Cuộc Gặp Với Người Lạ Lúc Nửa Đêm
Đầu tôi tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, nhưng chân tôi thì lại lê trên cát ướt nặng nề, khiến tôi loạng choạng. Tôi chửi thề khi mất thăng bằng. Tay tôi giơ ra để khiến cú ngã bớt đau hơn, chuẩn bị làn nước lạnh tưới mát cơ thể. Một cánh tay quấn quanh eo tôi, kéo tôi trở lại trước khi lưng tôi có thể chạm đất. Tôi thở hổn hển vì sự tiếp xúc và choáng ngợp với mong muốn nghiêng người vào vòng tay ôm.
Lưng tôi áp vào một thân hình rắn chắc trong khi cánh tay cơ bắp vẫn giữ chặt eo tôi. Tôi hít thở thật sâu không khí ấm áp mặn chát, để kiểm soát bản thân. Người lạ cao, đầu tôi tựa vào một bộ ngực rắn chắc, chưa chạm đến đỉnh vai anh ta. Tay tôi vuốt xuống cánh tay cơ bắp rám nắng của anh ta, một sự tương phản rõ rệt với làn da nhợt nhạt thường trực của tôi.
Người lạ giữ tôi lại, cho phép tôi lấy lại bình tĩnh và đứng vững trước khi buông tay khỏi người tôi. Tôi không muốn quay lại đối mặt với người lạ này, đặc biệt là khi cảm xúc của tôi quá bất ổn khiến tâm trí tôi một khoáng nóng bừng lên.
"Tôi giữ được em rồi." Anh ấy nhẹ nhàng nói.
Một bàn tay anh ấn vào lồng ngực tôi, chỉ cách đường cong của bầu ngực một nốt nhạc. Không khí mát mẻ của đêm và sự đụng chạm của anh làm núm vú tôi cứng lại. Tôi đột nhiên ý thức được sự thiếu quần áo của mình, chỉ mặc một chiếc áo ngủ vừa mỏng, vừa cũ và quần short. Tôi không nghĩ mình sẽ gặp bất kỳ ai trong lúc lang thang giữa đêm.
Tôi đứng thẳng người để tách ra khỏi anh, cảm thấy sự do dự khi anh nới lỏng vòng tay khỏi người tôi. Hai tay tôi bắt chéo trước ngực khi tôi quay lại để gặp vị khách bí ẩn của mình vào ban đêm. Mặt trăng đủ sáng để có thể nhìn rõ anh trong bóng tối. Cảm giác anh áp vào người tôi chỉ giúp tôi chuẩn bị một chút cho phản ứng của mình khi nhìn thấy anh. Anh ấy cao và đầy cơ bắp, đó là nói một cách nhẹ nhàng. Anh mặc quần tối màu làm nổi bật cặp đùi gân guốc của mình. Chiếc áo phông của anh bó sát vào đôi vai rộng và đôi tay vừa mới ôm tôi cách đây vài phút. Tóc anh màu nâu sẫm hoặc đen, cắt ngắn gọn gàng, trông gần giống kiểu quân đội. Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, làn da anh vẫn rám nắng. Nhưng đôi mắt anh nổi bật nhất với tôi. Đôi mắt anh có màu xanh lá cây rực rỡ, sáng lên dưới ánh trăng như thể được thắp sáng từ bên trong. Chúng thật đẹp. Anh ấy thật đẹp. Miệng anh đầy đặn và đang mỉm cười. Tôi đang nhìn anh và anh cũng đang cười với tôi. Chết tiệt. Tôi đã nhìn anh bao lâu rồi?
"Tôi xin lỗi." Tôi xin lỗi khi nhận thức rõ rằng tôi không hề biết người đàn ông hấp dẫn này.
"Tại sao?" Anh ấy khẽ trả lời, nhìn tôi bằng đôi mắt ấy.
"Tại sao?" Tôi lặp lại, vẫn nhìn chằm chằm mặc dù đã cố gắng không nhìn.
"Tại sao em lại xin lỗi?"
"Tôi đoán là tôi rất bất lịch sự." Tôi thừa nhận.
"???" Anh ấy nghiêng đầu tỏ vẻ không hài lòng với tôi. Thấy thế tôi liền nói lại.
"Anh nghĩ tôi không cần xin lỗi ư?"
