Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung gian

Tiểu thuyết gốc · 1188 chữ

Thế Minh khẽ gõ bàn vài cái, mỉm cười gật đầu nói “được”. Trong lòng thầm chửi hắn lắm lời, cậu sớm đã hỏi thăm chửi thề tám đời tổ tông nhà hắn một lượt rồi.

Tên lùn ghé đầu lại chỗ Thế Minh nhỏ giọng nói: “Chỉ tương đương với 200 tiền Việt! Không biết giá của cậu Minh...?”

Thế Minh giả vờ suy nghĩ một lúc, híp mắt nói: “Cái giá này quả thực rất thấp rồi! Giới hạn lớn nhất của tôi cũng chỉ là cái giá này thôi!”

“Vậy được! Chuyện này tôi cần thương lượng với đại ca. Ngày mai cho cậu câu trả lời được chứ?”

“Được, nhưng mấy người sẽ cho tôi bao nhiêu thù lao?”

Tên lùn nghĩ một lúc, giơ bàn tay ra, cười nói: “Con số này, năm trăm ngàn... đô!” Hắn còn nhấn mạnh vào từ “đô”.

Thế Minh thầm cười một tiếng, đối phương coi cậu là ăn xin à!

“Việc này tôi cũng sẽ để đến ngày mai trả lời anh. Nhưng cái giá này chắc chắn là không được, chuyện này tôi phải lấy mạng sống của mình ra để liều! Anh cứ thương lượng kĩ lưỡng với đại ca của anh đi, bảo người ta thể hiện chút thành ý ra, người Việt Nam không phải chưa từng thấy tiền đâu! Với cả, bảo đại ca của các anh ra giá vũ khí cho tôi, mấy thứ này tôi cũng có nguồn rồi, nếu bên anh mà ra giá cao thì chúng ta không có cơ hội để hợp tác nữa đâu. Lời cuối cùng, đại ca của các anh tên là gì?”

Hai người kia nghe Thế Minh nói xong thì nhìn nhau một cái, tên lùn nói: “Những gì cậu nói tôi sẽ thương lượng lại với đại ca. Còn về tên của đại ca chúng tôi, vì một số nguyên nhân nên tôi không thể nói cho cậu được! Chúng tôi đều gọi là Vector, ở tiếng Nga nó có nghĩa là chiến thắng!”

“Được! Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi sẽ đợi tin của các anh.” Thế Minh đứng dậy nhìn hai người nói:

“Đừng quên bảo Vector thể hiện tí thành ý ra, điều này rất quan trọng! Với cả, việc kinh doanh mà lỗ thì tôi sẽ không làm đâu! Tôi còn có việc của mình, không thể tiếp hai anh nữa, ngày mai gặp lại!”

Nói xong, Thế Minh gật đầu với Trung Vương ở phía sau, đi ra khỏi phòng họp, Đặng Tâm Lỗi đi theo phía sau. Hai người ở trong phòng họp được Trung Vương đón tiếp.

Sau khi ra ngoài, Đặng Tâm Lỗi hỏi: “Minh, chú định đồng ý với bọn họ thật à? Chúng ta vừa mới định từ bỏ thuốc phiện, bên chính phủ không dễ qua mắt vậy đâu, chỉ cần chúng ta làm thì chắc chắn chúng nó sẽ đánh hơi được. Cớm thính lắm!"

Thế Minh cười nói: “Chuyện này có gì không tốt đâu! Làm trung gian ăn hoa hồng cũng được. Quy tắc được đặt ra là để đem lại lợi ích khổng lồ cho những người làm trái lại nó. Ông cụ từng nói rồi, cách phát tài đều được viết trong bộ luật, haha!”

Đặng Tâm Lỗi thắc mắc nhìn Thế Minh, hỏi: “Cái gì mà trung gian?"

“Chúng ta mua thuốc phiện từ Tam Giác Vàng bán cho Đai Đen, rồi lại mua lại vũ khí từ phía Đai Đen bán cho Tam Giác Vàng. Đây còn không phải trung gian à? Chênh lệch giá cả không nhỏ đâu! Sau này mà làm lớn, tiền tài phải nói là như nước sông Hồng đấy! Quan trọng nhất là, thuốc phiện đâu có bán trong nước, là bán cho Nga mà, chúng ta kiếm ngoại tệ rồi lại đầu tư cho nước mình. Chính phủ vui mừng còn không kịp nữa là.”

Chợt có hai chữ hiện lên trong đầu Đặng Tâm Lỗi: Thiên tài! Nếu Thế Minh không kinh doanh trong giới xã hội đen thì quả thật là lãng phí, ý tưởng thế này mà cũng có thể nghĩ ra được! Tam Giác Vàng có quân đội của riêng bọn họ, đương nhiên cũng cần rất nhiều vũ khí. Vũ khí của Nga vừa chất lượng tốt, an toàn lại vừa rẻ, không phải chính thứ Tam Giác Vàng đang cần hay sao! Nếu có thể thật sự làm được như những gì Thế Minh nói thì tiền chênh lệch kiếm được quả không ít, lại là một món sộp.

Thế Minh ra khỏi Xóm Mới, đi lên xe, bảo Đặng Tâm Lỗi đi đến sòng bạc xem xem sao, sau đó lấy điện thoại gọi điện cho Ma Sói ở Tam Giác Vàng. Ma Sói nhận được điện thoại của cậu thì rất bất ngờ, không lâu trước đó mới bán một lượng hàng cho cậu, lúc đó Thế Minh còn chán chường, có ý muốn từ bỏ thuốc phiện, không biết bây giờ tìm hắn là muốn làm gì?!

“Alo, anh Ma Sói, gọi điện lúc này không phiền đến anh chứ, haha! Bình thường anh là cú đêm, thức đêm ngủ ngày mà!”

Quan hệ giữa Thế Minh và Ma Sói cũng rất tốt, lúc nói chuyện không có cảm giác xa cách, hai người thường xuyên trêu đùa nhau.

Ma Sói nằm trên giường thở dài, bất mãn nói: “Biết ban ngày tôi đi ngủ mà còn gọi điện. Nói đi, thằng nhóc cậu tìm tôi chắc chắn là có chuyện đúng chứ?”

“Ừm!” Thế Minh cười nói: “Quả thực là có một chuyện rất quan trọng. Hỏi riêng anh một chút, Tam Giác Vàng của các anh có thiếu vũ khí không?”

Ma Sói ngơ ra, thắc mắc hỏi: “Tại sao lại nói thế? Sao nào, cậu có vũ khí à?”

Thế Minh nói: “Anh đừng vội hỏi nhiều như thế, tóm lại thì không có chuyện gì thiệt cho Tam Giác Vàng đâu! Rốt cuộc là có thiếu hay không?”

Ma Sói do dự một lúc, nói: “Cũng không thiếu cũng chẳng thừa! Này, nhóc con, rốt cuộc cậu có ý gì?”

Thế Minh nghe giọng điệu của hắn cũng đoán ra được đại khái, cười lớn nói: “Được rồi, tôi sẽ nói với anh sau!”

Nói xong, Thế Minh không đợi đối phương nói tiếp đã nhanh chóng cúp máy. Ma Sói phía bên kia còn hét lên mấy tiếng, nhưng chỉ có tiếng “tút... tút...” đáp lại, hắn cầm điện thoại trong tay, một lúc sau mới chửi ầm lên: “Bà mẹ nó, điên à!”

Chửi xong, hắn ném mạnh điện thoại, kéo chăn trùm đầu rồi ngủ tiếp.

Thế Minh nhẩm tính mưu kế, tuy Ma Sói không nói rõ, nhưng nghe giọng điệu có vẻ không dự trữ nhiều. Phan Khánh Anh chỉ nói bán thuốc phiện hại người, vũ khí bảo cậu tự lo liệu, vậy thì nhân cơ hội này làm một vụ lớn thôi. Vũ khí trong giới xã hội đen kiếm ăn ngon lắm đấy...

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.