Thắng Lợi Thủ Tự.
‘’Không được! Kẻ này đang cố giết chết Vũ Thi Xuân!’’ Dương Dĩnh Nhi thấy được hình ảnh đang bị Dư Uy hành hạ, cau mày quát lên, nàng hiện tại muốn cho Vũ Thi Xuân nhận thua ngay lập tức, bên nàng vẫn còn 4 người vẫn có cơ hội để lật người tình thế. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của nàng và nhị nữ, đối với Vũ Thi Xuân đây cũng là cơ hội để hắn thể hiện giá trị của bản thân hắn không để thua được.
‘’Chưa Chắc.. Vũ Thi Xuân tên này có chút cổ quái, khí thế đã hao hết, cơ thể thì không cường tráng... hắn chịu đòn từ đó đến nay đã rất nhiều nhưng hầu như không gục được’’.
La Minh đứng khoanh tay ở một bên nhìn chăm chú chiến cuộc phân tích, hắn cũng đang thắc mắc, tại sao đến hiện tại Vũ Thi Xuân tên này vẫn còn trụ được.
..... .
‘’Chết đi!.. Chết Đi!..’’ Dư Uy trong huyễn cảnh vẫn đang tiếp tục ra sức chà đạp lấy Thi Xuân, hắn hiện tại cũng có chút mệt mỏi rồi, đánh đến hiện tại đã qua nữa canh giờ nhưng tên này vẫn không chịu nhận thua.
‘’Vậy thì để ta xem ngươi còn chống được tới bao lâu!’’ Dư Uy quyết định dùng vũ khí kết liễu luôn Thi Xuân, hắn không muốn dây dưa với tên này nữa, vui đùa bấy nhiêu đã là quá đủ với hắn.
‘’Gào!.. Ầm!!’’ Nhưng khi Dư Uy vừa công kích vào cơ thể của Thi Xuân, một luồng u lam sắc khí thế tựa như sự chết chóc bùng nổ đẩy hắn ra xa, theo đó là Thi Xuân mở mắt ra gào thét dữ dội.
‘’Thoát ra! Ta thoát ra!! Hahahahah’’ Vũ Thi Xuân lúc này toàn thân khô khốc tựa như một xác chết vùng dậy, hắn hai mắt hãm sâu, tròng mắt đỏ thẳm như huyết sắc, hắn ngữa mặt lên bầu trời đêm cười dài, tiếng cười của hắn rùng rợn hơn cả quan cảnh xung quanh nơi này nữa.
‘’Số 1.. an tâm ở bên trong đó mà ở lại đi.. còn ta sẽ đi chơi với tên này một lát, hahahaha!!!’’ nói xong Vũ Thi Xuân lúc này bỗng nhìn về hướng của Dư Uy,’’Hấp Thi!’’ Thi Xuân mở ra miệng rộng hấp một lượng khí thế u lam sắc từ bên dưới lòng đất vào trong cơ thể, khí thế của hắn không ngừng tăng mạnh.
Dư Uy bị một kích bùng nổ khí thế của Thi Xuân phản chấn đập vào một góc cây, hiện hắn đang kinh ngạc ngây người, Dư Uy không thể nào tin được một kẻ sắp chết lại có thể mạnh đến như vậy. Còn có hình dáng hiện tại của Thi Xuân cũng vô cùng khủng bố, Dư Uy còn không đủ bản lĩnh để đối mặt với ánh mắt bạo ngược đó của Thi Xuân nữa là.
‘’Rắc!.. Răng rắc!..’’ Thi Xuân từng bước một tiến lại gần Dư Uy, mỗi bước đi của Thi Xuân thì xương cốt của hắn bắt đầu nới lỏng ra, thần hình dần trường dài lên đến 1m9 thân thể, cả người không một tia cơ bắp nhưng hai bàn tay móng vuốt lại cực kỳ sắc bén và dài.
‘’Ta nhận!.. Rốp!’’ cảnh tượng cùng khí thế của Thi Xuân làm cho Dư Uy sợ hãi tè ra quần, hắn định hô to đầu hàng thì Thi Xuân bỗng biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện trước mặt của Dư Uy. Một chân của Thi Xuân đá lệch luôn cả hàm dưới của hắn.
‘’Nha.. Nho.. Nha (tha cho ta), hức.. Hức’’ Dư Uy không thể ngờ được một người như hắn lại van xin khóc lóc, như một đứa trẻ với kẻ khác. Lúc này nỗi sợ hãi đang chiếm lấy cả linh hồn lẫn thân xác của hắn, Dư Uy dựa vào góc cây không thể động đậy một chút ít, hắn quá sợ hãi kể cả chuyện bỏ chạy cũng đã quên mất.
‘’Không phải mày rất thích hành hạ kẻ yếu sao? Tiếp tục.. lần này ta sẽ không phản kháng nữa.. tới đây đi!’’ Thi Xuân như trở thành một con người khác, khí thế hiện tại tỏa ra đồng cấp với nhất giai đoạn cao giai, nhưng thực chất cảnh giới hiện tại của hắn vẫn là trung giai, Chỉ là do Thi Xuân sử dụng khí kỹ làm gia tăng chất lượng của khí thế một đoạn thời gian, nhưng khí kỹ này chỉ thi triển được ở nơi có nhiều xác chết mà thôi, thật trùng hợp đây chính là nơi đó .
‘’Đến đi!.. đừng làm ta đợi lâu’’ Thi Xuân giang rộng hai tay ra đứng tại chỗ nhắm mắt lại chờ đợi Dư Uy, ‘’Nha.. nha (ta.. ta)’’ nhưng đợi mãi chỉ nghe được một chút âm thanh không rõ ràng từ Dư Uy, điều này khiến Thi Xuân vô cùng phẫn nộ, hắn muốn một cảm giác giết chết người khác sau khi gieo cho họ một tia hy vọng, nhưng tên này đã dường như phá hỏng cả trò chơi.
‘’Vô dụng!, Phế Vật!...’’ Thi Xuân mở cặp mắt hung tàn đỏ như máu của hắn ra, phẫn nộ gầm thét. Mỗi một từ hắn lại đạp gãy một chi của Dư Uy, cho đến khi hắn dẫm nát hết tứ chi của Dư Uy thì hắn mới thỏa mãn cười bệnh hoạn lên.
‘’Vậy bây giờ... đến trò chơi mới thôi, đi nào’’ Thi Xuân xách lấy cơ thể còn lại của Dư Uy lên định rời đi, thì một tên Khí Ma Thi từ bên trên một tán cây rơi xuống, con Khí Ma Thi này đã rất nô lực để trở lại chiến trường.
‘’Hả?.. Vẫn còn’’ Thi Xuân xoay người lại quăng Dư Uy sang một bên.
‘’Gào!!!’’ Khí Ma Thi phẫn nộ gào thét với Thi Xuân, rồi sau đó liền vọt lên trên.
‘’U Khí-Thập Thi Thủ!.. Trói’’ Thi Xuân hai tay khí thế u lam sắc bao phủ, hắn không một chút cảm xúc gì sử xuất ra khí kỹ, hai bàn tay đặt trên đại địa. Khí u lam sắc xâm nhập vào bên trong lòng đất, nơi này là một ngọn đồi chôn đầy xác người, nên khí thế của hắn nhanh chóng kích thích 10 bàn tay đâm thủng mặt đất bắt lấy hai chân của Khí Ma Thi.
‘’Gào!!!’’ Khí Ma Thi bị giữ chặt không thể di chuyển được nữa, đành phải lớn tiếng gào thét lây Thi Xuân thị uy.
‘’Gào!.. Tiếp tục gào!.. Cho người gào ta!..’’ nhưng tiếp lấy sự uy hiếp của Khí Ma Thi là hàng loạt nắm đấm oanh tạc lấy cơ thể nó, Thi Xuân miệng lớn cười hưng phấn, hắn vừa mắng vừa đánh đến khi cơ thể của Khí Ma Thi không còn lại một nơi nào hoàn hảo mới thôi.
‘’Tên trọc.. chúng ta tiếp tục thôi, không nên bị gián đoạn trò chơi như vậy’’ Thi Xuân xách theo Dư Uy đi vào một chỗ sâu, nơi mà mọi người bên ngoài không thể quan sát được rõ ràng từ từ chơi với tên này.
.... .
Bên ngoài Sinh Tử Bàn, mọi người quan sát được quá trình này trợn mắt, há hốc mồm. Đây là lần đầu bọn hắn thấy được một người có vẻ ngoài ghê tợn như Vũ Thi Xuân cùng cách sát nhân của hắn, thậm chí có người còn trực tiếp nôn mửa quay mặt đi, đây có lẽ là đối thủ mà không một ai muốn gặp phải trong cuộc tỷ thí lần này nhất.
‘’Ngươi có biết về chuyện của Vũ Thi Xuân từ trước không?’’ Dương Dĩnh Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi La Minh, từ đầu khi lập nhóm Dương Dĩnh đã thấy La Minh cùng tên quái vật này đi chung với nhau, nếu nói ai có thể biết được chuyện này chỉ có thể là La Minh.
‘’Không.. chuyện này cũng vượt ngoài tầm kiểm soát của ta, không ngờ lại là chân nhân bất lộ tướng.. thú vị thật’’ La Minh cũng trả lời ngắn gọn lại với Dương Dĩnh, nhưng lời nói phía sau cũng làm nàng nổi hết cả da gà, một kẻ xem một tên quái vật thú vị, thì chắc chắn tên này cũng không hề bình thường một chút nào, thậm chí có thể càng kinh khủng hơn.
‘’Ọe!’’ Trần Thiên Thiên chưa từng nhìn thấy tình cảnh này bao giờ, một hơi liền nôn hết toàn bộ bữa sáng ra ngoài, nếu không vì tỷ của nàng cần thiết lấy được Khí Pháp có lẽ Thiên Thiên đã một mạch trốn khỏi nơi này, quá hung tợn rồi, trận đấu đầu tiên ngoài 1 tên nhận thua từ rất sớm ra, còn lại không một ai còn sống trở ra ngoại trừ người thắng cuộc.
Dương Dĩnh Nhi cùng Vân Tình cũng trong lòng nao nao, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh tiếp theo bọn họ còn phải đối mặt với chiến đấu, chỉ cần một tia sơ xuất cũng có thể dẫn đến thảm trạng như mấy tên ở trên.
‘’Bịch.. bịch...’’ liên tục 2 tiếng bước chân bên nữa sân cờ của La Minh vang lên, đây là số lượng người còn sót lại sau chiến thắng trong trận chiến, à quên chỉ có một mình Vũ Thi Xuân là thắng trận tên còn lại chỉ là đầu hàng sớm nên thoát được một kiếp thôi.
‘’Đội trưởng ta thắng!’’ Vũ Thi Xuân lúc này đã trở lại trạng thái nhân loại, nhưng ai mà biết được lúc này là Thi Xuân nào đang cùng La Minh nói chuyện.
Mọi người xung quanh vô cùng e dè hắn ta, trận thảm sát và hình dạng đó của hắn vẫn còn loanh quanh trong tâm trí của tất cả khí thế nhân ở đây, nó nhắc nhở bọn họ tên này là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Vũ Thi Xuân tiến gần lại La Minh, còi báo động từ não bộ của La Minh nhảy lên một chút, vậy là La Minh xác nhận Vũ Thi Xuân này là hoàn toàn mới, chỉ là hắn đang đóng vai.
‘’Ngươi thắng.. nhưng ngươi hiện tại cho ta hỏi ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?’’ La Minh không chút ngần ngại tiến lên một bước mặt đối mặt, mắt đối mắt với Thi Xuân .
‘’Hahaha!.. Cứ gọi ta là Thi Xuân.. nhưng ngươi không sợ ta sao?’’ Vũ Thi Xuân tà ác bị La Minh nhìn xuyên cũng không tức giận mà là nghi hoặc .
‘’Bởi vì chúng ta... cùng một loại người’’ La Minh ghé sát lấy tai của Thi Xuân cười híp mắt nói nhỏ.
‘’Haha!’’ sau đó cả hai người cùng cười cười nhìn nhau một lát rồi tách ra.
‘’Hai tên ác ma!’’ Trần Thiên Thiên nhìn thấy cảnh này không tự chủ được mắng nhỏ một tiếng.
‘’chúng ta thắng một trận, tiếp theo để ta ứng chiến’’ La Minh quyết định trận sau sẽ là hắn ra sân, hắn nhìn thấy chiến đấu cùng chém giết cũng có một chút ngứa tay muốn thử xem rồi. Thật ra nếu được La Minh muốn một mình hắn ra sân hết toàn bộ, hiện tại còn thiếu 20 bộ hài cốt nữa để tiến cảnh, hắn không muốn trì hoán lâu thêm nữa, linh cảm cua hắn cho biết sẽ có vòng thi đấu tiếp theo nữa và nó rất nguy hiểm.
..... .
Ở phía La Minh mọi chuyện đều thuận lợi, thì ở một Sinh Tử Bàn khác các thủ hạ của hắn cũng đang chiến đấu dữ dội hơn bao giờ hết, đặc biệt là cặp đôi mãng phu Đại Đản cùng Phùng Ngạo, hai kẻ này quyết định đi chung với nhau vì chưa lần nào được làm việc chung cả, và quyết định này cũng đưa tới không ít rắc rối.
Đăng bởi | TACÓĐỘC |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |