Ác chiến ba năm về trước (hạ)
CHƯƠNG 6: ÁC CHIẾN BA NĂM VỀ TRƯỚC (Hạ)
Lý Chiến tung người đạp lên yên ngựa, thân thể hắn bay lên cao khoảng năm mét cùng với thanh trọng kiếm màu đen trong tay. Lực chân của hắn mạnh đến nổi khiến cho chiến mã bên dưới phải khuỵu hai chi trước xuống đất mới chống đỡ được.
Hai tay Lý Chiến nắm chặt chuôi kiếm, Mộc hồn được truyền vào, cả sống kiếm trở nên vàng rực như mặt trời thiêu đốt, lưng hắn uốn cong thành cánh cung, hai tay vung mạnh xuống, tạo một thế bổ kinh người vào Tử Long Đằng bên dưới.
“Keng”.
Tia lửa bắn lên tung tóe, Tử Long Đằng dùng chính cánh tay của mình để cản lại nhát chém kinh khủng kia. Tưởng chừng cánh tay được bện từ dây leo của hắn sẽ bị cắt rời, nhưng không, nó cứng như thép. Bởi Mộc hồn của hắn là Kim Cang Cổ Thụ xếp hạng 202 trên Linh Thụ Bảng, là một trong những Mộc hồn có độ cứng cao nhất, kết hợp cùng với thể năng dẻo dai từ tộc Tử Đằng, nhu cương kết hợp biến hắn thành một kẻ công thủ toàn diện. Danh tiếng của Tử Long Đằng cũng vì thế mà bay cao trong tộc đàn.
Thế kiếm bị chặn, điều ấy không làm Lý Chiến ngạc nhiên, vì đây không phải là lần đầu hắn giao chiến với tên kia. Hắn thầm nghĩ.
“Sau mỗi lần giao thủ, ta biết thêm về ngươi nhiều lắm, nhưng ngươi thì sao? Ngươi làm gì biết hôm nay ta mang Mộc hồn nào ra trận cơ chứ”.
“Bùm”.
Một tiếng nổ vang trời, ngay sau khi mũi kiếm bị chặn, một lực bộc phá nổ ngay trên tay của Tử Long Đằng, khiến hắn vì thế mà loạng choạng lùi về sau vài mét, tuy thân thể không hề hấn gì, nhưng dư chấn vụ nổ khiến nội tạng của hắn dao động liên hồi.
Đó chính là tác dụng của Thù Lù Linh Thụ, một trong năm Mộc hồn mà Ngũ Diện Linh Thụ đã sao chép. Chỉ cần Mộc lực của Thù Lù Linh Thụ truyền ra, tiếp xúc với một Mộc lực khác khác loại nó sẽ phát nổ, lực phá hoại là vô cùng lớn, đặc biệt là khi đối phương thuộc loại hình cận chiến, dùng chính thân thể để đón đỡ, điều ấy khác gì phải ôm trọn cả vụ nổ vào người.
Tuy nhiên, loại Linh thụ này có một nhược điểm, đó là sát thương một ngàn, tổn hại tám trăm, bởi người dùng nó nếu đánh giáp lá cà cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, vì thế Lý Chiến mới dùng tới thanh trọng kiếm dài tới hai mét để giao đấu.
Từ đây mới thấy Lý Chiến đã chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào cho trận chiến ngày hôm nay, những toan tính của hắn đều khiến đối thủ của mình rơi vào thế yếu, mệt mỏi không thôi, thế mới biết, không phải tự dưng hắn trở thành Đoàn trưởng thiên tài trẻ nhất Mộc Long đế quốc.
Tử Long Đằng tuy giật mình nhưng không vì vậy mà sợ hãi, là cường giả, chuyện gì mà chẳng gặp qua, để sống đến hiện tại, hắn cũng phải đi qua chục cái quỷ môn quan rồi. Tử Long Đằng vốn thừa biết sự quỷ dị khó lường của Lý Chiến. Nhưng hắn càng hiểu rõ, tuy tên kia khó chơi, nhưng sát thương đánh ra là không bao giờ đủ, hắn lại càng tự tin vào Mộc hồn của mình hơn, hắn cười khẩy mà thầm nghĩ.
"Một nghề cho chín còn hơn chín nghề”.
Ý muốn nói Tử Long Đằng ta đây tu luyện một Mộc hồn đã đến đăng phong tạo cực, ngươi thì bỏ thời gian đi góp nhặt đủ mọi thể loại quái dị về, bao nhiêu đó cũng chỉ làm cho ta đôi chút giật mình mà thôi.
Vụ nổ làm thanh trọng kiếm của Lý Chiến bật ngược lên, Mộc hồn rút đi làm thanh kiếm trở về lại một màu đen xì như trước, thanh kiếm vẫn hoàn hảo không một vết xước, chứng tỏ đây cũng là một thanh bảo binh hiếm thấy.
Thân hình Lý Chiến chưa kịp đáp xuống đất, một xúc tu màu tím như chờ đợi sẵn dưới chân hắn chợt phóng lên, đầu xúc tu xoáy tròn như một cái mũi khoan, tiếng rít của nó làm hắn lạnh cả sống lưng, nếu cứ thuận đà rơi xuống, một khi không né được, chắc chắn hắn sẽ bị nó đâm thủng cả người thành một khối thịt xiên.
Lý Chiến thầm kêu không ổn, hắn không dồn lực để đáp xuống đất nữa, hắn thả lỏng người, thuận theo quán tính của trọng kiếm lúc bị bật ra bởi vụ nổ, lộn ngược một vòng ra đằng sau, xúc tu màu tím kia đâm vào một khoảng hư không, rồi sượt qua trọng kiếm, tiếng ken két kèm theo tia lửa bắn ra khiến hai bàn tay Lý Chiến tê rần.
Đằng xa, Vô Ngân chứng kiến hai đại cao thủ chỉ mới giao tranh một vài chiêu thôi mà đã trông hung hiểm đến kinh tâm động phách. Thế nhưng, hắn nào có sợ, tim hắn dội mạnh lên từng hồi, càng xem càng phấn khích. Trước đây, trong một nhiệm vụ hắn đã từng vượt cấp chiến đấu với một cường giả Hóa Hình rồi, tuy lúc ấy rất chật vật nhưng tên cường giả Hóa Hình sơ kỳ kia chỉ đánh ngang tay với hắn mà thôi, ít ra, trận chiến đó tuy hòa nhưng đối với hắn có khác gì một chiến thắng đâu, bởi chiến đấu vượt cấp là không hề dễ và cũng không phải ai cũng làm được, chỉ có những thiên tài sở hữu những Mộc hồn cấp cao, đồng thời phải được đào tạo bài bản ngay từ khi còn nhỏ thì mới làm được điều ấy thôi.
Chiến trường ngày càng trở nên hỗn loạn, ngoài lộ quân chủ lực phía Vô Ngân phải chiến đấu cật lực ra, các lộ quân còn lại vẫn phải đánh theo chiến thuật hòa hoãn như kế hoạch ban đầu, mục tiêu của họ chỉ là dây dưa với địch để giảm thương vong, né tránh các đòn sát công nhiều nhất có thể, các binh sĩ di chuyển theo trận đồ yểm hộ lẫn nhau, đoàn đội được chia ra làm nhiều nhóm Mộc hồn nhỏ, đều có người công, có kẻ thủ, mỗi người một nhiệm vụ, tạo ra hiệu quả rõ rệt.
Bên phía còn lại, quân đoàn Mộc Nhân Giả sau một hồi quần công ác liệt, với tinh thần ngươi không chết thì ta vong, nhưng cứ đánh mãi, đánh mãi mà vẫn chưa tạo được tổn thất quá lớn về phía địch. Sau một hồi chém giết, dường như cơn giận trong lòng họ cũng được xả đi phần nào, khi sát khí vơi đi, vô tình họ bị kéo vào nhịp điệu chiến đấu của nhân loại, ngươi lui thì ta tiến, ngươi tiến thì ta lui, nhìn khung cảnh hòa hợp đến quỷ dị.
