Lạc vào cấm địa
Yên Cảnh cười cười nói: “Kế tẩm thuốc mê là do hắn đề xuất đấy, nhưng khi bị con cự xà truy đuổi, hắn đã bỏ chạy trước rồi, đừng thấy hắn ốm yếu mà lầm, hắn chạy nhanh khủng khiếp”
“Dù sao thì hắn cũng là tùy tòng của ngươi, nên hỏi thăm xem có ai thấy hắn không”
“Ừ”
Sau đó, Yên Cảnh nói với mấy người trong nhóm chia nhau ra hỏi thăm người dân xem có ai thấy Hồng Quân không.
Hỏi thăm một lượt nhưng tất cả đều có chung một câu trả lời là không thấy. Cả nhóm bây giờ mới hoang mang, bắt đầu quay ngược lại rừng tìm kiếm.
Lại nói đến Hồng Quân, trong lúc hoảng sợ hắn ta cứ cắm đầu mà chạy, chẳng để ý gì đến đường đi. Đến khi không còn nghe sau lưng có tiếng động gì, hắn ta mới dừng lại.
[Toang mẹ nó rồi, người đâu hết rồi, chỗ này là đâu] hắn ngớ người ra, nhìn ngó khắp một lượt, đâu đâu cũng là rừng cây. Thỉnh thoảng có tiếng gầm gừ của thú hoang
“Từ nay con sẽ ăn chay, con biết sợ rồi, hụ hụ, con không dám đi săn nữa, thật là kinh khủng” Sau một lúc hoàng hồn, hắn lại nhớ đến con rắn to tổ bố kia mà khóc ròng.
[Phải nhanh chóng tìm đường về, nếu để trời tối thì không hay, chết như chơi chứ không đùa được] hắn thầm nhủ trong lòng.
Nhưng Hồng Quân đâu biết rằng chính vì tốc độ chạy của hắn quá nhanh nên đã vô tình chạy thẳng vào trong cấm địa sơn lâm. Một vùng đất mà tất cả các bộ tộc đều phải cấm kỵ, bởi đó là nơi có đầy rẫy các yêu vương, yêu hoàng…
Lần mò đường đi, quanh quẩn mãi không quay về được đường cũ, Hồng Quân có chút lo lắng. [Theo như kinh nghiệm xem du tu be sinh tồn trong rừng thì hình như là phải chuẩn bị lửa để đuổi thú hoang, bây giờ mình cứ quanh quẩn thế này tới tối cũng không thoát ra được, phải đánh lửa trước mới được] Nghĩ là làm, hắn tìm hai thanh củi bắt đầu công tác tạo lửa, nhưng xoay dùi chán chê mà vẫn không tạo được lửa, bực mình hắn quăng mọe nó đi
“Dẹp…dẹp bố mày đếch làm nữa. Lúc đi quên mang theo đá đánh lửa, thật là xúi quẩy”
Từ trên một thân cây cao, có một con cú mèo có cái sừng đang chăm chú nhìn hắn, bên cạnh con cú mèo là con kềnh kềnh. Tuy rằng con kềnh kềnh to lớn hơn nhiều so với con cú mèo nhưng so về tu vi thì kềnh kềnh phải gọi cú mèo là lão đại.
“Đóa hắc liên kia sao rồi” Cú mèo trầm giọng hỏi
“Dạ bẩm lão đại, xem chừng tối này là tới ngày nó nở, yêu hoàng đại nhân chắc tối nay sẽ tới hái”
“Yêu hoàng đại nhân đã bế quan hơn ba năm nay, trước khi bế quan có dặn ta phải cẩn thận canh giữ, không được sơ xuất, tên phàm nhân kia cứ lẩn quẩn nơi đây, chỉ e là có ý đồ xấu, ngươi mau tới giết hắn đi”
“Tiểu nhân đi ngay đây”
Trong lúc hai con vật đang to nhỏ trò chuyện với nhau thì Hồng Quân đã chạy vèo đi tới hồ nước, hắn thầm vui mừng
“Không ngời nơi rừng sâu này lại có hồ nước, số ta thật may mắn, đang lúc khát khô cả cổ”
Vóc lấy một bụm nước, Hồng Quân uống một hơi cạn sạch
“À…thoải mái, mát mẻ”
[Hình như ngoài kia có bông sen, sen độc hay sao mà đen thui vậy trời, để ra đó coi thử thế nào]
Hắn liền lội ra ra hái lấy đóa sen đem vào bờ “Thơm thật, hít cái này phê lòi”
Chỉ mới ngửi mà tinh thần đã sảng khoái, Hồng Quân có ý nghĩ ăn thử một miếng, dù sao thì trong bụng cũng đang đói.
“Tên nhân loại đó đi đâu rồi, không hay đóa hắc liên” Cú mèo vận lên thần thức quan sát về phía hồ nước. Nó nhìn thấy đóa hắc liên đã bị tên nhân loại hái đi, vẻ mặt đang phê phê vì hít sen, dường như còn muốn ăn.
