt chia mái tóc thẳng ra làm hai bên, thắt làm hai bím tóc lỏng, đây là mốt của nữ sinh hiện nay.

Sau khi trang điểm một phen, khí chất phong trần trên người nguyên chủ đã biến mất, ngược lại dung mạo càng thêm xinh đẹp, đáng yêu.

Đến giờ đi làm, Thất Nguyệt mở cửa ra ngoài, không ngờ nhìn thấy Lý Ngọc Phong đang đứng ở trong sân, đôi mắt tên oắt con đó đỏ ngầu nhìn vào cửa phòng cô. Thấy Phong Thất Nguyệt, trên gương mặt của Lý Ngọc Phong lộ ra vẻ dữ tợn, tên oắt đó nắm chặt hai tay, ánh mắt u ám nhìn Phong Thất Nguyệt.

-Lý Mẫn Nhi, mày đừng quá đắc ý, sau này tao kiếm tiền sẽ trả lại mấy đồng tiền dơ bẩn đó của mày cho mày!

Phong Thất Nguyệt đi tới cửa, Lý Ngọc Phong đột nhiên hét lên ở phía sau.

-Vậy cũng phải đợi cậu kiếm được đã!

Bước chân của Phong Thất Nguyệt cũng không ngừng lại mà trên miệng khinh thường nói ra một câu.

Nhà cô cách Bách Nhạc Môn không xa, hơn nữa thời gian cô đi còn sớm nên cũng không có gì sốt ruột vì thế cô chậm rãi đi dạo trên phố.

Khi đi tới phía trước thì bỗng nhiên nghe được âm thanh ầm ĩ, ồn ào, cô thấy một đám người đang bu lại xem náo nhiệt. Phong Thất Nguyệt chen qua thì thấy một người nước ngoài đang lôi kéo người kéo xe không buông tay, trên miệng còn đang bô bô nói gì đó, nhưng người kéo xe thì không hiểu nên chỉ khom lưng cúi đầu. Mọi người bu lại ồn ào chỉ trỏ khiến người đàn ông nước ngoài kia vô cùng quẫn bách nhưng lại không biết nên làm cái gì.

Bạn đang đọc Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn của Khoái Nhạc Tiểu Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaiamtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.