Hồng Hài Nhi của Bổn cung
CHƯƠNG 37: HỒNG HÀI NHI CỦA BỔN CUNG
Sát khí vây lấy Vô Ngân, kín không một kẻ hở. Lúc này, hắn không thể tiếp tục “ôn chuyện” với “vị kia” được nữa rồi. Nắm chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, thân hình không ngừng len qua những thân cây đại thụ.
“Ha ha! Tên phế vật, ngươi nghĩ sẽ chạy được bao lâu?”.
Lý Chiến cất giọng cười to, kiếm ảnh tung ra như mưa, xuyên thấu những thân cây trước mặt. Miệng tuy cười, nhưng tâm tình hắn không tốt hơn là mấy, tên kia như con sóc nhỏ chơi đùa trong rừng cây, tuy mập mạp, phì nộn nhưng thân pháp linh hoạt đến tột đỉnh.
Nếu như chạy trốn ở một địa phương bằng phẳng, không có chướng ngoại vật thì Vô Ngân rất nhanh sẽ bị tóm gọn. Rừng là nơi hắn lớn lên, bộ pháp xuất quỷ nhập thần như vậy cũng từ rèn luyện trong rừng mà ra, lợi thế sân nhà là tất cả những gì Vô Ngân có. Thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là chiến lực, không có sức phản kháng, chỉ có thể vừa chạy vừa né chiêu, nhưng trốn mãi được sao, thể lực từng giây từng phút bị bào mòn, đến khi chạy không nổi nữa, ắt phải chết.
“Vút! Phanh! Phanh! Phanh!”.
Mỗi kiếm xuyên qua thân cây, nó tạo thành cái lỗ to như cái chén. Càng lúc, Lý Chiến xuất kiếm càng mạnh, hắn bắt đầu mất kiễn nhẫn với trò chơi đuổi bắt này rồi. Lúc đầu, hắn còn sợ ảnh hưởng đến tính mạng của tên kia, nhỡ một kiếm đoạt mạng thì mọi công sức của hắn trở nên công cốc. Nhưng khi chứng kiến Vô Ngân sử dụng tuyệt kỹ khinh công của mình mà tránh né, hắn không do dự mà dồn lực nhiều hơn vào thanh trường kiếm trong tay.
Chỉ trong năm phút, Cúc Phương sâm lâm bị hai người Vô Ngân và Lý Chiến làm cho náo động, mãnh thú hoang dã thi nhau cụp đuôi mà trốn, chim chóc hoảng loạn bay lên đầy trời. May là không có Dị thú nào ở gần đây đến góp vui, nếu không, cục diện sẽ càng loạn hơn.
“Keng! Bùm!”.
Thân hình Vô Ngân bị một lực đẩy khủng khiếp hất văng ra xa, hắn xoay người, cố gắng dùng chân mà đạp lên thân cây đại thụ để giữ thăng bằng. Cánh tay trái của hắn đã bị thương, máu chảy ra thấm ướt cả ống tay áo. Sau một hồi tránh né, rốt cuộc Vô Ngân cũng phải dùng tới Vô Hình Đao để mà đỡ đòn. Tuy biết sẽ phải thiệt thòi rất lớn khi lấy cứng đối cứng, nhưng không đỡ không được, không có mộc lực gia trì, thể lực hắn tụt không phanh.
Lý Chiến một chiêu đắc thủ, ép được Vô Ngân vào thế khó, hắn cười khẩy mà nói.
“Đuối rồi sao? Ngươi chạy nữa ta xem?”.
“Hộc! Hộc!”.
Vô Ngân chống tay vào cái cây bên cạnh, hắn tranh thủ hít thở, nếu chạy trong rừng vài tiếng không ngừng nghỉ, hắn hoàn toàn có thể làm được, nhưng khi giao chiến thì khác, mỗi chiêu mỗi thức đều phải dùng hết sức để mà tránh né. Vậy nên, chưa đầy năm phút, hắn đã thở không ra hơi. Cánh tay bị thương trở nên đau nhức, đã rất lâu rồi hắn mới bị thương như vậy.
Thấy Vô Ngân đứng lại, không còn sức mà chạy được nữa. Lý Chiến mở miệng hỏi.
“Ta có thắc mắc, tại sao ngươi biết ta sẽ giết ngươi mà chạy trốn?”.
Lý Chiến không phải hỏi thừa, hắn là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, mọi thứ đều được hắn tính toán một cách tỉ mỉ, một vết nhơ trong kế hoạch là điều hắn ghét nhất.
Thấy Lý Chiến cho mình cơ hội thở dốc, Vô Ngân không ngại mà nhận cái “ân huệ” này. Hắn tỏ ra thần bí đáp.
“Hộc hộc! Ngay cả cái âm mưu hãm hại ta vào ba năm trước ta còn biết, chứ nói chi ý định giết ta của ngươi lúc này”.
Nghe vậy, Lý Chiến hết sức ngạc nhiên, không cho là đúng, hắn khinh thường nói.
“Ồ! Ba năm rượu chè chốn tửu lâu! Không ngờ ngươi lại biến thành một kẻ cuồng ngôn loạn ngữ luôn rồi. Chém gió cũng ác lắm!”.
“Phẹt”.
Vô Ngân nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nó đỏ thẫm, trong đó có cả máu của hắn. Hơi thở của hắn dần trở nên bình ổn hơn, hắn nói.
“Khẩu Tặc Linh Thụ”.
Lý Chiến chấn động, chỉ bốn chữ này thôi cũng đủ khiến cho tinh thần của hắn hoang mang. Bí mật này, hắn chưa bao giờ nói với ai, kể cả phụ mẫu thân sinh ra hắn. Vậy tại sao một kẻ chẳng mấy khi tiếp xúc với mình lại biết được chuyện đó? liệu bí mật này có bị phát tán hay chưa? Một loạt câu hỏi chạy qua đầu Lý Chiến, lòng hắn lúc này như kiến bò chảo nóng.
“Sao? Chột dạ à?”.
Thấy cái vẻ thất thần của Lý Chiến, Vô Ngân cười cười mà hỏi tiếp. Tuy miệng thì nói, nhưng bàn tay thì không có rảnh, hắn quấn một lớp vải để cầm máu cho cánh tay trái bị thương của mình.
Lý Chiến không thèm để ý đến việc Vô Ngân đang cố gắng trị thương. Với hắn, Vô Ngân hôm nay chắc chắn sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Có điều, hắn còn đang muốn Vô Ngân phải nói ra nhiều hơn nữa, bí mật của hắn bị lộ, khả năng đã bị truyền đi là rất cao.
Thế nhưng, sau khi ngẫm lại những gì mình đã cất công tạo dựng ở Mộc Long đế quốc, Lý Chiến bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bình thản hơn trước rất nhiều, hắn thờ ơ nói.
“Khẩu Tặc Linh Thụ? Nó có liên quan gì đến ta cơ chứ, uy danh của Lý Chiến ta là từ Ngũ Diện Linh Thụ mà đánh ra, ai mà tin ngươi được”.
“Ha ha! Sắc mặt của ngươi, có vẻ lật được như cái bánh tráng nướng nhĩ. Thảo nào có thể thẳng tay đâm sau lưng thuộc hạ của mình, ngay cả chủ tử, cũng chém cho bằng được một đao. Ngươi khiến Vô Ngân ta phải cam bái hạ phong đấy”.
Vô Ngân buông lời châm chọc. Dù có chết ở đây đi nữa, hắn cũng phải chửi cho sướng cái miệng.
Nét mặt Lý Chiến sa sầm, hắn biết mình làm không ít chuyện dơ bẩn, nhưng khi bị người khác nói ra trước mặt, hắn đương nhiên là không chịu được. Hắn quát lớn.
“Câm mồm”.
“Bí mật của ngươi ta đã truyền đi cho hai người, chỉ cần ta chết, họ sẽ phát tán tất cả những gì ngươi làm cho toàn thiên hạ được biết”.
Vô Ngân thấy Lý Chiến dường như không sợ bị hắn tiết lộ bí mật này ra ngoài, hắn không cam lòng mà hét lên. Mẫu giấy nhỏ còn nắm trong tay, nhưng hắn nào dám đọc tiếp, Lý Chiến chỉ cần thấy hành động bất thường của hắn, ắt sẽ lại chém tới. Lúc này hắn cần ổn định lại vết thương, kéo dài một chút thời gian là kéo dài cơ hội sống sót.
Lý Chiến cười gằn rồi nói.
“Ta đã nói rồi, với một Lý Chiến chí nghĩa, chí tình, hết lòng vì huynh đệ, tận trung với đế quốc như ta, liệu ai sẽ tin tưởng một kẻ phản đồ như ngươi”.
Nói rồi, Lý Chiến biết mình không thể đào sâu hơn được gì nữa, tên kia chỉ sẽ giảo biện mà kéo dài thời gian. Trường kiếm đưa lên, chuẩn bị tấn công về phía Vô Ngân.
Thấy vậy, Vô Ngân vội vàng quát.
“Một trong số đó là Thê tử tương lai của ngươi, nàng sẽ tin ngươi sao?”
Lý Chiến khựng lại, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hắn nói.
“Đến chuyện hôn sự, nàng cũng nói cho ngươi biết?”.
Người mà Vô Ngân nhắc đến không ai khác đó chính là Thất công chúa. Lý Chiến vì si mê nàng, bao lần ngỏ ý với nàng mà bất thành, vì vậy mà hắn đã mặt dày hướng về Đế Vương để xin hỏi cưới. Không ngờ lại được Đế Vương chấp thuận mà chuẩn tấu, ước định sang năm sẽ tiến hành hôn lễ.
“Nàng là tri kỷ của ta, không nói cho ta thì nói cho ai. Nếu là bình thường, nàng sẽ chẳng ưng một tên vừa già vừa trọc như ngươi đâu. Đằng này, ngươi là một kẻ cặn bã như vậy, ta nghĩ, với tính cách của nàng, có chết thì cái hôn sự ấy cũng chẳng thành”.
Vô Ngân trả lời mà không dấu diếm. Hắn cũng chẳng thêm bớt cái gì, nhưng từng đó cũng đủ khiến cho Lý Chiến tức giận.
“Ha ha ha! Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, phận nữ nhi, một khi phụ mẫu đồng ý hôn sự, thì khác gì bát nước hắt đi, nàng dám kháng lời phụ thân nàng sao, không cưới cũng phải cưới. Ha ha! Vô Ngân, ta biết trước đây nàng ta vì yêu ngươi mà không màng danh dự để theo đuổi, nhưng giờ thì sao chứ, Mộc hồn của ngươi, ngươi yêu của ngươi, tất cả đều là của ta!”.
Lý Chiến quả thật tức giận. Nhưng hắn biết, trong chuyện này, ván đã đóng thành thuyền, không một ai có thể thay đổi được nó cả.
Không đợi Vô Ngân phản bác lời nào, Lý Chiến bắt đầu động thủ, nên hỏi gì thì cũng đã hỏi, dù rất muốn biết tại sao Vô Ngân lại tra ra được Mộc hồn bí mật của mình, nhưng tên kia chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết. Thân hình của hắn nhanh như thiểm điện, người và kiếm đã tới trước mặt Vô Ngân.
“Vút! Phanh!”
Thân cây bên cạnh Vô Ngân bị trường kiếm quét vào, bị lực lượng bộc phá nổ cho tan hoác, chỉ còn một nửa, Vô Ngân thì đã nhảy tít lên ngọn cây. Được “nghỉ ngơi giữa hiệp”, thể lực của hắn phục hồi đôi chút. Cứ như vậy, cả hai lại rơi vào tình huống như trước, một đuổi, một chạy.
Vô Ngân âm thầm kêu khổ, đầu óc hắn không ngừng suy nghĩ, cố tìm ra một biện pháp nào đó để xoay chuyển tình hình, Tam hoàng tử bị thương nặng, không thể lợi dụng được nữa, Qua Long thì mất đi ý thức mà ngất đi, mảnh giấy cứu mạng thì chưa kịp đọc hết, mọi thứ lúc này dường như đều chống lại hắn. Một cảm giác bất lực trước nay chưa từng có, nó phát ra tận trong tâm khảm.
“Phải chết rồi sao?”.
Vô Ngân thì thầm mà tự hỏi chính mình, hắn không sợ chết, nhưng chết như thế này thật là vô nghĩa. Nghĩ rồi, hắn cắn răng quyết định, chết thì chết, nhưng phải cược một phen.
Về phần Lý Chiến, hắn vẫn giữ được sự hung ác của mình, tuy không tung hết sức nhưng đã dùng đến tám phần mộc lực. Một cường giả Hóa Hình trung kỳ mà phải loay hoay với một tên mập béo, đến Mộc hồn còn không có, nếu chuyện này mà đồn ra bên ngoài, cả thiên hạ sẽ cười hắn. Nhưng đừng quên, Lý Chiến cũng là một thiên tài, hắn khó khăn như vậy mà chưa bắt được Vô Ngân vào tay, thì chứng tỏ Vô Ngân không phải là kẻ tầm thường. Càng như vậy, Lý Chiến càng cẩn trọng hơn, hắn thà tiêu tốn chút sức, đợi cho Vô Ngân kiệt lực rồi mới bắt lại, cũng bởi hắn sợ … “chó cùng rước dậu”.
Vô Ngân sau khi né được một đòn hiểm, hắn chuyển hướng mà lắc mình ra sau một thân cây rất lớn, hình bóng hắn như biến mất khỏi tầm mắt của đối phương, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn sử dụng chiêu này rồi, nó giúp hắn chủ động trong việc chạy trốn, còn đối phương thì phải phi thân, vượt qua chướng ngại vật trước mặt, thì mới có thể tiếp tục truy sát hắn.
Lần này Lý Chiến cũng vậy, Vô Ngân lại biến mất sau cây đại thụ, một kiếm bất thành xuyên thấu cả thân cây, hắn lách người, đạp nhanh về phía trước để bám theo Vô Ngân.
Thế nhưng, lý ra sau khi lách mình, Lý Chiến sẽ thấy Vô Ngân đằng trước, nhưng lần này lại khác, Vô Ngân … biến mất.
Đúng khoảnh khắc ấy, một bóng đao chém về gáy Lý Chiến, thế đao hung ác, quyết tâm lấy đầu của hắn.
Hóa ra, sau khi Vô Ngân lách vào thân cây để che tầm mắt, theo thói quen, hắn sẽ chạy nhanh về phía trước để kéo dài khoảng cách với Lý Chiến. Nhưng, lần này lại khác, hắn lách người và dừng lại, lưng hắn ép sát vào thân cây, đến cả hô hấp cũng đình chỉ. Khoảnh khắc bóng lưng Lý Chiến vụt qua, hắn biết mình thành công.
“Không xong”.
Lý Chiến giật thót, chỉ một chút sơ sẩy, hắn biết mình lọt vào bẫy của Vô Ngân. Gáy của hắn trở nên lạnh toát, lông tơ bất giác đã dựng thẳng đứng.
Nhưng Lý Chiến nào phải tay mơ, hắn phản xạ rất nhanh, thanh trường trường kiếm trong tay không biết lúc nào đã chắn đằng sau gáy.
“Bốp”.
Hai binh khí va vào nhau. “Sao lại là âm thanh trầm đục?”, đây chính là câu hỏi của Lý Chiến lúc này. Khi hắn nhận ra, hắn biết … đã quá trễ.
Trên cao, Vô Hình Đao được Vô Ngân nắm chặt trong tay, thế đao lăng lệ mà chém xuống đầu của Lý Chiến.
Đao thứ nhất mà Vô Ngân chém ra lại là vỏ đao, hắn biết mình không thể nào hạ sát Lý Chiến chỉ trong một chiêu, thế nên hắn dùng “bẫy trong bẫy”, đao kia chỉ là hư chiêu, lúc tung ra một đao kia, thân hình của hắn cũng đã nhảy lên trên cao, hắn sẽ chém ra một đao nữa, đây mới là sát chiêu của hắn dành cho Lý Chiến.
“U … U … U”.
Vô Hình Đao như một tử thần đoạt mạng, sát khí đã biến thành hình, không khí xung quanh lưỡi đao trở nên vặn vẹo, nếu một đao này đắc thủ, đầu của Lý Chiến sẽ bị chẻ ra làm hai.
Lý Chiến thất kinh, trường kiếm vừa mới đỡ cái vỏ đao kia, làm sao rút về kịp, cảm giác đối mặt với tử thần, khiến tâm hắn chìm vào đáy cốc, nhưng với một kẻ đã từng thân chinh bách chiến, phản xạ của cơ thể đã đi trước cả mạch suy nghĩ của hắn.
Một bàn tay được hắc hóa bởi Mộc hồn phòng ngự, hắn quyết định dùng tay không để đỡ một đao này. Đồng thời, đầu hắn cúi xuống để tránh mũi đao.
“Xoẹt …!”.
Bóng đao quá nhanh, nó chém từ trên xuống dưới, không biết vô tình hay cố ý, quỹ tích của đao đi đúng vào vết sẹo dài trên đầu Lý Chiến, máu từ đó bắt đầu trào ra.
“Keng …!”.
Âm thanh như tiếng va chạm kim loại, bàn tay Lý Chiến tóe ra tia lửa, mũi đao chỉ rạch được một vết thương dài khoảng năm phân trên đầu Lý Chiến, bàn tay của hắn đã kịp nắm lấy Vô Hình Đao mà giật mạnh xuống.
“Thất bại sao?”.
Trái tim Vô Ngân trở nên chết lặng, thời điểm Lý Chiến kịp đưa bàn tay đen xì ra đỡ, hắn biết mình đã thất bại. Toàn bộ sức lực của hắn đều dồn hết vào chiêu này, cả người hắn như một quả bóng xì hơi, chỉ biết đi theo lực kéo của Lý Chiến mà rơi xuống.
“Xoẹt … Uỳnh”.
Thân hình Vô Ngân chưa kịp rơi xuống đất, một kiếm của Lý Chiến đã cắt vào ngực, chưa hết, mộc lực phát nổ khiến cả thân hình của Vô Ngân như diều đứt dây mà bay về một phía.
“Huỵch … Hự!”.
Lưng Vô Ngân đập vào một tảng đá lớn mà ngừng lại, miệng hắn tuôn ra toàn là máu. Trước ngực, vết thương bị nổ cho be bét, thịt và máu lẫn lộn vào nhau. Trong tay hắn, mảnh giấy nhỏ vì bị nắm chặt mà nhàu nát, từ một mảnh giấy ố vàng, giờ đã trở thành đỏ thẫm.
“Vô Ngân! Với một kẻ không có Mộc hồn, đả thương được ta thì chỉ có đại thiên tài mới có thể làm được, nếu không gặp ta, ngươi ắt trở thành bá chủ một phương. Gặp phải ta, xem như ngươi gặp xui xẻo. Than khóc đi! Oán trách đi! Trời đã sinh Ngân sao còn sinh Chiến, ha ha ha!”.
Lý Chiến từng bước từng bước đến gần Vô Ngân, thời khắc cướp đoạt Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ đã tới.
Bỗng nhiên, không khí xung quanh trở nên nóng rực, trước mặt Lý Chiến có mười đóa hoa bốc lửa mà bùng cháy, nó ngăn cách giữa Lý Chiến và Vô Ngân. Cùng lúc đó, một âm thanh vô cùng trong trẻo nhưng đằng đằng sát khí vang lên.
“Lý Chiến! Ngươi dám giết Hồng Hài Nhi của bổn cung sao?”.
--------- HẾT CHƯƠNG 37 ---------
Đăng bởi | papacalem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 32 |