Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiêm Khắc

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Thùy Linh nhìn thi thể của La Cương, thở dài một hơi, sau đó bảo Kim ném thi thể xuống khỏi xe.

Một lúc sau, Kim mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: “Cô chủ, tại... tại... tại sao lại giết anh ta...?”

Thùy Linh chậm rãi nói: “Tôi cũng không muốn làm như vậy! Nhưng có một vài chuyện lại buộc phải làm. Maung muốn giết sạch toàn bộ những ông lớn có mặt ngày hôm nay, tôi cũng đã làm đúng theo ý nguyện của lão, ban nãy tôi đã giết hết toàn bộ những ông lớn ở cửa trước, bao gồm người của bang Hổ Trắng rồi.”

Mọi người hít sâu một hơi: “Toàn... toàn bộ?”

Kim không dám tin vào những gì mình nghe được. Trong mắt anh ta, có thế nào đi nữa Thùy Linh cũng chỉ là một cô gái mới độ tuổi 18, rất khó tin cô truyền lệnh giết người. Thế Minh chỉ cúi đầu im lặng lắng nghe.

Thùy Linh liếc nhìn Thế Minh một cái rồi mới nói tiếp: “Maung muốn cả cái đất J này, mà Đạo Môn chúng ta cũng thế. Tôi không giết bọn họ thì Maung cũng sẽ giết, tóm lại, hôm nay những người này buộc phải chết. Mà La Cương là người duy nhất sống sót trong số các ông lớn. Để đề phòng vạn nhất, bất kể anh ta có biết là do Đạo Môn làm hay không cũng cần phải để anh ta và chuyện ngày hôm nay cùng chôn sâu dưới mồ.”

Lúc này mọi người mới hiểu ra ngọn nguồn. Cho dù cách làm của Thùy Linh có chút không hay cho lắm, nhưng vẫn lặng lẽ giơ ngón tay cái với cô, thầm nghĩ cô thật chu toàn.

Kim lo lắng: “Nhưng chuyện này chắc là bang Hổ Trắng có biết, chúng ta không thể nào ngăn bọn họ truyền ra ngoài được!”

Thế Minh cười khẩy, nói: “Âm mưu lần này là do bang Hổ Trắng thiết kế, hơn nữa ai sẽ tin lời của một bang phái ngoại lai chứ? Lát nữa về đến thành phố chúng ta sẽ tìm người phát tán chuyện này ra, tôi muốn xem xem bang Hổ Trắng sẽ giải quyết thế nào! Anh em của tôi không thể nào đổ máu uổng phí như thế được!” Ánh mắt Thế Minh lóe lên tia lửa tức tối.

“Lúc em trốn ra đã phái người đi phát tán tin tức rồi.” Thùy Linh bổ sung.

“Quả nhiên là cô chủ suy nghĩ chu toàn, có người như cô ở đây, ngày mà Bắc Đạo Môn chúng ta đánh bại được Nam Đạo Môn sẽ không còn quá xa nữa.” Kim kịp thời nịnh nọt.

“Linh, em thật sự khiến anh phải nhìn bằng một con mắt khác rồi đấy.” Thế Minh mỉm cười gật đầu nói. Đầu óc của Thùy Linh hôm nay đã khiến Thế Minh có một nhận thức mới về cô.

“Em chỉ sợ thủ đoạn của em có hơi quá khích khiến mọi người nhất thời không thể chấp nhận nổi...”

“Bước chân vào giới xã hội đen thì không có ngày quay đầu. Linh này, đừng nghĩ gì nhiều, em làm đúng lắm, chỉ khi giải quyết được toàn bộ kẻ địch thì ta mới có thể an toàn.”

Lúc đang nói chuyện, tài xế nhìn thấy một biểu tượng chữ thập đỏ, liền lập tức lái xe qua đó. Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất ở đây, hơn nữa cũng rất chính quy.

Thế Minh vội bế Phạm Cường xông vào bệnh viện, vừa vào trong đã có bác sĩ đi tới đón tiếp, thấy Phạm Cường sắc mặt xanh xao, khắp người toàn máu, họ không hỏi gì cả, vội tìm y tá nhấc cậu ta lên giường cấp cứu rồi đưa đến phòng phẫu thuật. Kim cũng được đưa vào phòng phẫu thuật, nhưng vết thương thế đỡ hơn Phạm Cường rất nhiều.

Trước khi đi, bác sĩ nói với Thế Minh: “Cậu ra quầy nộp tiền viện phí trước, bệnh nhân cần được phẫu thuật ngay!”

Thế Minh vội gật đầu, thầm thấy may mắn vì gặp được một người bác sĩ có y đức. Cậu ra quầy làm thủ tục xong xuôi, vừa quay trở lại cửa phòng cấp cứu chưa bao lâu, chợt có hơn mười cảnh sát đi tới, ai nấy cũng được trang bị vũ trang đầy đủ, tay cầm súng, lớn tiếng nói: “Không được phép cử động, giơ hai tay lên!”

Thế Minh lo lắng cho an nguy của Phạm Cường, đồng thời cũng không để cảnh sát vào mắt, chỉ hừ một tiếng, tựa vào tường bất động.

“Lê Thế Minh, cậu mà không giơ tay lên là chúng tôi sẽ hành động đấy!” Thế Minh thấy kì lạ, người này có vẻ như đến đây để nhằm vào cậu.

“Người anh em, tôi biết anh sao? Lần đầu tiên gặp mặt không cần thiết phải làm lớn đến vậy chứ?” Thế Minh thờ ơ nói.

Người kia cười, nói: “Biết chứ, đương nhiên là biết rồi, còn nhớ người cảnh sát từng bị cậu chặt cánh tay trong con hẻm không, đó là em trai tôi.”

Nói xong, gã vẫy tay với một cảnh sát khác: “Lên bắt, bắt hết bọn nó lại. Ai mà dám phản kháng thì cứ bắn chết, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”

Cảnh sát đứng bên cạnh cầm súng đi về phía Thế Minh. Cậu chậm rãi khoanh tay lại, khiến mấy cảnh sát sợ hãi lần lượt giơ súng lên, vội nói: “Không được cử động! Không được cử động!”

Thế Minh đưa tay ra, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, thong dong ngậm vào miệng rồi châm lửa. Thấy cậu cầm thuốc, mấy người cảnh sát mới thở phào một hơi.

Người kia thấy như đang bị Thế Minh trêu đùa, tức giận nói: “Lê Thế Minh, mẹ mày, mày khôn hồn ngoan ngoãn vào cho tôi! Đừng có mà giở trò, nếu không súng của tôi lúc nào cũng có thể nhảy cò đấy.”

Thế Minh chẳng thèm phí lời với gã, chỉ thờ ơ hỏi: “Anh tên là gì? Cảnh sát mà đang chấp pháp thì một công dân như tôi có quyền lợi được biết tên của anh chứ?”

“Sao nào? Muốn trả thù tôi à? Tôi là Nghiêm Khắc, nhớ rõ cho tôi.”

Nói xong, gã quay sang lớn tiếng nói với đồng nghiệp: “Còn ngây ra đó làm gì? Lên cho tôi.”

“Anh dám giết tôi sao? Hơn nữa, anh dựa vào đâu mà bắt tôi? Bây giờ tôi là doanh nhân hợp pháp, anh có lí do gì?”

Nghiêm Khắc đi đến trước mặt Thế Minh, dí súng vào ngực cậu, cười nói: “Lí do? Chỉ dựa vào việc người cậu toàn máu thế này là tôi đã có lí do để giết cậu. Sao nào? Không phục à? Không phục thì cậu có thể thử xem? Không phải bình thường cậu oai phong lắm à?”

Thế Minh lạnh lùng nhìn gã, gằn giọng nói: “Đừng có chĩa súng vào tôi, lần trước em trai anh cũng làm như thế, kết cục là đã bị tôi cắt đứt cánh tay. Nếu anh cho rằng cánh tay của mình còn cứng hơn, anh có thể chĩa súng vào tôi một lần nữa thử xem!”

Nghiêm Khắc hèn nhát rùng mình, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này không thể dễ dàng nhận thua được, thầm nghĩ bên gã có bao nhiêu cảnh sát như vậy, Thế Minh có thể làm gì gã được chứ? Gã liền liều một phen, chĩa súng vào đầu cậu:

“Rồi đây, cậu có thể làm gì nào, cắt cánh tay tôi sao?”

Thế Minh nhếch mép, ánh mắt đỏ rực như máu. Đột nhiên, cậu túm cánh tay đang cầm súng của Nghiêm Khắc, tay còn lại siết cổ gã, đẩy mạnh đi.

“Bịch!” Cơ thể của Nghiêm Khắc va mạnh vào tường, đầu ong ong. Phạm Cường sống chết còn chưa rõ đã khiến Thế Minh tức tối trong người rồi, giờ lại bị Nghiêm Khắc khiêu khích, cậu đã trút hết cơn giận của mình ra. Cổ tay khẽ cử động, con dao vàng rơi xuống, đâm thẳng vào cổ của Nghiêm Khắc. Lúc đâm vào khoảng nửa phân, Thế Minh dừng tay lại, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh. Bây giờ có bao nhiêu cảnh sát như vậy, nếu mà giết gã thì rất khó thoát ra được, cậu cắn răng nói:

“Nếu lần sau anh còn dám gây chuyện với tôi, con dao này sẽ cắt đứt cổ họng anh!”

Nói xong, Thế Minh xoay con dao một vòng rồi mới rút ra.

Cú xoay này khiến Nghiêm Khắc đau đớn không chịu nổi, gã kêu lên như lợn bị chọc tiết, lấy tay ôm cổ, máu tươi tuôn ra từ kẽ ngón tay, gã điên cuồng gào lên:

“Giết! Giết nó cho tôi! Mấy cậu giết nó cho tôi!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.