Dị Thú Triều Nguyên (Hạ)
CHƯƠNG 30: DỊ THÚ TRIỀU NGUYÊN (HẠ)
“Vút vút vút… xèo… xèo… xèo!”.
Từng con chim không ngần ngại mà lao vào cột sáng đẹp đẽ trước mặt, nhưng một sự thật thảm khốc bất ngờ xảy ra, thân thể bọn chúng chợt bùng cháy dữ dội, từng mảnh vụn tro cốt từ trên trời rơi xuống lả tả.
Mộc lực phát ra từ cột sáng quá nồng đậm, đến nỗi, nó không thể chất chứa một sinh vật bình thường nào trong đó. Tuy nhiên, những con chim còn lại không vì thế mà sợ hãi, chúng mặc kệ sống chết, lao vào như những con thiêu thân, sự thèm khát xuất phát từ bản năng đã lấn át đi tất cả.
“Đẹp! Đẹp quá! Đây là tiên cảnh nhân gian a!”.
Dưới chân cột sáng, Qua Long lúc này đang há hốc mồm mà chiêm ngưỡng dị tượng do Khai Linh Mộc xuất thế tạo thành.
Hắn thuộc tuýp người khá thực dụng, hoặc nói là kiểu người khô khan, chỉ cần ăn ngon, mặc ấm, đủ tiền gửi về nhà đã là những gì đẹp nhất trong cuộc đời mình. Nhưng, đây là lần đầu tiên hắn bị ấn tượng bởi cái đẹp kì vĩ trước mắt, nó phá đi cái khuôn mẫu thường thức ban đầu của mình về thế giới này. Hình ảnh trước mắt như một bữa tiệc ánh sáng, lung linh mà huyền ảo, nếu không phải chính hắn tham gia điều chế Khai Linh Mộc, thì chắc chắn sẽ cho rằng chỉ có quyền năng của đấng thần linh mới làm được.
“Phịch”.
Bất chợt, hai đầu gối của Qua Long quỳ xuống mặt đất, hắn bắt đầu cúi lạy những vầng hào quang trước mắt, như là đang thể hiện lòng thành kính của mình với thần tiên.
Thấy vậy, Vô Ngân liền sửng sốt, khóe môi co giật trước hành động của Qua Long. Hắn thầm khinh bỉ: “Tên ngốc! Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời”. Lúc này, hắn quên mất rằng mình còn trẻ hơn cả Qua Long, tên kia già hơn hắn tới mười một tuổi.
“Bốp!”.
Vô Ngân không thương tiếc mà đá vào cặp mông đang nhổng lên của Qua Long. Hắn quát lớn.
“Chạy! Phải chạy thôi! Ngươi còn quỳ ở đây nữa là chúng ta lên chầu ông bà thật đấy”.
Giọng của Vô Ngân kéo Qua Long về hiện thực, hắn vội lồm cồm đứng dậy, lòng hơi tiếc nuối mà chạy theo Vô Ngân, thỉnh thoảng còn ngoảnh mặt lại mà nhìn thêm lần nữa.
Hai người bọn họ chạy không xa, chỉ cách chỗ Khai Linh Mộc xuất thế khoảng hai trăm mét thì dừng lại. Không phải không muốn chạy xa hơn, mà là muốn chạy cũng không được, chẳng mấy chốc Dị thú sẽ kéo đến, chạy loạn có nghĩa là tự sát.
“Nhanh! Nhảy xuống hố”.
Vô Ngân và Qua Long nhảy xuống, đây là cái hố do bọn hắn đào từ trước, nó không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho hai người. Sát miệng hố còn có hòn đá lớn, hai người ở phía dưới đưa tay lên, dùng sức mà lôi nó về đỉnh đầu mình, sau một hồi, hòn đá kia đã che đi miệng hố.
Vô Ngân từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái chai khá lớn màu đen, khịt khịt cái mũi vài cái, sau đó không ngần ngại mà đổ toàn bộ lên người mình và Qua Long. Một hỗn hợp chất lỏng sền sệt màu đen phủ lên hai người.
“Ọe! Mùi gì kinh vậy?”.
Qua Long thấp giọng hỏi, hắn còn cho rằng mình hơi mẫn cảm với những mùi lạ.
Vô Ngân trả lời một cách bình thản.
“Là nước tiểu trộn với phân của Dị thú đấy! Có mùi này, Dị thú sẽ lầm tưởng chúng ta là đồng loại”.
“Ọe!”.
Nghe thế, Qua Long lại bịt mũi, hắn tự nhận mình chẳng phải là kẻ sạch sẽ gì cho cam, nhưng chơi dơ như thế này, đây là lần đầu tiên. Sau một lúc lấy lại bình ổn về mặt cảm xúc, hắn mới gặng hỏi.