Tuy nhiên, đã là chiến trường thì lúc nào cũng có biến số, ở một vài góc chiến trường, bên Mộc Nhân Giả xuất hiện một vài kẻ rất mạnh trong cùng cấp độ, bọn hắn dùng Mộc hồn của mình xé mở đội hình đối phương, nhiều đội hình nhỏ của nhân loại ở gần đó bị mất đi lợi thế, và rồi họ phải trả giá bằng mạng sống của chính mình. Chẳng mấy chốc, sau gần một giờ giao chiến, đã có khoảng một ngàn sinh mệnh vĩnh viễn nằm lại chiến trường.
Quay trở lại với hai cường giả Hóa Hình trung kỳ, sau một hồi ngươi đâm ta chém, hai bóng người tách ra khỏi nhau, mỗi chiêu mỗi thức giờ này của hai người đều rất quyết liệt, sát ý mỗi lúc một tăng, trên thân thể hai người bắt đầu xuất hiện một vài vết thương nhỏ, hơi thở từ hai kẻ này cũng bắt đầu gấp gáp và dồn dập hơn.
Tuy Tử Long Đằng sở hữu lực phòng ngự thuộc hàng cao cấp, nhưng hắn không phải lúc nào cũng duy trì Mộc lực của Kim Cang Cổ Thụ bao phủ lên toàn bộ thân thể mình được, làm như vậy, tốc độ tiêu hao Mộc lực sẽ rất nhanh, đặc biệt là khi đánh với một kẻ có phong cách chiến đấu thiên biến vạn hóa như Lý Chiến, lúc thì tung chiêu sắc bén, xảo trá vô cùng, lúc thì mạnh mẽ như cuồng long, thỉnh thoảng mộc lực lại phát nổ, nội tạng của hắn nhiều lúc tưởng chừng muốn rớt cả ra ngoài.
Tuy nhiên, những xúc tu màu tím của Tử Long Đằng cũng nguy hiểm không kém, quỷ đạo tấn công của hắn uốn lượn tựa như rắn độc, nó luôn chờ trực ở góc chết của đối thủ, chỉ cần Lý Chiến lộ ra chút sơ hở, nó sẽ găm thẳng vào tử huyệt mà đoạt mạng, Lý Chiến phải nhiều lần chật vật mới thoát ra được.
Lúc này, Lý Chiến đã tung ra cả bốn Mộc hồn của mình rồi, ngoài Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ đã sao chép của Vô Ngân mà hắn đang ẩn giấu ra, hắn đem lên chiến trường hai Mộc hồn mang thuộc tính sát thương, một Mộc hồn mang thuộc tính trói buộc và một Mộc hồn thuộc tính phòng ngự. Việc luân phiên sử dụng bốn Mộc hồn khiến Mộc lực của Lý Chiến tiêu hao không ngớt, sau một hồi không tạo được quá nhiều thương tích cho Tử Long Đằng, trong khi hai bên đều đã tiêu hao khá lớn Mộc lực, hắn biết đã đến lúc phải sử dụng lá bài tẩy của mình.
“Tử Long Đằng, nhận ta một chiêu”.
Gầm lên một tiếng, thân hình Lý Chiến tụ lực, mộc lực trên thân hắn sôi trào, phía sau hắn, Ngũ Diện Linh Thụ bất ngờ hiển hóa, một cái cây to lớn màu xám hình bàn tay xuất hiện, mỗi đầu ngón tay là một mặt kính mang màu sắc khác nhau, riêng mặt kính thứ năm lại không có màu, tưởng chừng Lý Chiến hôm nay chỉ mang có bốn loại Mộc hồn lên chiến trường.
Thấy khí thế của Lý Chiến bạo tăng, Tử Long Đằng cũng không dám giữ lại hậu chiêu nữa, Kim Cang Cổ Thụ phía sau hắn hiện ra, loại Linh thụ này hình dáng như một cây nấm, cái đầu nấm thì tựa như một chiếc chuông đồng mà chụp xuống, phía trên là vô vàn hoa văn kỳ lạ. Luận về áp lực, từ khi Kim Cang Cổ Thụ xuất hiện, khí thế của Lý Chiến bị ép lại, không còn bành trướng mạnh mẽ như trước được nữa, mà cũng đúng thôi, xét về cấp bậc thì Cổ thụ của Tử Long Đằng cao hơn Linh thụ của Lý Chiến nhiều lắm, làm sao mà sánh được.
Nhưng trong tử chiến, nếu chỉ mang cấp độ Linh thụ ra để mà so sánh thì quả thật là vô cùng nực cười, bởi Mộc hồn vốn chỉ là công cụ, ngươi sử dụng nó như thế nào mới là chính yếu, chưa kể phải kết hợp cả võ thuật, sức bền, kinh nghiệm vào chiến đấu nữa. Vì thế, chưa bao giờ Lý Chiến tự ti với Mộc hồn Ngũ Diện Linh Thụ xếp hạng 2133 của mình cả, và phía bên kia cũng vậy, Tử Long Đằng cũng chưa bao giờ dám khinh thường Lý Chiến, dù chỉ là một khắc.
Khi Lý Chiến gầm lên, Vô Ngân biết đó là ám thị. Hắn không chơi đùa với tên Mộc Nhân Giả trước mặt nữa, đoản đao trong tay hắn vẫy nhẹ, thân hình lướt thẳng về cái nắm đấm to lớn của tên Mộc Nhân Giả kia, tựa như muốn tự sát.
Tên Mộc Nhân Giả thấy vậy thì chớp lấy cơ hội, không nghĩ ngợi nhiều, lực đạo cánh tay tung ra mạnh thêm hai phần, quyết định một chiêu tất sát. Nhưng rồi điều kỳ lạ xảy ra, thân hình Vô Ngân trong mắt hắn bỗng nhiên biến mất, cứ như thể Vô Ngân chưa bao giờ tồn tại. Như ý thức được điều gì đó, tên Mộc Nhân Giả vội xuất ra Mộc hồn của mình, chi chít gai nhọn đột ngột chĩa ra từ thân thể hắn, lúc này trông hắn giống như một cái cây xương rồng, với hắn đây không khác gì là một lớp phòng ngự tuyệt đối. Nhưng rồi, trong tầm mắt của mình, tên Mộc Nhân Giả nhìn thấy cả thân hình của mình chợt nhỏ lại, cứ ngỡ như là hắn đang nhìn chính mình từ phía sau, điểm lạ duy nhất là tên kia cũng có một bộ giáp gai giống y hệt mình, nhưng… tên kia, hắn không có đầu.
Vô Ngân bỗng nhiên biến mất, cho đến khi thân hình hắn lộ ra thì đã đứng ở phía sau tên Mộc Nhân Giả kia rồi, tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt. Đao của hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi mà tên Mộc Nhân Giả kia không biết mình tại sao lại chết, đầu hắn lăn long lóc dưới đất, trong thần trí hắn vẫn tồn tại một tia nghi vấn rằng “phải chăng mình còn một người anh em cùng cha khác mẹ hay không?”.
Vô Ngân cứ như vậy mà biến mất rồi xuất hiện, mỗi lần hắn hiện hình tương ứng với một sinh mệnh biến mất khỏi chiến trường. Mộc hồn xếp hạng 66 trên Linh Thụ Bảng được Vô Ngân sử dụng một cách lô hỏa thuần thanh, không những vậy, mỗi đao của hắn là một sự kết hợp hài hòa giữa Mộc hồn, đao pháp, bộ pháp, tốc độ và sự quan sát tinh tường. Hắn cứ như tử thần u linh trôi nổi giữa chiến trường, thoắt ẩn thoắt hiện, nếu nhìn từ trên cao xuống, ắt sẽ thấy những kẻ xui xẻo chết trong tay hắn đều nằm trên con đường dẫn đến vị trí của hai vị chủ tướng đang long tranh hổ đấu bên kia. Bởi con mồi thực sự của hắn chính là một vị cường giả Hóa Hình trung kỳ - Mộc Nhân Giả - Tử Long Đằng.
----------- HẾT CHƯƠNG 6 -----------
Đăng bởi | papacalem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 40 |