Nhất Niệm Thôn Thiên
CHƯƠNG 74: NHẤT NIỆM THÔN THIÊN
“Hỏa Thần! ngươi là con gà mà ta muốn giết”.
Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng nhuốm đầy sát ý, tựa như lời nỉ non đoạt mạng của tử thần. Không chỉ riêng Hỏa Thần nghe thấy, Kim Thần, Thổ Thần, Thủy Thần và cả Mộc Thần đều nghe được, hơn nữa, là nghe rõ mồn một bên tai.
Trên không trung, từng mảnh tro vụn vỡ, từng thớ thịt bầy nhầy tưởng chừng là thân xác Bụt đang rơi xuống thì xuất hiện biến hóa. Chúng dần phát sáng và phân rã thành tỷ tỷ hạt nhỏ li ti màu vàng, quan sát kỹ hơn, những hạt li ti này lại giống như những hạt mưa cực nhỏ, hình dáng căng tròn mọng nước, giống như những “chú ong” chăm chỉ với chiếc bụng chứa đầy mật hoa.
“Ù… ù… ù”.
Thoáng chốc, những “chú ong” ấy hợp lại thành đàn, nhanh chóng bay xuống dưới rồi chui vào cơ thể Bụt. Tiếp nhận lại hàng triệu hạt Tinh hoa vàng óng, cả người lão như lớn hơn một vòng, khí tức cường đại của lão cũng tăng lên gấp bội, mỗi hơi thở đều toát ra sự nguy hiểm đến tột cùng.
“Phân… phân thân! Từ… từ lúc nào? Chân thân ngươi đã trốn ở đâu?”.
Hỏa Thần bị siết mỗi lúc một chặt, không phải vì cổ hắn bị siết mà trở nên khó nói chuyện, Hóa Thân Pháp Tắc làm gì có mũi mà thở, chỉ vì quá chấn kinh nên hắn mới lắp bắp như vậy thôi.
“Ha ha! Ở đâu còn lâu mới nói”.
Bụt cười gằn mà đáp lại, khuôn mặt trắng đen của lão càng thêm nham nhở.
Câu hỏi của Hỏa Thần làm Bụt nhớ đến ngày xưa khi còn ở cố địa, lão đã phân tách bản thể ra thành hàng ngàn “ông Bụt” mà du hí chốn nhân gian. Nhưng từ khi theo Thánh Gióng rời đi, cố địa không còn là sân nhà của lão nữa, tại Dị giới, việc tạo ra được ba cỗ phân thân mang đầy đủ Tinh – Khí – Thần của chính mình đã là giới hạn của lão rồi.
Màn biểu diễn của Bụt cũng quá chân thực, cả bốn vị Thần bao vây lão đều không nhận ra. Còn đáng sợ hơn nữa, chân thân của lão không biết từ lúc nào đã trốn đi, ngay cả một chút khí tức đều không để lại. Ngũ Hành Tinh Giới chính là nhà của họ, năng lượng dị loại là rất dễ nhận ra, hơn nữa nó còn vô cùng đặc biệt, dưới mí mắt của bốn vị Thần hẳn là không thế che dấu.
Gần chỗ Bụt, Vô Ngân và Tử Long lại không hề kinh ngạc một chút nào.
Tử Long vào sinh ra tử cùng Bụt rất nhiều lần, mọi chiêu trò, mọi mưu kế của lão nó đều nằm lòng trong bụng, nhiều khi còn muốn viết ra thành sách, để mỗi lần buồn chán lấy ra đọc mà giải khuây.
Vô Ngân thì không được như Tử Long, nhưng hắn lại là kẻ đầu tiên biết Bụt đã làm gì. Ngay khi lão đấm cho Hỏa Thần phải trượt dài vào Bạch Mã sâm lâm, lão đã bắt đầu tính kế.
Lúc ấy, chấn động Bụt gây ra quá lớn, khiến ai cũng tập trung vào thân hình Hỏa Thần bị đánh bay đi, khoảnh khắc ấy vừa đủ để lão hành sự. Một cỗ phân thân bị lão thay thế, còn bản thể đã chui tọt vào người Vô Ngân. Bởi ở đó có một thứ có thể giúp lão ẩn dấu khí tức của mình – Niệm Thần Côn. Vốn dĩ nó là một phần của Thánh Khí và là nhà của lão, sau khi bị cải tạo thành Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc của Vô Ngân, nó xem như đồng nguyên với thế giới này.
Trên cao, ba vị Thần từng vây công Bụt trở nên thập phần bất an, chút năng lượng trong Hóa Thân Pháp Tắc còn lại bao nhiêu thì đều bị vét cạn mà lần nữa bùng lên, Thần vận lại xuất hiện xung quanh thân thể họ, nhưng khí thế đã yếu đi rất nhiều. Chứng kiến đấu pháp tà dị của Bụt, họ biết rằng mình đã lật thuyền trong mương, một nguồn áp lực vô hình đè nén trong tâm trí, để tạo ra một khối phân thân hoàn hảo như vậy, chỉ có thể là những bậc cường giả bá chủ một phương.
“Yên tâm đi! Hắn tình nguyện hủy đi phân thân, chắc chắn pháp lực cũng đại giảm, tuy Thần lực chứa trong Hóa Thân Pháp Tắc đã cạn, nhưng cũng đủ để đối phó hắn”.
Thổ Thần nhanh miệng lên tiếng trấn an, nhưng âm điệu của hắn không còn tự tin như trước.
“Mộc Thần! Ngươi dám che dấu phân thân của địch nhân?”.
Bỏ ngoài tai lời trấn an của Thổ Thần, Kim Thần tựa như ngàn mũi châm sắc nhọn mà hét lớn. Nàng có lý do của mình, dưới con mắt của cả bốn vị Thần, chân thân của Bụt không thể nào vô thanh vô tức ẩn đi như vậy được, trừ phi… lão được Mộc Thần tiếp tay, dùng bản nguyên của Mộc Châu đại lục mà che dấu.
“Hi hi! Đã làm gì đâu! Đã chạm vào đâu! Không thấy ta đang phải cật lực dọn rác cho các ngươi à?”.
Tiếng cười trong vắt của Mộc Thần vang lên, và nàng cũng chẳng hề che đậy sự mỉa mai trong lời nói. Tuy bị người ta vu khống, nhưng sau khi chứng kiến Bụt trở lại, tâm tình nàng lúc này như trăm hoa đua nở, vui vẻ vạn phần.
Kim Thần nhìn Mộc Thần vừa nói vừa khoa tay múa chân để bịt lại cái lỗ hổng không gian khổng lồ gần đó. Tuy bực bội nhưng không thể làm gì, quả thật suốt từ đầu đến giờ, Mộc Thần là kẻ bận rộn nhất, nếu nàng ra tay, hẳn những người còn lại sẽ biết.
Đuối lý, Kim Thần chỉ đành hừ nhẹ, nàng nhìn sang Thủy Thần như muốn dò hỏi ý kiến, nhưng đáp lại nàng chỉ là sự tĩnh mịch trong im lặng.
Bên dưới, Hỏa Thần đã bị chế trụ hoàn toàn, như có một cỗ lực lượng thần bí hết sức khổng lồ bao bọc lấy hắn, Thần hỏa mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo bị nén chặt vào trong Hóa Thân Pháp Tắc, không cách nào phóng ra ngoài được.
“Hừ, xem ngươi giam cầm được ta không?”.
Hỏa Thần ý thức được nghịch cảnh của mình, nhanh chóng, hắn quyết đoán hét lên.
“Bụt, ai chết còn chưa biết đâu, Hóa Thân Pháp Tắc! Bạo!”.
“Hưu… hưu… hưu!”.
Dứt lời, cả Hóa Thân Pháp Tắc nóng rực như muốn tan chảy, bên trong Hóa Thân Pháp Tắc có một ngọn lửa hủy diệt đang không ngừng hút mạnh toàn bộ năng lượng còn sót lại, chẳng mấy chốc, nội thể của Hỏa Thần hình thành một quả cầu lửa bị nén chặt, chỉ cần một ý niệm nó sẽ tự bạo mà nổ tung.
“Ha ha, ngoan ngoãn chịu chết đi! Nhanh thôi! chuyện này Bụt ta có kinh nghiệm”.
Ngay sau khi cảm nhận được sự ba động trong thân thể Hỏa Thần, Bụt cười lớn mà ra tay.
“Phốc”.
Cánh tay còn lại của Bụt đâm xuyên qua lưng của Hỏa Thần, bàn tay như biến lớn, nắm gọn quả cầu lửa nóng hổi vào lòng bàn tay, không một kẽ hở. Lão lập tức niệm chú.
“Nhất Niệm Thôn Thiên! Thu!”.
Tức thời, từng giọt Tinh hoa màu vàng ẩn dấu dưới lớp da bỗng nhiên chui ra ngoài, mạ vàng cả bàn tay Bụt, mật độ dày đặc mà đan chặt vào nhau, tựa như lão đang đeo một chiếc bao tay được chế tác từ vàng.
“Ha ha! Còn dám nắm nó trong tay, Bụt! Ngươi tiêu rồi! Kim Thần, Thổ Thần, Thủy Thần, thay ta giết lão! Bạo cho ta!”.
Khoảnh khắc Hỏa Thần quyết định tự bạo Hóa Thân Pháp Tắc, khiến ai ai cũng phải giật mình. Hóa Thân Pháp Tắc không chỉ là vật chứa Thần lực nguyên tố bản nguyên, mà còn cả tinh thần và ý chí của họ nữa. Vậy nên uy lực của tự bạo còn lớn hơn cả đại thần thông họ thi triển lúc trước, nhưng bù lại, Chân thân của họ ở nhà chắc chắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
“Không!”.
Mộc Thần trên cao nhanh chóng thu tay lại, chuyển toàn bộ pháp lực xuống nơi Hỏa Thần đang đứng. Thần lực ồ ạt tuôn ra, Thần vận sệt lại tựa đồng cỏ xanh tươi mát, nàng sử dụng toàn bộ tu vi của mình để mà gia cố lại vùng không gian xung quanh Hỏa Thần. Việc Hỏa Thần tự bạo Hóa Thân Pháp Tắc nàng không hề nghĩ tới, một khi không làm gì, nó có thể biến một mảng lớn Bạch Mã sâm lâm sụp đổ, trôi dạt vào trong không gian, dù có bồi đắp lại, khu vực này vẫn sẽ chìm trong hỗn loạn Pháp tắc mà trở thành một vùng đất chết.
Đỉnh Ma Kê chìm trong sự lặng im đến đáng sợ, ai cũng chờ đợi một thảm cảnh sẽ xảy ra. Kim Thần, Thổ Thần và Thủy Thần thì đang trong tư thế chuẩn bị, một khi Bụt trọng thương, họ sẽ lao vào quần công và tiêu diệt.
“Uỳnh”. Âm thanh phát nổ như thiên lôi giáng trần, cả Ma Kê Vực Thẳm rung lắc dữ dội.
Tiếp đó, một hơi thở, hai hơi thở, rồi ba hơi thở… đợi mãi mà chẳng có dị tượng gì xảy ra, không đại địa đứt gãy, cũng không chấn nát không gian, sau tiếng nổ chẳng có gì bị phá huỷ cả. Bốn vị Thần đứng trên không trung như hóa thành bức tượng, họ hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao.
“Hỏa… Hỏa Thần! Rồi… rồi ngươi tự bạo chưa?”.
Trong tình cảnh này, Mộc Thần hẳn là người lo lắng nhất, nàng không tự chủ mà hỏi Hỏa Thần. Uy áp khủng bố trên người nàng vẫn vậy, sẵn sàng ứng biến với mọi tình huống có thể xảy ra.
Hỏa Thần như ngốc trệ, nghe câu hỏi của Mộc Thần, hắn cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, rõ ràng trước đó, hắn đã tự bạo, lẽ ra khối Hóa Thân Pháp Tắc này và toàn bộ cảnh vật nơi đây đã tan thành tro bụi.
“Phốc”.
Như để trả lời cho chư Thần, cánh tay Bụt mạnh bạo rút ra khỏi Hóa Thân Pháp Tắc của Hỏa Thần. Một nắm tay màu vàng chói lộ ra giữa ánh mặt trời, nó không ngừng phát sáng, tạo ra tầng tầng hào quang chói lọi và đẹp mắt. Xòe rộng, một làn khói xám xịt bay ra giữa lòng bàn tay lão, tất cả chỉ có như vậy, không hơn không kém.
“Ngươi… ngươi hút sạch…”.
Hỏa Thần thất kinh, hắn như hiểu ra được chuyện gì, đang muốn nói gì đó thì đã bị một bàn tay màu vàng to lớn chụp mạnh vào đầu.
“Phanh”.
Thân và đầu của Hỏa Thần chia làm hai ngã, không có máu me, không có cảnh tượng gì kinh tởm, chỉ có những sợi Pháp tắc trên cổ không ngừng nghoe nguẩy như muốn nối lại cái đầu đã mất đi.
“Rắc… ầm”.
Bàn tay vàng siết lại, đầu Hỏa Thần bị bóp nổ cho nát bấy, Thần vận hệ hỏa bỗng chốc biến mất, từng sợi Pháp tắc trên Hóa Thân Pháp Tắc nối đuôi nhau tiêu tán, chúng tan thành những đốm sáng màu đỏ thẫm, sau đó bay lên không trung, rời khỏi nơi này. Giờ đây, Hóa Thân Pháp Tắc của Hỏa Thần chính thức bị diệt.
“Tử Long! Bàn tay kia là gì vậy?”.
Vô Ngân chứng kiến sự bá đạo và hung tàn của Bụt bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Hắn không ngăn được sự tò mò mà quay qua gặng hỏi Tử Long.
“Là Tinh hoa đất trời của cố địa, thân xác lão được đúc cũng từ nó”.
Tử Long khẽ trả lời, nhưng vẫn như trước đó, nó truyền âm thẳng vào đầu Vô Ngân.
“Nó đủ cứng để chặn được Hỏa Thần tự bạo ư?”.
Vô Ngân lại hỏi tiếp, nhìn biểu hiện của Mộc Thần, hắn biết tự bạo sẽ khủng khiếp như thế nào, vậy nên hắn vô cùng hứng thú với loại năng lượng này.
Tử Long híp đôi mắt ngựa, cái miệng đầy lông hếch lên, như thể đang đi guốc trong bụng Bụt. Nó truyền âm đáp.
“Không phải chặn, mà là… hấp thụ toàn bộ năng lượng từ việc Hỏa Thần tự bạo. Lão vốn đã ủ mưu ngày từ đầu, vì không biết năng lực bốn kẻ kia như thế nào, lão đã âm thầm dùng Nhất Niệm Thôn Thiên để mà đánh, càng chịu đòn, lão càng mạnh. Lúc đánh cho Hỏa Thần trong thương, lão đã biết bọn chúng sẽ toàn lực vây giết, phân thân lão dẫn dụ bọn chúng dùng thần thông, tiêu hao sạch thần lực chứa trong Hóa Thân Pháp Tắc, đồng thời, sức mạnh của lão sẽ tăng lên nhờ nó”.
Mắt Vô Ngân sáng lên theo từng câu nói của Tử Long, hóa ra cái âm mưu hiểm độc mà Tử Long tiết lộ lúc trước là cái này. Hắn thở gấp hỏi.
“Vậy… chiêu thức này chẳng phải sẽ vô địch sao? Gặp ta, ta sẽ đi chọc bọn Tiên vực phương Bắc, nai lưng ra cho chúng đánh mà trở nên vô địch”.
“Phì…”.
Mũi Tử Long hắt ra một đám khói lớn, trả lời Vô Ngân là một sự khinh bỉ thường thấy. Nó lại truyền âm.
“Khờ khạo! Nhất Niệm Thôn Thiên chỉ là thu nạp tạm thời năng lượng của người khác thôi, biến mỗi giọt Tinh hoa trời đất thành một cái bình để dung chứa chúng, nhưng không bao lâu nguồn năng lượng ấy cũng sẽ tự tiêu tán mà thôi. Còn khi gặp địch thủ cường đại, vật cực tất phản, hấp thu quá giới hạn sẽ bị nổ tung mà chết, nó là con dao hai lưỡi đấy. Có điều, trong trận này, là lão tính toán quá cẩn thận, lại dùng dao mổ trâu để giết gà”.
Nghe Tử Long diễn giải, Vô Ngân mới dần hiểu ra, quả thật cái gì cũng có cái giá của nó, con đường trở thành cường giả không phải một chiêu, hai thức là có thể làm được. Đang còn muốn hỏi cái gì nữa, tiếng Bụt chợt văng vẳng bên tai, đưa Vô Ngân trở về với thực tại trước mắt.
“Nào! Kẻ tiếp theo!”.
Giọng Bụt âm lãnh vang lên, ngón tay trỏ màu vàng chỉ lên không trung hướng về một bóng người, kẻ tiếp theo trong miệng lão nói chính là Thổ Thần.
----------- HẾT CHƯƠNG 74 -----------
Đăng bởi | papacalem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 47 |