“Nhanh, mau ngăn tên nhân loại đáng chết kia lại” Cú mèo hét lớn
Kềnh kềnh nghe tiếng hét của lão đại thì vội đập cánh bay đi, nhắm hướng hồ nước mà tới. Chỉ trong thời gian rất ngắn, kềnh kềnh đã nhìn thấy nhân loại kia, hắn đang há miệng định cắn vào đóa hắc liên
“Mà khoan, lỡ nó có độc ăn vào thì chết không ai hay, cứ mang nó về trước rồi hỏi các thôn dân, tộc trưởng xem cái này có ăn được không”
Thân hình một con kềnh kềnh to lớn lao tới, Hồng Quân giật mình né qua một bên
“Cái đậu, một con “trim” mà cũng dám tấn công mình. Có giỏi thì mày quay lại đây, bố dùng phóng lợn, à nhầm, bố dùng cây giáo này mà xiên mày”
Con kềnh kềnh thất kinh, rõ ràng nó đã sắp bước vào cấp yêu vương, tốc độ nhanh đến như vậy mà tên phàm nhân kia có thể tránh thoát được
“Vô lý, vô lý…không thể nào, tên này lại may mắn đến như vậy”
Con kềnh kềnh bùng lên lửa giận, hai cánh gương ra, yêu lực ngưng kết lại thành một vòng xoáy, theo từng cái vỗ cánh tạo thành xung lực tấn công về phía Hồng Quân
“Ơ con này nó bị điên à, cứ đập cánh phành phạch mà không bay đi. Chết mọe mày nè”
Hồng Quân cầm lấy thanh giáo phóng vào ngay ức con kềnh kềnh. Nó chết ngay tại chỗ, rơi “bạch” xuống đất. Trước khi nhắm mắt lìa xa hồng trần nó vẫn không hiểu tại sao mình lại bị một cây giáo rách nát đâm xuyên qua thân.
“hí hí hí, có thịt chim nướng, thịt dâng tận miệng, số mình thật là may mắn” Hồng Quân cười không ngậm được mồm. Khát thì có nước, đói thì thịt dâng tận miệng, cuộc sống thế này coi như là không tệ.
Mới khi nãy hắn còn phát nguyện ăn chay, mà giờ có thịt chim hắn lại quên đi cái ý nguyện đó.
Con cú mèo vừa bay tới thấy thằng đệ bị xiên một phát chết không thể chết thêm được nữa thì sợ đến trợn lồi hai con mắt to bằng cái bát.
“Tên nhân loại này không phải tầm thường. Vũ Vũ tu vi tuy kém mình nhưng chỉ kém hơn có một chút, vậy mà hắn ta giết dễ như trở bàn tay, mình không phải là đối thủ của tên này, mình phải chạy thôi”
Rất nhanh, con cú mèo vỗ cánh bay vèo đi, biến mất trong khu rừng không thấy gì nữa.
“Con kềnh kềnh dường như muốn đoạt lấy đóa sen đen sì này, hehe vậy là đồ tốt, có thể ăn”
Hồng Quân lại đau đầu với việc tạo ra lửa. Có lẽ vì món ăn trước mắt đã làm cho não của hắn hoạt động hết công suất, hắn nhớ ra được một cách tạo lửa khác, đó là dùng hòn đá cột vào khúc cây nhỏ, sau đó dùng dây kéo, làm cho khúc gỗ nhỏ xoay tròn, không phải cực khổ như dùng tay mà dùi.
Hắn liền đi thu thập các thứ tạo lửa một lần nữa, ông trời phù hộ, lần này hắn ta đã thành công tạo ra được lửa. Thịt dần dần bốc mùi thơm phưng phức, bụng của hắn theo đó mà sôi lên ùn ục.
Trong lúc đó, con cú mèo bay nhanh tới một sơn động, trong sơn động là một người con gái nhan sắc vô cùng xinh đẹp, nàng ta mặc y phục có phần thiếu vải, đôi chân dài miên mang trắng noãn nà phơi ra. Bầu ngực sữa căng mọng như hai quả đồi. Nàng đang nằm dài trên một tấm da bạch hổ một cách lười biếng
“Yêu hoàng đại nhân, không xong rồi” Cú mèo cất giọng gấp gáp nói
Mỹ nhân ngồi dậy, chống tay yểu điệu nói: “Chuyện gì mà ngươi hoảng sợ đến vậy”
“Có phàm nhân bẻ đi đóa hắc liên rồi”
“Cái gì!!, tên nhân loại nào lại dám to gan đến như vậy. Hắn ở đâu mau nói”
“Dạ, hắn còn đang ở bên hồ nước, đang…đang nướng thịt Vũ Vũ…hụ hụ hụ”
“Khốn kiếp, giết yêu vật của ta còn cướp đồ của ta, ta phải phanh thây hắn ra”
Nàng ta liền xé rách không gian mà tiến vào, chỉ trong thời gian mấy giây đã tới được hồ nước. Đập vào mắt nàng ta là một tên nhân loại đang xoa tay hí hửng nướng thịt chim
“Đáng chết, bổn yêu hoàng giết ngươi”
Từ xa, nàng phất tay một cái, một cổ yêu lực hùng hậu bay tới Hồng Quân. Nàng đinh ninh rằng nhân loại kia sẽ tan xương nát thịt. Nhưng điều khiến nàng không ngờ được là cổ yêu khí khi càng tới gần thì càng yếu đi, đến lúc chạm tới người kia thì chỉ như một luồng gió mát.
“Ồ gió thổi mát quá, hề hề, phải chi gió thổi đều đều thế này thì tốt quá”
Cầu được ước thấy, quả nhiên cơn gió cứ thế mà thổi đều đều tới. Yên hoàng không cam tâm nên liên tục tạo ra yêu khí đánh tới liên tục, nhưng tới gần thì lại biến thành cơn gió mát lành cho Hồng Quân.
“Không thể nào, không thể như thế được, là ảo giác, nhất định đây chỉ là ảo giác”
Nàng cố trấn an mình lại, hai tay tụ linh lực tạo thành một thanh kiếm dài, nắm chặt lấy chuôi kiếm, nàng lao tới: “Ta phải băm ngươi ra làm vạn mảnh”
Đăng bởi | codaonhan |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |