Nghịch cảnh
CHƯƠNG 18: NGHỊCH CẢNH
Chuyển động của Sát Mộc sư đoàn làm rung chuyển Kinh thành Lai Châu.
Nó không những trở thành chủ đề bàn tán của thường dân, mà còn làm rục rịch tất cả các thế lực chính trị tại Kinh thành, chỉ trong nửa ngày thôi mà binh sĩ của Sát Mộc sư đoàn hết chạy sang Tây rồi chạy sang Đông, khiến đường phố nhiều nơi phải chịu cảnh gà bay chó chạy.
Tại kinh đô Lai Châu, ngoài Sát Mộc sư đoàn ra thì còn ba sư đoàn nữa, lần lượt là Thiết Mộc sư đoàn, Vệ Mộc sư đoàn và Hắc Mộc sư đoàn.
Đoàn trưởng của ba sư đoàn ấy tuy đã nghe tin thuộc hạ báo cáo, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, nhìn cái cảnh Sát Mộc sư đoàn ngang nhiên điều binh loạn xạ như vậy, không khác gì cái gai trong mắt họ.
Bình thường Sát Mộc sư đoàn các ngươi mạnh mẽ chèn ép chúng ta thì thôi, nhưng giờ các ngươi còn phô trương điều động binh lực như vậy, khác nào chỉ thẳng vào mặt chúng ta rồi tự xưng cái đất Kinh đô này chỉ có duy nhất một sư đoàn các ngươi, đã vậy, còn là điều binh trong nội thành nữa, ai cho các ngươi lá gan như vậy?
Thế là năm lần bảy lượt bọn họ dâng tấu chương lên Hoàng thất, kể đủ thứ tội nhằm hạ bệ uy phong của Lý Chiến.
Còn ở các thế lực gia tộc, họ không ngừng phái người đi tìm hiểu tin tức, bởi Sát Mộc sư đoàn là đại biểu sức mạnh của quân đội Hoàng thất, mỗi lần binh biến trước đây là một lần thanh trừ thế lực thù địch, các ngươi chậm chân trong việc tìm hiểu tin tức thì khác gì những chú vịt đang nghe sấm, chẳng may mục tiêu thanh trừ là thế lực nào đó trong nội bộ đế quốc, mà thế lực đó lại có mối quan hệ khăng khít với gia tộc của ngươi, đến lúc Hoàng thất ban xuống một cái sớ danh sách phải đem đi lăng trì xử tử, chẳng may có tên gia tộc ngươi trong đó thì đã là quá trễ, dù có dâng lên cả cái sản nghiệp đã tích lũy mấy trăm năm cũng không thể tự cứu lấy chính mình. Dù gì, gia tộc ngươi chết hết rồi thì phần gia sản kia cũng sẽ rơi về phía Hoàng thất mà thôi, bởi vậy việc nhòm ngó tin tức hết sức quan trọng, đủ thời gian thì ngươi có thể sớm phủ bỏ mọi mối quan hệ, chủ động cáo trạng lỗi lầm của đối phương, còn nếu không đủ thời gian thì chỉ còn cách bỏ lại gia sản mà trốn ra khỏi Mộc Long đế quốc, ít ra cũng còn cái mạng.
Thế mới nói, vòng xoáy chính trị là một thứ gì đó rất đáng sợ, hôm nay nó có thể đem về cho gia tộc ngươi biết bao nhiêu là tiền của, nhưng chưa chắc ngày mai ngươi còn giữ được cái mạng để mà thoải mái tiêu xài trên đống của cải đó. Chỉ cần chọn sai “nền văn minh” thôi, gia tộc ngươi sẽ bị xóa sổ khỏi mảnh đất này. Đặc biệt là các Đại gia tộc có mối quan hệ với Hoàng thất, tranh đấu ở nơi đó mới là khốc liệt nhất.
Lý Chiến lúc này đang ở rất xa Kinh thành Lai Châu rồi, hắn thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra ở nội thành, nhưng biết làm sao được, cả vốn lẫn lãi đầu tư vào Vô Ngân trong suốt ba năm qua, đến cái ngày gặt hái thì tên kia lại chạy mất, bao nhiêu toan tính của hắn đều bị xáo trộn. Lúc này hắn cần phải quyết đoán đưa ra sự lựa chọn của mình, chỉ cần thực lực tăng lên, mọi rắc rối đều có thể giải quyết.
Theo kế hoạch lúc trước, Lý Chiến sẽ âm thầm xử lý Vô Ngân ngay trong đêm nay, nhưng việc xử tử một viên chức quân đội như vậy lại nằm ngoài quyền hạn của hắn.
Tuy là Đoàn chủ, để phán tội chết lên một kẻ đang mang trong mình chức vụ Phó đoàn trưởng là điều không thể, theo luật là phải thông qua Tòa án binh của Hoàng thất, đến lúc ấy việc sống chết của Vô Ngân làm gì còn nằm trong tay hắn nữa. Chưa kể, hắn phải đích thân kết liễu và thi pháp lên Kết tinh bị nứt của Vô Ngân thì toàn bộ kế hoạch mới thành công viên mãn được.
Mới đầu, hắn dự định sẽ tự tay ám sát Vô Ngân là xong, sau đó đổ lỗi cho sát thủ của bên Mộc Nhân Giả. Nhưng suy đi tính lại, hắn không những muốn Vô Ngân chết mà còn phải là “thân bại danh liệt mà chết”.
Bởi lẽ, Thất công chúa cũng vì cái danh hào thiếu niên anh hùng mà si mê Vô Ngân như điếu đổ, vậy nên hắn muốn úp cái bô vào cái danh hào ấy bằng tội danh phản quốc. Với một kẻ chết đi cùng vết nhơ ngàn đời ấy, Thất công chúa ắt hẳn sẽ phải rất thất vọng và mau chóng quên tên Vô Ngân kia đi. Lúc đó, nàng ấy sẽ phát hiện ra chỉ có hắn mới là vị anh hùng ở cái đất Kinh đô này, và chỉ có hắn mới thực sự xứng đáng với nàng mà thôi.
Vậy nên mới có cái tấu chương hắn gửi về cho Tam hoàng tử để tố giác Vô Ngân. Ngoài ra, hắn còn muốn “tiền trảm hậu tấu”, để tránh Vô Ngân bị người của Tam hoàng tử bắt đi trước. Hắn thầm hy vọng, vì tội danh của Vô Ngân quá lớn mà bỏ qua sự sát phạt vượt quyền hạn của mình.
Với cái trù tính có vẻ như hoàn hảo ấy, Lý Chiến muốn mình nhất tiễn hạ song điêu. Nhưng tiếc là… người tính không bằng trời tính, giờ này hắn chỉ mong tìm được Vô Ngân sớm nhất có thể, còn việc điều binh gây náo loạn một phương hắn sẽ về chịu tội sau, dù gì lúc này hắn đã gắn cho mình cái mác “Truy bắt phản đồ” nên mọi việc đều có thể dàn xếp.
…………
Trong một cung điện xa hoa quyền quý nọ.
“Ầm….!”
“Loạn! Loạn hết rồi!”.
“Ai cho hắn cái quyền tự tiện như vậy chứ?”.
Tiếng đập bàn vang vọng, khiến cho mọi thứ xung quanh đều phải sợ hãi mà trở nên tĩnh lặng. Tiếng mắng chửi phát ra từ một nam tử trạc ba mươi tuổi, với khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
Trên đầu hắn đội một cái mũ kim quan màu vàng nhạt, kết hợp với bộ y phục có đính kim sa óng ánh, toát lên phong thái của một kẻ quyền quý, nét mặt hắn không những anh tuấn mà còn mang một chút uy nghiêm hiếm có.
“Xin Tam hoàng tử bớt giận, nghe nói hắn vì đuổi bắt Phó đoàn trưởng Vô Ngân nên mọi việc mới thành ra như vậy ạ”.
Một tên nô tài đứng khép nép cạnh bên Tam hoàng tử giải thích, trên tay hắn là một xấp tấu chương lớn, hẳn là tấu chương tố cáo Lý Chiến của các Đoàn trưởng còn lại trong Kinh đô.
Tam hoàng tử tức giận cũng đúng thôi, bỗng dưng có người kiện cáo Đoàn trưởng dưới quyền của hắn, trong khi chưa biết chuyện gì đang xảy ra, giờ này tất cả các thế lực trong Hoàng thất đều nhìn chằm chằm vào hắn, xem hắn giải quyết việc này như thế nào.
Sát Mộc sư đoàn hiện tại thuộc quyền quản lý của Tam hoàng tử, nhưng vài năm trước, người nắm quyền lại là Nhị hoàng tử. Kẻ nào được ban quyền quản lý sư đoàn mạnh nhất đế quốc chứng tỏ vị trí và năng lực của kẻ đó trong lòng Đế vương là rất cao. Vậy mà Nhị hoàng tử vì quá nôn nóng lập công cho Mộc Long đế quốc, nên đã phái sát thủ đi ám sát Thế tử của tộc Tử Đằng, thế là tình hình chiến tranh giữa loài người và Mộc Nhân Giả đang được xoa dịu bỗng nhiên căng thẳng trở lại, đó cũng chính là nguyên nhân của cuộc chiến ba năm về trước mà Vô Ngân đã tham gia.
Sau vụ việc ấy, phía Mộc Long đế quốc phải đền bù một lượng lớn tài nguyên cho tộc Tử Đằng để xóa bỏ hận thù mà rút quân, còn Nhị hoàng tử thì bị tịch thu mọi quyền hạn trong đế quốc, tự mình sám hối trong lãnh cung hai năm chỉ vì thiếu góc nhìn đại cục mà gây họa.
Đế vương của Mộc Long đế quốc chỉ có vỏn vẹn bảy nhi tử, sáu người con trai và một người con gái, được phong hào lần lượt từ Đại hoàng tử cho đến Lục hoàng tử, còn người con gái út chính là Thất công chúa. Ngoài các quan thần trong triều đình, nhi tử của hắn đều được nắm quyền chính sự trong đế quốc, trong đó có cả sự vụ về phát triển kinh tế và cả việc nắm giữ binh lực, duy chỉ có Thất công chúa thì chỉ được nắm các sự vụ mang tính hậu cần mà thôi.
Nay Đế vương tuy đã lớn tuổi, nhưng hắn vẫn chưa chịu sắc phong ai lên làm Thái tử, lại chẳng bao giờ nhắc đến việc truyền lại ngôi vị Đế vương. Cho nên, cuộc đua cho vị trí Thái Tử đã và đang diễn ra khốc liệt từng phút, từng giây.
Việc các Hoàng tử tranh nhau lập công cho Đế quốc, không những muốn thể hiện năng lực bản thân trong mắt vị Đế vương kia mà còn muốn lôi kéo được các thế lực khác về phía mình nhằm tăng sự ủng hộ của họ.
Rất may, các cuộc tranh đua ấy đều lấy Mộc Long đế quốc làm gốc, không xâu xé nội bộ lẫn nhau, họ đều không dám vượt qua giới hạn cho phép, duy chỉ có trường hợp của Nhị hoàng tử, vì thiếu cái nhìn đại cục mà đi sai một bước, hỏng cả bàn cờ, mất luôn tương lai của chính mình.
Tam hoàng tử trước đây chỉ cai quản Vệ Mộc sư đoàn, từ khi nhận thêm Sát Mộc sư đoàn vào tay, không khác gì “ cặp cánh mọc thêm nguyên một con hổ”, quyền lực và uy vọng của hắn trong Hoàng thất lúc bấy giờ cao hơn bất cứ ai, nhưng nó cũng là gánh nặng cực kỳ lớn, mọi hành động, mọi cử chỉ của hắn lúc này đều bị người khác nhòm ngó, mọi sai lầm đều phải trả với cái giá rất đắt.
Vì vậy, việc Lý Chiến tự động điều binh như ngày hôm nay không khác gì ị ra một cái “đống phân” trước mặt Đế vương rồi bảo bổn Hoàng tử hắn mau mau dọn đi cho sạch. Nếu Lý Chiến có mặt ở đây, hắn sẽ không ngần ngại chém tên kia một đao để xả cơn giận này.
“Ngươi nói Vô Ngân? Có phải là cái tên thiên tài bị phế trong trận chiến kia đúng không?”.
Tam hoàng tử nhíu mày, hỏi lại tên nô tài.
“Bẩm đúng ạ! Nhưng thuộc hạ cũng chưa điều tra ra được vì lý do gì mà Lý Chiến truy bắt hắn ạ”.
Giọng của tên nô tài hết sức nhỏ nhẹ, lòng đang kinh sợ không thôi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tam hoàng tử giận dữ đến như vậy.
Nghe vậy, Tam hoàng tử không khỏi thất vọng, hắn tính giơ chân đạp luôn cái bàn bên cạnh thì đột nhiên có tiếng thông báo từ ngoài vọng vào.
“Thần xin dâng tấu chương của Đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn – Lý Chiến lên Tam hoàng tử ạ”.
Tam hoàng tử hướng mắt ra ngoài, nhận ra người đến mang sắc phục của Sát Mộc sư đoàn, hắn phẫn nộ quát.
“Sư đoàn các ngươi náo động Kinh thành đến giờ này mới truyền tin đến à?”.
Nghe lời chấp vấn đầy giận dữ của Tam hoàng tử, tên thuộc hạ thân tín của Lý Chiến vội vã trả lời.
“Thưa Tam hoàng tử, là Đoàn trưởng chúng ta chậm trễ ạ! Ngài ấy nói phải thu thập đủ chứng cứ của phản đồ Vô Ngân mới dám dâng lên một lượt cho ngài. Trong lúc đó, phát hiện ra tên Vô Ngân đang âm mưu chạy trốn ra khỏi Kinh đô, vì sợ hắn đem bí mật của Mộc Long đế quốc truyền về Mộc Nhân Giả nên mới tức tốc điều toàn bộ binh lực đuổi theo. Xin đại nhân minh xét ạ”.
Tam hoàn tử khẽ giật mình, nguyên lai là như vậy, bảo sao động tĩnh không lớn cho được. Nhưng hắn cũng chưa tin lắm, bởi Vô Ngân kia tuy chưa gặp mặt nhưng hắn đã từng nghe qua, vì đánh Mộc Nhân Giả nên mới bị phế, thế quái nào lại đi cấu kết với kẻ thù làm hại mình được. Thế là trong vô thức, hắn chụp lấy tấu chương trong tay tên thuộc hạ của Lý Chiến lên mà đọc.
Thời gian chậm rãi trôi, cả căn phòng lặng lẽ như tờ, ai ai cũng nín thở, dõi theo sắc mặt của Tam hoàng tử.
“Ghê gớm đến vậy sao? Kín kẻ đến vậy sao?”.
Tam hoàng tử không nhịn được mà thốt lên. Toàn bộ chứng cứ và lời giải thích của Lý Chiến trong tấu chương khiến hắn đọc mà ngây người. Gì mà âm mưu xâm nhập vào Sát Mộc sư đoàn, gì mà Mộc Nhân Giả liên tục tạo cơ hội để Vô Ngân lập công tiến chức, gì mà Vô Ngân giả bị trọng thương thành phế vật để giảm sự đề phòng của Mộc Long đế quốc, rồi âm thầm moi móc bí mật quốc gia, tất cả cứ như là điều không tưởng, nội dung kế hoạch trà trộn ấy hoàn hảo đến cực điểm.
Tam hoàng tử ngồi xuống ghế mà đọc lại tài liệu trong tay mình một lần nữa, vừa đọc vừa lộ ra vẻ suy tư, ngón tay trỏ của hắn không ngừng gõ xuống mặt bàn theo từng nhịp.
“Cộp… Cộp… Cộp… Cộp”.
Âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng nó là thứ duy nhất dám phát ra thành tiếng, những nô tài đứng chờ trực cạnh bên chỉ biết khép nép đợi chờ, bọn hắn không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Sau năm phút trầm ngâm, Tam hoàng tử khóe miệng nhếch lên như đã thấu hiểu điều gì đó. Hắn ra lệnh cho tên nô tài đứng kế bên.
“Gấp! Thông báo cho Vệ Mộc sư đoàn, trong vòng ba mươi phút nữa, chọn ra hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ cùng với chiến mã và phi hành Dị thú, theo ta đuổi bắt phản đồ Vô Ngân”.
Dứt lời, hắn khua tay tiễn khách, tên thuộc hạ của Lý Chiến thấy vậy như được ân xá, vội bái chào rồi lui ra, lúc này hắn mới dám dùng vạt áo để lau đi mồ hôi trên trán của mình, đối mặt với cái vị Hoàng tử nổi tiếng với tính khí hỷ nộ vô thường như này, thực không biết sẽ chết khi nào, hắn thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tam hoàng tử không vội vã, hắn vắt chéo chân, tay với lấy ly trà trên bàn mà nhâm nhi từng hớp. Khác biệt với dáng vẻ như côn đồ lúc trước, giờ đây trông hắn rất khoan thai và nhàn nhã. Nhất thời, hắn nhìn lên trần nhà, rồi thì thầm với chính mình.
“Lý Chiến a Lý Chiến! Ta không biết giữa ngươi và tên Vô Ngân kia có thù oán gì mà ngươi lại phải cất công bày ra cái tiểu mưu kế này. Cái chiến tích bắt được phản đồ mà ngươi dành tặng cho ta, ta xin nhận, nhưng cái “đống phân” ta phải hốt cho ngươi trước mặt Hoàng thất, chừng ấy công tích làm sao bù đắp được? Tên Vô Ngân kia chắc chắn đang giữ một bí mật nào đó của ngươi, nên ngươi mới bày ra cái trò này, vì sợ ta nhúng tay vào nên mới chậm trễ báo tin. Đã vậy, bản hoàng tử sẽ giúp ngươi tóm được tên kia, nhưng bù lại, ngươi phải trả một cái giá thật xứng đáng cho ta”.
Tam hoàng tử không hề ngu ngốc tin vào cái tấu chương kia. Với hắn, làm gì có thứ tội lỗi nào lại được chuẩn bị hoàn hảo đến như thế, trừ khi ngươi đang vu oan giá họa cho người ta mà thôi. Hắn sống trong hoàng quyền ngót nghét ba mươi năm rồi, mùi của âm mưu, quỷ kế cũng đã ngửi đủ, chút thủ đoạn của Lý Chiến sao lọt qua mắt một chính trị gia chính cống như hắn.
Nhưng lạ thay, Tam hoàng tử vẫn lựa chọn là “tin”, tại sao không tin được chứ? Hắn đạt được rất nhiều lợi ích từ việc này, ngoài chiến công tìm diệt phản đồ, cái quan trọng là hắn còn có thể nắm được cái thóp của Lý Chiến, nó không khác gì ép Lý Chiến về với trận doanh của mình, việc cạnh tranh ngôi vị Đế vương là phải không ngừng góp nhặt từng nhân tài như vậy về dưới tay mình, kẻ ủng hộ hắn càng nhiều, phần thắng càng lớn. Còn tên thiên tài Vô Ngân kia ư? Ngươi oan uổng nhưng ngươi phải có thực lực thì mới kêu oan được, một kẻ đã bị phế đi Mộc hồn rồi thì có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Vô Ngân giờ này không biết rằng, việc truy lùng hắn bởi vì ảnh hưởng của lợi ích chính trị mà đã vô tình thăng lên một cấp bậc khác, hoàn toàn không giống như những gì hắn toan tính. Lúc này, hắn rất giống một con sâu béo ngậy bị nguyên một tổ kiến lửa bám theo, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
------------ HẾT CHƯƠNG 18 ------------
Đăng bởi | papacalem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 35 |