“Sao lúc trước ngươi không sớm dùng nó, Dị thú tưởng là đồng loại, như thế chẳng phải chúng ta sẽ tẩu thoát nhanh hơn sao?”.
“Không được, cái này chỉ hiệu quả khi có rất nhiều loài Dị thú vì hỗn loạn mà ở chung một chỗ thôi. Lúc ấy, có nhiều mùi hỗn tạp, Dị thú có thể sẽ bỏ qua cho chúng ta, còn nếu dùng lúc bình thường, khi đi qua lãnh thổ của từng con Dị thú một, nó vẫn tấn công ngươi bởi vì nó sợ tranh đoạt lãnh thổ, còn nếu chẳng may loại nước tiểu ngươi dùng là thiên địch của nó, vậy thì nó càng tấn công ác liệt hơn nữa”.
Vô Ngân bình tĩnh giải thích cho Qua Long, mũi hắn lúc này cũng đã nhét hai mẫu giấy được vo tròn, quả thực cái mùi này rất khó ngửi.
Qua Long như được học thêm một điều mới, hắn bội phục sự chuẩn bị chu đáo của Vô Ngân. Chợt nhớ lại cái khung cảnh hùng vĩ mà vi diệu lúc trước, hắn không tiếc mà mở lời khen.
“Vô Ngân, kiến thức của ngươi thật uyên bác, thứ như trong truyền thuyết vậy cũng có thể tạo ra, ngươi cứ như thần tiên, đội lốt thường nhân mà hạ phàm ấy”.
Nghe thế, Vô Ngân chỉ lắc đầu cười cười, không cho là đúng, hắn nói nhỏ.
“Ngươi đừng tâng bốc ta như vậy, cái ta tạo ra là hàng giả đấy. Khai Linh Mộc hàng thật phải được dưỡng dục từ trời đất qua hàng ngàn năm, ta chỉ tạo ra được cái vẻ bên ngoài của nó mà thôi. Khi Dị thú ăn vào, hẳn sẽ nhận ra đó là hàng giả”.
Qua Long như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Hắn còn tưởng báu vật nhân gian trong miệng Vô Ngân là hàng thật giá thật. Ai mà ngờ…, nhưng ngẫm lại cũng đúng, một thứ mất hàng ngàn năm mới hình thành, còn một thứ chỉ mất chưa đầy một giờ đã làm ra, nếu đem đi so sánh với nhau thì khác gì nằm si nói mộng.
Qua Long cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, những thứ hắn được chứng kiến lúc trước đã vượt ra khỏi nhận thức xưa nay của chính mình. Thế rồi, hắn khẽ hỏi.
“Vậy theo ngươi, Dị thú cấp mấy sẽ bị thu hút bởi Khai Linh Mộc giả kia?”.
“Ta không biết! Ta chưa từng thử! Nhưng chỉ hy vọng Dị Thú Triều Nguyên lần này đừng kéo đến một con Dị thú cấp 4 nào. Dị thú ăn được Khai Linh Mộc giả ắt sẽ giận dữ mà quay ra cắn xé nhau, chúng ta khó mà thoát được cái mũi của nó”.
Vô Ngân thiếu tự tin mà trả lời. Quả thực lúc này hắn đang bấm bụng cầu may.
…………..
Cúc Phương sâm lâm, cách chỗ Vô Ngân trú ẩn một dặm đường chim bay.
“Nguồn mộc lực này…?”
Lý Chiến nhìn lên bầu trời mà kinh hãi, ở đây hắn là người có cảnh giới cao nhất, nên việc cảm ứng mộc lực vượt xa những kẻ khác. Lúc này hắn chỉ cách cột sáng kia có một dặm đường thôi, dị tượng này nằm ngoài dự tính của hắn.
Bấy giờ, cả Lý Chiến và Sát Mộc sư đoàn đều bị dị tượng xuất thế của Khai Linh Mộc thu hút mà chững lại, hàng vạn con mắt đang thi nhau nhìn về phía trung tâm.
Dị thú đang cắn xé với Sát Mộc sư đoàn thì không như vậy, chúng nhạy bén với nguồn mộc lực khổng lồ đang phát ra từ cột sáng kia hơn nhiều so với con người. Lúc trước, bọn nó muốn lao ra khỏi vòng tròn bao vây, nhưng giờ đây, mọi chuyển động của bọn nó đều hướng về phía ngược lại.
“Phịch, phịch, phịch, phịch”.
Một con, hai con, sau đó là gần mười con Dị thú bắt đầu chạy, một cuộc đua truy tìm bảo vật chính thức bắt đầu.
Cảnh tượng này khiến cho toàn bộ binh sĩ Sát Mộc sư đoàn sững sờ. Là chuyện gì đây? Đến cả Dị thú còn bỏ mặc tất cả mà chạy lại cột sáng kia thì chắc chắn có đồ tốt xuất hiện, không ít người rục rịch muốn chạy theo. Nhưng, quân lệnh nặng tựa như núi, tất cả binh sĩ chỉ đứng im chờ mệnh lệnh tiếp theo từ chỉ huy.
Lý Chiến có kiến thức hơn người, với lượng mộc lực khổng lồ đang tỏa ra, hắn đoán chắc chắn có dị bảo xuất thế. Liếm liếm vành môi, một nét tham lam hiện lên khuôn mặt hắn. Nhưng rồi, hắn chợt giật mình.
“Không… không đúng! Không thể trùng hợp như vậy được”.
Một chút lý trí còn sót lại báo cho Lý Chiến biết, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
“Dị tượng này, sớm không xuất thế, muộn không xuất thế, nhằm ngay lúc này mà xuất thế, là do tên kia? Hay là do thiên ý?”.
Lý Chiến vắt óc suy nghĩ nhưng không hề nắm được chút manh mối nào, việc này quá tà dị. Hắn trở nên do dự, chưa biết nên bày ra hành động gì kế tiếp.
Sát Mộc sư đoàn bất động không có nghĩa là toàn bộ con người có mặt ở đây cũng vậy. Việc thiết lập vòng vây còn có người của các thế lực gia tộc và các tổ đội đánh thuê tham gia.
Dị bảo xuất thế, không ít tổ đội nhỏ đã rời bỏ vị trí ban đầu mà tiến vào trung tâm. Cái tin đồn Vô Ngân trong Cúc Phương sâm lâm nhặt được bảo vật mà phục hồi tu vi, nó lại vô tình thắp sáng lòng tin trong lòng họ. Hơn nữa, Dị thú đang không ngừng chạy qua mí mắt, chẳng phải nếu chậm chân thì sẽ bị những con súc sinh kia ăn mất hay sao. Thế là, từ mới vài tổ đội mạnh dạn tiến vào trung tâm, bởi hiệu ứng đám đông mà lần lượt có thêm hàng chục tổ đội khác tăng tốc theo sau.
Gần đó, Tam hoàng tử và người của mình lại là những kẻ nhanh chân nhất, bởi hắn không phải nghe lệnh Lý Chiến mà hành động, càng không vì mục đích phải bắt cho bằng được Vô Ngân như Lý Chiến, dị tượng từ bảo vật vừa phát ra, mắt hắn như ngọn đuốc mà sáng lên, lập tức ra lệnh cho hai ngàn binh sĩ mở một con đường máu mà đâm thẳng vào. May cho hắn, con đường tiến vào chẳng vướng phải rào cản nào của Dị thú cả, bởi những con Dị thú kia cũng như hắn, chỉ cắm đầu mà lao nhanh về phía trước.
Giữa trung tâm cột sáng, từ lúc chỉ cao bằng một cây giá đỗ, Khai Linh Mộc phát triển thêm bốn tấc nữa thì ngừng lại, mộc dược trong chiếc bình đã bị nó hút cạn từ lúc nào.
Đột nhiên, mười chiếc lá trên thân cây như có linh tính, chúng bắt đầu chụm lại và đan vào nhau, tạo thành một bông hoa mười màu. Trên trời, các cột sáng cũng vì thế mà lần lượt chụm lại, chúng tạo thành một bông hoa tuyệt đẹp bằng ánh sáng trên bầu trời. Giờ đây, ngoài mộc lực, nó còn tỏa ra một mùi thơm thanh khiết, làm cho tất cả sinh vật xung quanh càng trở nên xáo động.
“Đại nhân! Không ổn rồi! Có… có rất nhiều Dị thú tấn công chúng ta từ đằng sau”.
Bỗng nhiên, một tên thám báo chạy lại mà hét lớn, Lý Chiến trong lúc còn phân vân chợt giật mình mà bừng tỉnh, hắn lập tức phi thân lên một cây đại thụ gần đó, rồi vội đưa mắt nhìn về hướng Bắc.
“Thịch”. Là tiếng tiếng trái tim Lý Chiến co thắt lại.
Trong mắt Lý Chiến lúc này là sự khiếp sợ chưa từng tồn tại trong cuộc đời mình, đằng xa, cả một vạt rừng to lớn dường như đang lay động, mỗi cái cây, mỗi tán lá đều không ngừng rung lắc dữ dội.
“Phải… phải bao nhiêu Dị thú mới làm được điều ấy?”.
Một câu hỏi chạy ngang qua tâm trí của Qua Long, nhưng hắn biết không còn thời gian để mà “đếm” nữa rồi, tựa như, đang có một sư đoàn khác đang xông về phía mình.
Bất ngờ, trong tầm mắt Lý Chiến bỗng xuất hiện một con đường nhỏ đang chầm chậm xẻ đôi Cúc Phương sâm lâm ra làm hai. Chẳng mấy chốc, tác giả của con đường kia đã hiện ra trong mắt hắn, nó là một sinh vật khổng lồ, to như một ngọn núi nhỏ, đi tới đâu, đại thụ ngã rạp tới đó, gì mà hiểm địa, gì mà địa hình trắc trở, gì mà bẫy rập rừng sâu, tất cả đều bị nó xé ngang, nó đang lao theo một đường thẳng mà xông về phía hắn.
Nhìn từ xa, cái bộ dáng to lớn khiến nó có vẻ hơi chậm chạp, nhưng Lý Chiến biết, mỗi sải chân của con Dị thú kia ước chừng phải hơn hai mươi mét. Cái sừng trước đầu nó không ngừng lắc trái lắc phải, những vật cản trên đường đều bị chiếc sừng ấy hất văng.
“Nhất… Nhất Giác Cự Long, Dị thú cấp 3”.
Lý Chiến lắp bắp trong sợ hãi, thân hình hắn run rẩy, suýt tí nữa tuột tay mà rớt khỏi ngọn cây.
“Chạy! Phải chạy khỏi nơi này”.
Lý Chiến quyết đoán mà đưa ra quyết định. Giờ đây, Vô Ngân hay là dị bảo hắn đều phải gạt qua một bên, với tai họa trước mắt, hắn làm gì có quyền lựa chọn nữa, ở lại đây chỉ có chết. Lúc này, hắn hận ông trời hơn bao giờ hết.
Rất nhanh, Lý Chiến nhảy xuống đất, vội dùng “Phong Ba Mật Lệnh” điều động tất cả Sát Mộc sư đoàn chạy về hướng Nam. Hiện tại, phần lớn Sát Mộc sư đoàn đều được bố trí ở hàng rào phía Bắc, nếu không nhanh rút lui, hơn một phần hai Sát Mộc sư đoàn sẽ vùi xác tại nơi này.
Lý Chiến âm thầm hối hận khi không mang Phi hành Dị thú vào Cúc Phương sâm lâm, nếu giờ này có chúng ở đây, hẳn sẽ giúp hắn thoát khốn một cách nhanh chóng.
Nhưng, có lẽ Lý Chiến chẳng phải tiếc nuối gì cả, bởi nếu bay lên trời lúc này sẽ chết càng thảm.
Phía xa trên bầu trời, một con Dị thú to lớn hình dơi đang dùng một tốc độ kinh khủng mà lao tới, trên đường, sóng âm mà nó phát ra khiến mọi sinh vật bay cản trước nó không ngừng nổ tung mà rơi rụng. Cái bóng của nó che rợp một mảng rừng, khi tức phát ra vô cùng tà ác.
Mọi sự chuyển biến thật nhanh, loài người lúc trước như một tên đồ tể sát phạt trong rừng, ấy vậy mà, giờ này lại như những con kiến nhỏ bé, len lỏi qua từng gốc cây, từng mỏm đá mà chạy. Nhưng di chuyển trong rừng thì tốc độ làm sao mà bằng những con Dị thú kia được chứ, luận về thể năng, chúng đã khỏe hơn con người gấp mấy lần rồi, hơn nữa, rừng rậm vốn là nhà của chúng.
Hàng ngàn con Dị thú từ hướng Bắc ồ ạt đổ về hướng Nam như một con lũ lớn, sự thèm muốn từ bản năng không ngừng thôi thúc bọn chúng tập trung về đây. Ba hướng Đông, Tây và Nam thì ít Dị thú hơn, chỉ lác đác vài trăm con, những con Dị thú lúc trước bị đuổi đi lại bắt đầu vòng ngược trở lại. Khát vọng trở thành Thần thú như được khắc sâu vào trong tiềm thức của mỗi chủng loài.
Và rồi, đàn Dị thú đã bắt đầu đuổi kịp Sát Mộc sư đoàn, bên tai các binh sĩ giờ chỉ còn là tiếng gầm thét dữ dội, âm thanh những bàn chân to lớn nện xuống đất khiến trái tim họ như bị trùng xuống. Nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm tâm trí, người nhạy bén thì bắt đầu cởi bỏ mũ giáp để chạy cho nhanh, kẻ nào không may vấp ngã thì mặc kệ cơn đau mà vùng dậy chạy tiếp. Lúc này, Dị Thú Triều Nguyên trong truyền thuyết chính thức bắt đầu.
----------- HẾT CHƯƠNG 30 -----------
Đăng bởi | papacalem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 25 |