Nguy cơ rình rập
CHƯƠNG 10: NGUY CƠ RÌNH RẬP
Vô Ngân với một thân ướt nhẹp ra khỏi phủ Thất công chúa. Lúc này, mặt trời đã lên đến gần đỉnh đầu, hắn rất muốn tới ngay Mộc Long Thư Các để tìm kiếm thông tin, nhưng khi đi được vài chục bước, cảm giác như ai cũng đang trộm nhìn mình, liền biết vấn đề nằm ở đâu, hắn đành phải ghé vào một gian hàng trang phục gần đó để đổi cho mình một bộ y phục mới.
Sau hơn mười phút đi bộ dọc về hướng tây, nghĩ cái cảnh chạy loạn trong Kinh đô mà toàn phải cuốc bộ, Vô Ngân thầm nhớ con ngựa chiến của mình lắm, nhưng giờ không biết nó nằm ở đâu trong doanh trại rồi.
Kể từ khi bị phế, rồi lại suốt ngày say xỉn thì Vô Ngân không còn được phép cưỡi ngựa, không phải hắn không muốn cưỡi, mà là quân lệnh cũng như luật pháp Mộc Long đế quốc ngăn cấm.
Là người trong quân đội, Vô Ngân vốn được cưỡi ngựa trong thành, nhưng một khi nạp rượu vào người thì không được. Còn đối với thường dân, nhà nào có xe ngựa thì phải đăng ký xin phép thì mới được di chuyển trong Kinh đô, nói chung Mộc Long đế quốc quản lý giao thông đường bộ khá chặt chẽ, không những tránh làm ngộ thương dân thường, ngoài ra còn thu thêm được một khoản thuế từ việc đăng ký di chuyển trong thành bằng ngựa.
Đi bộ thêm ba phút nữa, trước mặt Vô Ngân lúc này là một bia đá lớn hình chữ nhật màu xám tro. Trên đó, hàng chữ Mộc Long Thư Các được chạm trổ rất tinh xảo, phần đá tiếp xúc với mặt đất có nhiều mảng rêu bám lên rồi chết khô ở trên đó, chứng tỏ tấm bia đá này đã tồn tại từ rất lâu.
Khác với các đại công trình tại Mộc Long đế quốc, chúng khi xây dựng sẽ tập trung ở các trục đường chính để thuận tiện di chuyển, Mộc Long Thư Các thì ngược lại, nó ẩn sâu trong một khu rừng nhỏ.
Từ tấm bia đá đi vào trong, Vô Ngân phải vượt qua một rừng cây rậm rạp, chỉ có đúng một con đường được lát bằng gạch đỏ đi xuyên qua khu rừng này. Mà con đường ấy cũng chẳng rộng lắm, chỉ đủ để ba người cùng đi, vì vậy, việc đi bằng xe ngựa vào đây là điều bất khả thi.
Vô Ngân bộ hành thêm năm phút, một Mộc Long Thư Các sắc trắng tinh khôi dần dần ẩn hiện trong tầm mắt. Mộc Long Thư Các vốn dĩ là một cái tháp, nó có tới mười một tầng, mỗi tầng là một khối hình cầu được xếp chồng lên nhau, càng lên cao kích thước mỗi hình cầu càng nhỏ lại, điều này nói rõ, càng lên cao, diện tích mỗi tầng sẽ càng nhỏ. Vô Ngân thầm đoán, các điển tịch quan trọng tỉ lệ với độ khan hiếm, ắt sẽ được lưu giữ ở những tầng trên cùng.
Đi tới chân tháp, lúc này Vô Ngân mới cảm nhận được sự to lớn đến khó tin của nơi này, hắn ước chừng, chỉ riêng cái tháp này thôi nó đã rộng hơn cả phủ Thất công chúa, không hổ là nơi chứa đựng tri thức lớn nhất Mộc Long đế quốc.
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh lùng cất lên, kéo Vô Ngân trở về thực tại.
“Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?”.
Trong lúc Vô Ngân còn ngẩn ngơ bởi sự đồ sộ nơi đây. Một toán binh lính đã đứng sau hắn, người mở miệng là người đi đầu toán lính ấy, chắc hẳn hắn là đội trưởng.
“Ta đến để tìm một ít tư liệu cho Thất công chúa, đây là lệnh bài của nàng”.
Xoay người, nhìn vào người đứng đầu, Vô Ngân không xu nịnh mà trả lời. Dù gì trước giờ hắn cũng là Phó đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn, đối mặt với những kẻ khác đến từ quân đội, xét về vai vế, hắn luôn là kẻ bề trên. Từ trong ngực, Vô Ngân lấy ra lệnh bài mà hắn xin được lúc sáng của Thất công chúa đưa cho viên Đội trưởng kia.
Cầm tấm lệnh bài trên tay, sau vài giây dò xét thật giả, viên Đội trưởng trầm giọng nói.
“Đây chỉ là lệnh bài được vào trong Mộc Long Thư Các thôi, ngươi cần phải chứng minh thân phận của mình trước đã, ai biết được có phải ngươi nhặt được thứ này từ vị đại nhân nào không”.
Lời của viên Đội trưởng nói ra, tuy đúng luật, nhưng lời lẽ có vẻ hơi xúc phạm. Cũng đúng thôi, bởi hắn thấy Vô Ngân có phần lạ mắt, hơn nữa, miệng của tên kia vẫn còn một chút hơi men.
Vô Ngân chẳng muốn so đo, nếu là trước đây hắn đã gõ đầu tên kia rồi, nhưng giờ này, biết mình chỉ là một Phó đoàn trưởng mang tính tượng trưng, quyền hành gì cũng chẳng có, bớt đi một phiền toái lúc này là bớt đi một đống hậu hoạn về sau. Hắn bình tĩnh rút tiếp từ trong ngực ra một lệnh bài khác.
Thấy lệnh bài hình rồng trên tay Vô Ngân, đôi mắt viên Đội trưởng kia chợt mở to, lại chẳng dám cầm lên. Mới nhìn hắn đã nhận ra lai lịch của vị này rồi, người sở hữu tấm lệnh bài quyền uy mà lại trẻ như thế này ở Sát Mộc sư đoàn thì chỉ có duy nhất vị kia mà thôi.
“Vô … Vô Ngân đại nhân”.
Viên Đội trưởng lắp bắp gọi tên, cũng chẳng dám nói gì thêm, hắn cúi gập người về trước, hai tay chắp lại hành lễ kiểu nhà binh với Vô Ngân.
Vô Ngân không nói gì, hắn chỉ gật nhẹ đầu rồi xoay đi, hướng về phía đại sảnh của Mộc Long Thư Các. Tuy ra vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn cũng khá ngạc nhiên, vì giờ này cũng có kẻ còn nhớ đến mình cơ đấy.
“Hắn là ai mà huynh lại hành đại lễ với hắn vậy?”.
Một binh lính thấy Vô Ngân đã rời đi thì tò mò hỏi viên Đội trưởng. Thế nhưng, đội trưởng của hắn vẫn giữ tư thế hành lễ cho đến khi bóng của Vô Ngân khuất khỏi tầm mắt.
Viên Đội trưởng quay lại nhìn tên binh lính đã hỏi mình mà đáp, giọng hắn mười phần kính ý.
“Là Vô Ngân đại nhân, Phó đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn, ngài ấy từng hô mưa gọi gió tại kinh thành Lai Châu này đấy”.
Tên binh lính kia như nhớ ra điều gì, mồm miệng nhanh nhảu nói.
“A, là vị Vô Ngân mà thiên hạ đồn bị phế đi Mộc hồn đó hả? Nhưng thuộc hạ không hiểu, nếu là lúc trước thì chúng ta ắt phải cung kính, nhưng ta thấy giờ này người ta cũng chỉ là hữu danh vô thực, mất đi Mộc hồn rồi thì cường giả cũng trở thành thường dân mà thôi, huynh đâu cần hành đại lễ với hắn như vậy”.
“Bốp”.
Vừa dứt lời, tên binh lính ăn phải một cái bạt tai trời giáng lên mặt. Mà người vung tay lại chính là Đội trưởng của hắn.