“Đúng vậy.” Anh ấy gật đầu mỉm cười, có vẻ tự hào vì lời xin lỗi được rút lại của tôi.
Nụ cười đó đập vào tôi như một viên gạch vào ngực. Đây là một người đàn ông có thể làm quần lót ướt sũng chỉ bằng một cái liếc mắt và hơn hết là tôi không chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này. Chết tiệt cơ thể tôi phản ứng ngay lập tức với nụ cười đó. Tôi cau mày khó chịu. Anh ấy ngừng cười một cách nhanh chóng sau khi thấy vẻ mặt khó chịu của tôi.
“Tôi phải đi đây.” Tôi quay người rời khỏi người đàn ông đẹp trai lạ thường đó trước khi làm mình xấu hổ hơn nữa.
"Đợi đã." Anh ấy đi theo tôi.
Tôi không muốn chờ đợi. Tôi không biết anh ta. Tôi cô đơn. Tôi dễ bị tổn thương theo nhiều cách hơn và giờ tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào khi ra đây một mình vào lúc đêm muộn thế này. Tôi tiếp tục bước đi trên bãi cát, nguyền rủa sự chậm chạp khi chân tôi chìm vào những đống đổ nát đang dịch chuyển. Bàn tay anh nắm lấy khuỷu tay tôi khiến tôi gần như ngã một lần nữa vào vòng tay anh, điều này khiến tôi giật mình khỏi cái chạm nóng bỏng của anh.
"Bỏ tay anh ra đi. Nó làm tôi đau." Tôi đột ngột dừng lại và quay sang anh ta với vẻ mặt khó chịu nhất của mình. Anh ta rụt tay lại và giơ cả hai lòng bàn tay ra trước mặt tôi như thể đang cầu hòa vậy.
Tôi chống chân xuống cát, sẵn sàng chạy, hét lên hoặc làm gì đó. Có lẽ tôi đang hành động như một con thú hoang.
"Tên tôi là West." Anh ấy nói.
“Tôi không hỏi.”
Anh ta nheo mắt trước sự thô lỗ của tôi, nhưng không có ý định rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, phân vân không biết nên đá anh ta hay cứ chạy đi.
Anh ấy nhìn mặt tôi một lúc rồi thở dài. Quay lại, anh ấy bước trở lại nơi chúng tôi vừa va chạm cách đây vài phút, cúi xuống nhặt thứ gì đó trên cát. Anh ấy bước lại gần tôi, giữ khoảng cách đủ xa để không thể chạm vào tôi và cầm một vật bằng kim loại trong một tay.
"Em làm rơi thiết bị của mình rồi." Anh đặt máy nghe nhạc của tôi xuống cát và lùi lại vài bước lớn.
"Anh không có ý làm em sợ đâu."
Tôi nhìn chiếc iPod và đỏ mặt vì xấu hổ vì cách mình đã hành động. Nước mắt chực trào ra, nhưng tôi vẫn thẳng vai và bước nhanh về phía trước, nhấc chiếc máy nghe nhạc lên và đảm bảo nó không bị hỏng trước khi quay về nhà mà không nói một lời. Tôi gần như chạy hết quãng đường còn lại lên đồi cát và ra phố, chỉ ngoái lại nhìn một lần để xem anh ta có đi theo tôi không. Anh ta không đi theo.
Tôi thức giấc vì có người gõ cửa rất to. Buộc mắt tôi phải mở ra, những tia nắng cuối ngày tràn qua khe hở trên tấm rèm cửa sổ. Tôi đã ngừng đặt báo thức vì không có gì khiến tôi ra khỏi giường, và hiếm khi ngủ được hơn vài tiếng đồng hồ. Rõ ràng là chuyến đi bộ đêm qua đã làm tôi mệt mỏi và tôi đã ngủ suốt cả ngày. Chuyến đi bộ và cuộc gặp gỡ với người lạ.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục.
"Cô Murphy. Cô đã lỡ cuộc hẹn của chúng tôi", một giọng nói trầm khàn vang lên từ bên ngoài.
Chết tiệt. Là luật sư. Tôi phải ký một số giấy tờ hay gì đó.
"Chờ một chút!" Tôi hét lên, lăn ra khỏi giường và rũ bỏ cơn buồn ngủ khỏi não.
Truyện Kẻ Săn Và Con Mồi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Bbpanda93 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |