Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Bách Thành ra tay

Tiểu thuyết gốc · 1455 chữ

Đức Lâm cười khẩy: “Thành à, chuyện của Hỏa Bang chúng tôi còn không đến lượt cậu hỏi thăm! Người khác như thế nào tôi không quan tâm, cũng không quan tâm nổi. Nhưng Đức Lâm tôi còn sống ngày nào thì tôi sẽ không dâng cơ nghiệp do tổ tiên ông cha gây dựng bao đời cho người khác!”

Trần Bách Thành biến sắc, nhìn Đức Lâm gằn giọng nói: “Có lẽ Trần Bách Thành tôi không phải người có máu mặt gì lắm, nhưng ông nói chuyện cũng phải chú ý vào. Vuốt mặt cũng phải nể mũi. Xé rách mặt nhau ra thì không ai dễ chịu đâu!”

Đức Lâm lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nói gì nữa, hoàn toàn không coi Trần Bách Thành ra gì.

Trần Bách Thành thấy hơi ê chề, khom người ghé sát ông ta, nhẹ giọng hơn: “Nói như thế là ông đã quyết chí rồi sao?! Kiên quyết phản đối chuyện hợp nhất này?”

Đức Lâm trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, Hỏa Bang chúng tôi không tham gia, nhưng không có nghĩa là chúng tôi phản đối!”

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Trần Bách Thành ngẩng đầu lên nhìn Thế Minh, cậu đang cầm một cái bút nghịch trong tay, đôi môi mím chặt lại khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong. Thế Minh xoay chiếc bút một lúc lâu rồi dừng tay lại, nắm chặt thân bút, ngón cái dùng sức, “rắc” một tiếng, cây bút gãy ra làm hai.

Trần Bách Thành thấy vậy, cắn chặt môi, vươn tay ra túm gáy của Đức Lâm, cổ tay dùng sức ấn mạnh đầu ông ta xuống bàn họp, bàn tay còn lại không biết đã cầm một con dao tầm mười sáu phân từ lúc nào, gã thầm “hừ” một tiếng, vung dao đâm vào cổ Đức Lâm, mũi dao lộ ra dưới bàn họp.

Cả người Đức Lâm bị cắm chặt xuống mặt bàn, cơ thể co giật từng cơn, cổ họng phát ra tiếng “ọc ọc”. Trần Bách Thành buông tay ra, nghiến răng nói:

“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Đm, còn tưởng mình là ông tướng đấy! Không tham gia hợp nhất thì chính là kẻ địch, là kẻ địch thì tôi sẽ không để ai sống yên ổn cả! Còn có ai phản đối nữa?”

Hành động đột ngột này khiến những ông lớn ngồi ở đây đều giật mình, ngạc nhiên nhìn Trần Bách Thành không nói thành lời. Đàn em của Đức Lâm phản ứng lại nhanh nhất, đang định rút súng ra nhưng lại bị đàn em của Trần Bách Thành đã chuẩn bị sẵn từ trước dùng vũ khí khống chế lại, không thể làm gì khác.

Thế Minh đứng dậy, lớn tiếng chất vấn: “Anh Thành, anh làm thế là có ý gì?”

Trần Bách Thành cười nói: “Ngại quá anh Minh, ở địa bàn của anh mà em lại thất lễ rồi. Nhưng lão già ngoan cố này quá đáng lắm rồi, ông ta không giữ mặt mũi cho anh Minh thì có nghĩa là không giữ mặt mũi cho cả giới xã hội đen chúng ta, là đã phản bội lại chúng ta, người như vậy mà không trừ khử thì rất có thể sẽ thêm một kẻ bại hoại như Khuê Mù nữa xuất hiện!”

Thế Minh tỏ vẻ như đang suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người, gật đầu nói: “Thủ đoạn của anh Thành có hơi quá khích, nhưng mấy lời này không phải không có lí. Giới xã hội chúng ta phải đồng lòng thì mới có thể sinh tồn, mới có thể phát triển. Nếu mà có ý đồ khác...”

Thế Minh cố ý dừng lại, lập tức có hàng loạt người hùa theo: “Anh Minh nói đúng, có ý đồ khác thì phải tiêu diệt sớm để trừ họa. Đoàn kết mới là đạo lí mạnh nhất!”

“Ừm!” Thế Minh gật đầu, nhìn thẳng vào ba người còn lại, nói như có ẩn ý gì đó: “Còn ai phản đối chuyện hợp nhất nữa không? Nếu không đồng ý thì nói ra luôn đi, tôi cũng sẽ không làm khó, dù sao thì ai cũng có ý chí riêng mà!”

Ba người kia sợ hãi ngây ngốc ngồi đó, Thế Minh nói xong một lúc, bọn họ mới phản ứng lại, ồ ạt đứng lên nói: “Tôi cũng tán đồng chuyện hợp nhất! Có thể làm việc dưới sự dẫn dắt của anh Minh, chúng ta nhất định có thể xóa bỏ muôn vàn khó khăn, không ai có thể cản bước chúng ta tiến về phía trước...”

“Haha, tốt lắm!” Thế Minh cười, xua xua tay, ngắt mấy lời nói nhảm của ba người này, nhìn Trần Bách Thành nói:

“Nếu chuyện hợp nhất này đã quyết thì tôi cũng không khiêm nhường nữa. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, anh Thành chưa có sự đồng ý của tôi mà đã tự ý giết Đức Lâm, bất kể là ở mặt nào đều không ổn lắm!”

Trần Bách Thành giật mình, biết Thế Minh có ý khác, gật đầu nói: “Anh Minh, chuyện này đúng là em có chút quá đáng, em nhận phạt!”

Hay lắm! Mình không nhìn nhầm người mà! Thế Minh tán thưởng trong lòng, do dự nói: “Dựa vào tấm lòng trung thành của anh Thành, hơn nữa hôm nay cũng chỉ vừa hợp nhất, quy tắc mọi người đều chưa biết, thôi thì đánh anh mười roi để cảnh cáo, lần sau đừng tái phạm nữa! Người đâu, dùng gia pháp!”

Vừa dứt lời, cửa phòng họp mở ra, Trọng Tuấn dẫn theo hai người đi vào, trong tay cầm một cây gậy to bằng ngón tay cái, đi đến trước mặt Trần Bách Thành, nói: “Xin lỗi nhé người anh em!”

Trọng Tuấn vẫy tay với hai người phía sau, bọn họ không nói gì, ấn Trần Bách Thành lên mặt bàn. Trọng Tuấn vung cây gậy trong tay, đánh mạnh lên mông gã.

“Bốp!” một tiếng đập oằn mình vang lên. Chỉ mới đánh một cái, Trần Bách Thành đã đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, đầu đổ đầy mồ hôi, “tí ta tí tách” rơi xuống. Nhưng gã cũng rất đàn ông, chịu đựng không kêu thành tiếng.

“Bốp, bốp!” Trọng Tuấn không ngừng tay, là chủ đảng chấp pháp, hôm nay cậu ta mới dùng đến quyền hạn của mình lần đầu tiên. Trọng Tuấn dùng hết sức lực, mỗi một nhát roi đều có thể thấy máu tóe ra. Việc này, Thế Minh cũng đã dặn cậu ta từ trước. Làm gương là một chuyện, quan trọng nhất là phải ra uy với mấy ông lớn này, để bọn họ biết được, làm sai sẽ bị phạt, gia pháp nghiêm khắc đến nhường nào, không cần quan tâm đối phương là ai, không có ngoại lệ.

Sau khi đánh xong mười roi, quần của Trần Bách Thành cũng đã ướt sũng máu. Gã không thể đứng dậy nổi nữa, được hai tên kia đỡ lấy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đau khổ, khó khăn nói: “Anh Minh, em biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa!”

Thế Minh đứng dậy vỗ vai gã, nghiêm túc nói: “Tuy chúng ta là xã hội đen, là dân lưu manh, nhưng bang phái cũng có quy tắc của bang phái. Bất kể là ai phạm lỗi, kể cả tôi thì cũng sẽ bị xử lí. Điều này mọi người phải nhớ rõ!”

Ban nãy tuy người bị đánh là Trần Bách Thành, nhưng mọi người đều rất sợ hãi, cứ như bọn họ mới là người ăn đòn vậy. Thế Minh nói xong, bọn họ đồng thanh nói: “Chúng tôi biết rồi!”

Thế Minh “ừm” một tiếng, gật đầu với Trọng Tuấn, cậu ta cầm một xấp giấy trắng phát cho những người đang ngồi. Thế Minh cười nói: “Đây là điều kiện xử phạt, chỉ cần phạm bất cứ nỗi nào trên đó, cuối cùng đều sẽ bị xử phạt theo gia pháp. Mọi người trở về phải ghi nhớ, tôi mong đừng ai tái phạm nữa. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt!”

Mọi người nào dám nói gì, đọc từng điều gia pháp trong tay, cả một tờ giấy, có tất cả hơn ba mươi điều, ai nấy cũng chấn động. Nhưng mà có nhiều người cho rằng như vậy rất hợp lí, bang phái nếu mà không quản lí đàng hoàng thì chẳng khác thì một nắm cát, sớm muộn cũng sẽ phân tán ra.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.