“Ngươi ngậm miệng lại cho ta, hắn bị phế là do đánh với cường giả Hóa Hình của Mộc Nhân Giả đấy, hắn vì bảo vệ Mộc Long đế quốc mới lâm vào cảnh ngộ như vậy, phế đi Mộc hồn thì sao chứ, thực lực hắn đã phế nhưng đối với ta thì hắn vẫn là một vị cường giả trong lòng ta. Ngươi chưa từng thấy hắn ra tay nên mới nói vậy, chỉ với võ công thuần túy, không cần đến Mộc hồn cũng đủ giết đám chúng ta trong nháy mắt. Từ nay về sau, cấm các ngươi nói lời miệt thị với Vô Ngân đại nhân, nhớ lấy cho ta!”.
Dứt lời, viên Đội trưởng mặt mày hầm hầm mà quay phắt đi, cả đám binh lính chỉ biết câm lặng mà nối bước theo sau. Nếu Vô Ngân mà nghe được những lời này, chắc hẳn trái tim hắn sẽ bớt cô đơn, và hơn thế nữa, hắn sẽ ngộ ra thêm một chân lý khác của cuộc đời, nhưng tiếc là hắn không hề nghe thấy.
Sau khi vượt qua thêm hai lớp bảo vệ nghiêm ngặt nữa thì Vô Ngân vào tới đại sảnh, Vô Ngân đoán chừng sẽ nhìn thấy hàng ngàn thư tịch được xếp chồng lên nhau trên giá sách, nhưng hắn đã lầm, trước mắt lúc này là một đại sảnh trống trơn cùng với chín cánh cửa.
Chưa kịp định thần, có một cô gái dáng người cao gầy đã lại gần, khuôn mặt nàng thanh tú, ướm trên mình một quần áo rộng thùng thình màu xám trắng, nàng làm lễ với Vô Ngân rồi lễ phép hỏi.
“Kính chào đại nhân, tại hạ là Dương Chi, chuyên hỗ trợ các đại nhân đến đây lấy điển tịch, ngài cần ta giúp gì không ạ?”.
Vô Ngân khá giật mình khi thấy Dương Chi, bởi cô nương này có gương mặt tám phần là giống Dương Nhi, nữ tì thân cận của Thất công chúa.
“Cô là tỷ muội của Dương Nhi à?”. Vô Ngân tò mò hỏi.
“Ồ, sao ngài biết, ta là tỷ tỷ của nàng ta”. Cô gái ngạc nhiên hỏi lại, không quên để lại một nụ cười xinh đẹp.
Nghe vậy, Vô Ngân vội nở một nụ cười xã giao, hắn nói.
“Ta là bạn của Thất công chúa, thỉnh thoảng ta có gặp Dương Nhi cô nương, tỷ muội hai ngươi quả là cặp trời sinh, đều là bậc hồng nhan của Mộc Long đế quốc”.
“A! Hóa ra là người quen. Hi hi! Đại nhân cũng quá khen rồi. Không biết đại nhân muốn tìm loại thư tịch gì? Ta là thổ địa ở đây, chỉ cần cho ta một vài gợi ý, ta sẽ nhanh chóng lấy ra cho ngài”.
Nhận ra Vô Ngân có mối quan hệ với Thất công chúa, lại có vẻ hữu hảo với sư muội của mình, Dương Chi trả lời với dáng vẻ thân thiện và nhiệt tình hơn trước.
Nghe tới đây, Vô Ngân lấy làm mừng vì có thể đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm, hắn định mô tả lại Mộc hồn có hình dạng cái miệng đang thè lưỡi như đã từng thấy trên trán Lý Chiến. Nhưng rồi, một tia tỉnh táo còn sót lại kéo hắn rơi vào trạng thái lưỡng lự.
Mạnh mẽ nuốt lại những lời định nói vào bụng, Vô Ngân biết đây là thời điểm quan trọng, có thể Lý Chiến đã sai người giám sát hắn mà ẩn mình quanh đây, thủ đoạn của tên kia thì hắn đã được thỉnh giáo rồi, không thể chủ quan mà lơ là.
Ngay cả khi Vô Ngân nói chuyện với Thất công chúa, hắn cũng chưa từng nói ra ngọn nguồn việc này, là hắn sợ tai vách mạch rừng.
Sau một hồi suy nghĩ, Vô Ngân nói.
“Ha ha, được vậy thì tốt quá! Chắc ngươi cũng biết rồi đấy, Mộc hồn bản mệnh của ta bị phế, mà ta lại có chút hiểu biết về Mộc hồn và thảo dược, nên ta có ý định chuyển sang làm một lão sư dạy học, quyết góp một phần công lao cho Mộc Long đế quốc. Nhưng quả thực, ta cũng chưa tự tin về mình lắm, nên đến đây để trau dồi thêm kiến thức ấy mà”.
Dương Chi chăm chú lắng nghe, sau đó liền mỉm cười, nàng nói.
“Vậy đại nhân cần ta lấy những loại điển tịch nào, ta sẽ dẫn ngài đi lấy”.
Vô Ngân ra vẻ hơi suy tư. Hắn không trả lời Dương Chi mà hỏi lại.
“Ta thấy ở đây có tới chín cánh cửa, không lẽ mỗi cánh cửa dẫn đến một thư viện riêng hay sao?”.
Dương Chi nhanh nhạy trả lời.
“Đại nhân thật anh minh, điển tịch Mộc Long Thư Các rất nhiều, nếu sắp xếp theo lẽ thường thì rất khó quản lý, vậy nên phải phân loại theo lĩnh vực, mỗi lĩnh vực sẽ tương ứng với một thư viện riêng, những cánh cửa trước mặt ngài chính là dẫn đến các thư viện đó. Có chín loại lĩnh vực theo thứ tự là: mộc hồn, thảo mộc, dị thú, mộc nhân giả, lịch sử, ngôn ngữ, văn hóa, lữ hành và bản đồ”.
Nghe vậy, Vô Ngân cũng thầm tấm tắc khen cách sắp xếp này. Hắn dứt khoát nói.
“Vậy cho ta mỗi lĩnh vực hai cuốn điển tịch chuyên dùng để giới thiệu tổng thể đi”.
Thực ra Vô Ngân chỉ muốn kiểm tra lai lịch mộc hồn quái dị kia của Lý Chiến, vậy nên chỉ cần đi vào thư viện Mộc hồn là được. Nhưng vì cẩn tắc vô áy náy, hắn cũng phải làm bộ rằng mình cần rất nhiều loại sách để đọc.
Dương Chi nghe vậy thì phì cười.
“Ngài đọc hết từng đó luôn à? Đọc một lần không hết đâu”.
Vô Ngân cũng chỉ biết gãi đầu cười cười, thẳng thắn nói.
“Không dấu gì Dương cô nương, thực ra ta chưa biết phải đọc từ đâu, phiền cô nương cứ mang ra hết. Trước mắt, ta sẽ xem loại nào khiến ta hứng thú nhất sau đó sẽ ưu tiên đọc trước, dù gì muốn làm lão sư dạy học ở Học viện Mộc Long thì kiến thức phải thật rộng mà”.
Lúc này, Dương Chi cũng không bắt bẻ Vô Ngân nữa. Nàng dẫn Vô Ngân đến một thư phòng riêng rồi rời đi, một lát sau nàng quay lại với mười tám cuốn điển tịch dày cộm.
“Toàn bộ điển tịch ngài cần ở đây nhé, khi nào cần thêm, ngài chỉ cần gọi ta lấy cho ngài là được”.
Vô Ngân rối rít cảm ơn Dương Chi, đưa tay chạm nhẹ đống điển tịch được xếp chồng cao ngất, sau đó liền ngẫu nhiên rút ra một cuốn điển tịch. Dương Chi nhíu mày nhìn cuốn điển tịch mà Vô Ngân cầm lên, nàng nhẹ cười rồi xin phép thối lui ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho hắn.
Được một lúc lâu, sau khi đọc được một phần ba cuốn điển tịch trên tay, đôi mắt không ngừng dò xét xung quanh, Vô Ngân thở dài một hơi, nhẹ nhàng thả cuốn điển tịch xuống bàn, thay vào đó là cuốn điển tịch dày bằng cả hai gang tay của hắn gộp lại, trên bìa, khắc rõ mồn một sáu chữ: “Bách khoa Mộc hồn toàn thư”.
……………
Lúc này, tại một căn phòng nào đó trong Kinh đô Lai Châu. Giữa phòng, một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế, dưới đất là hai thiếu nữ đang khúm núm quỳ rạp.
“Ngươi nói, Công chúa rất tức giận, còn hắn thì đi ra ngoài với một thân hình ướt sũng sao?”.
Giọng trầm thấp của một người đàn ông chấp vấn hỏi.
Thiếu nữ quỳ bên trái cất giọng, nhưng trán nàng vẫn ghì sát rạt trên sàn nhà.
“Thưa ngài, thật đúng vậy, nội dung câu chuyện giữa hai người nô tì không biết được, vì lúc ấy Công chúa sai nô tì ra ngoài. Nhưng khi nô tì trở lại, nét mặt Công chúa lúc ấy là vô cùng giận dữ, mí mắt nàng hơi đỏ, có lẽ mới khóc xong, còn bộ dạng ướt sũng của tên kia thì nô tì chỉ nghe lời thị vệ trong phủ kể lại”.
“Còn ngươi? Hắn vào đó chỉ để đọc những điển tịch tạp nham vậy thôi sao?”.
Người đàn ông đưa mắt sang, hỏi người thiếu nữ còn lại đang quỳ.
Thiếu nữ kia vội trả lời, giọng điệu cực kỳ thành kính.
“Thưa ngài, hắn bảo muốn làm lão sư Học viện Mộc Long nên phải đọc nhiều loại điển tịch khác nhau”.
“Hắn đọc điển tịch gì đầu tiên?”. Người đàn ông lại hỏi.
Không chần chừ, thiếu nữ liền đáp.
“Thưa ngài, đó là cuốn Tóm tắt lịch sử nhân loại của thư viện lịch sử ạ”.
Trầm ngâm một hồi, người đàn ông kia mới nhỏ giọng thì thầm.
“Là ta quá đa nghi sao, hết dùng Diệp Shisha rồi lại đòi đọc sách, tuy tên kia thông minh lanh lợi, nhưng đã ba năm rồi, hào khí và trí lực có lẽ cũng đã say mèm theo hắn. Thôi bỏ đi, còn vài ngày nữa thôi, dưa hái chín mới ngọt”.
Vứt nghi vấn trong đầu ra ngoài, người đàn ông đứng lên rồi xoay lưng đi về phía một căn phòng khác, cả căn phòng tĩnh mịch chỉ vang vọng từng bước chân của hắn, vết sẹo ghê rợn trên đầu làm hắn trở nên nguy hiểm đến lạ thường. Đi được chục bước chân, hắn như nhớ đến cái gì đó, xoay người cất giọng.
“Dương Nhi! Dương Chi! Hiếm khi hai tỉ muội các ngươi đến cùng một lúc, hôm nay ở lại hầu hạ ta đi”.
Hai thiếu nữ như nghe được đại ân, hai cặp mắt sáng rực ngẩng lên nhìn người đàn ông kia. Lúc này mới thấy rõ nhan sắc của hai nàng, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng muốt, với dung nhan này, đủ để họ được xếp vào hàng mỹ nhân của Mộc Long đế quốc. Tức thì, hai người vội đồng thanh đáp lại.
“Vâng! Thưa ngài”.
Nếu Thất công chúa mà ở đây chắc nàng không khỏi giật mình, Dương Nhi, hầu cận mà mình luôn xem là muội muội lại đi hầu hạ tư dâm cho kẻ khác, mà người đó không ai khác lại là Phò mã tương lai của nàng – Lý Chiến.
Còn nếu Vô Ngân thấy được cảnh này thì sao? Chắc chắn mười tám đời tổ tông nhà Lý Chiến sẽ bị lôi ra mà chửi, bởi nếu không cẩn thận, có lẽ hắn đã bị lộ rồi.
--------- HẾT CHƯƠNG 10 ---------
Đăng bởi | papacalem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 35 |