Vladimir tặng quà
Lẻo Mép khẽ đẩy cửa ra đi vào trong, đến bên cạnh Thế Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cung kính khom người nói: “Xin lỗi anh Minh, người của Đai Đen đã đến bên ngoài biệt thự, có mời bọn họ vào không ạ?”
Một lúc sau, Thế Minh thở dài, chậm rãi nói: “Đã là người thân quen cả rồi, còn mời gì nữa? Cho Vladimir vào đi!”
Lẻo Mép ngơ ra, thắc mắc nói: “Anh Minh, sao anh biết đối phương lại phái Vladimir tới?”
“Haha!” Thế Minh mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Tao và Đai Đen đã bàn chuyện với nhau ba lần, hai lần trước đều kết thúc không mấy vui vẻ gì. Chỉ có cuộc nói chuyện với tên phó thủ lĩnh Đai Đen này lại rất thành công, hai bên đều nhất trí được với nhau. Giờ đây thế lực của chúng ta còn mạnh hơn trước, để bày tỏ sự tôn trọng chúng ta, đương nhiên bọn họ sẽ tìm một người có trọng lượng đến. Vladimir có quan hệ khá ổn với chúng ta, nó chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lẻo Mép giơ ngón tay cái ra tán thưởng: “Anh Minh quả là đại ca số một trong lòng em. Anh Minh tiên đoán như thần, tướng tài song toàn. Những chuyện người khác không thể đoán được anh Minh đã lường trước, những trò chúng nó không nghĩ ra được, anh Minh đã làm được. Em còn phải học hỏi nhiều mới nối gót được anh Minh.”
Thế Minh xùy một tiếng, mỉm cười ngắt lời cậu ta: “Được rồi! Tao thấy dạo này cái gì hay không học mày lại học được thói nịnh hót. Mau mời Vladimir vào đây, đừng để khách của chúng ta đợi lâu!”
“Ài! Anh Minh, xem cái miệng của em này, mở ra rồi là không khép vào được. Em...”
Lẻo Mép còn muốn nói gì đó, thấy Thế Minh trừng mắt thì sợ hãi rụt cổ lại, vội chạy ra ngoài. Thế Minh ngồi trên sofa cười lớn, thầm nói: “Đúng là nhức óc mà!”
Một lúc sau, Đặng Tâm Lỗi, Ngọc Thư, năm người Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Vladimir cao hai mét và hai tên người Nga lạ mặt được Lẻo Mép hộ tống bước vào. Thế Minh nhìn Vladimir mỉm cười, ôm nhau chào hỏi rất nhiệt tình. Vladimir vỗ vai Thế Minh, nói đùa kiểu Nga:
“Mấy tháng không gặp người anh em vẫn không cao lên nhỉ! Haha!” (Tiếng Nga) Người Nga đứng bên cạnh Vladimir đến cùng gã đã dùng tiếng S để giải thích cho Thế Minh.
Thế Minh cười lớn, nói với ý tứ sâu xa: “Ở giới xã hội đen, người chơi đùa với mạng như tôi mà cao quá thì cái đầu dễ có thêm vài cái lỗ lắm.”
Vladimir nghe phiên dịch xong, vô thức sờ lên đầu, cười gượng nói: “Người anh em biết đùa thật đấy, haha!”
Thế Minh chỉ cười không nói, mời Vladimir ngồi, rồi hỏi: “Anh Vladimir, anh có từng nghe qua bài hát này chưa?”
Vladimir nghe một lúc rồi lắc đầu nói: “Tuy chưa nghe nhưng giai điệu rất hay. m nhạc vốn là thứ vô biên giới mà!”
“Ừm!” Thế Minh gật đầu, ghé sát lại Vladimir, cười híp mắt nói: “Đúng thế! Bài hát này tên là “Hát mãi khúc quân hành”. Thật ra tôi thích lời bài hát trong đó hơn, nhất là câu: Dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng! Câu này rất thú vị đúng chứ, haha, anh Vladimir cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Vladimir cứng nhắc, nhưng lập tức khôi phục như cũ, nghiêm túc nói: “Tôi đã coi cậu là bạn của tôi từ lâu, lần này mong cậu hãy tin. Đai Đen chúng tôi không bao giờ là kẻ thù cầm súng đến uy hiếp đến cậu cả. Đai Đen và bang Thế Minh sẽ luôn là bạn tốt, là anh em tốt!”
Thế Minh cười, ánh mắt dính chặt lên người Vladimir, gã cũng nhìn lại cậu. Bầu không khí chợt trầm xuống, hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi đồng thời cười lớn khiến hai tên đứng bên cạnh giật mình sợ hãi.
Vladimir đưa tay ra nói: “Tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài!”
Thế Minh bắt tay gã, mỉm cười nói: “Tôi cũng mong vậy. Đồng thời cũng chúc Đai Đen các anh mau chóng đánh bại Chiến Trìu!”
“Cảm ơn!” Vladimir gật đầu nói.
“Bịch!” Vladimir búng tay, một tên người Nga đứng phía sau biết điều liền đặt một chiếc túi da đen lên bàn sau đó lùi về sau. Vladimir mở chiếc túi ra, lấy một hộp lớn một hộp nhỏ trong túi ra đẩy đến trước mặt Thế Minh, khách sáo nói:
“Đây là quà của đại ca tôi dành cho cậu, cũng là để thực hiện lời hứa ban đầu của Đai Đen chúng tôi.”
“Ồ?” Thế Minh cầm một chiếc hộp màu đen lên, nhìn qua nhìn lại, cảm giác có chút nặng bèn tò mò mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ kim loại màu đen tinh tế, gia công tỉ mỉ, nó còn phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Thế Minh nghịch một lúc, không nhìn ra điểm gì đặc biệt, thắc mắc hỏi: “Đây là đồng hồ đeo tay?” Thế Minh hỏi rất trẻ con, vì cậu rất khó tin Đai Đen phái một phó thủ lĩnh tới chỉ là để tặng cậu một chiếc đồng hồ đắt đỏ.
Vladimir cười lớn, giải thích rằng: “Đây là đồng hồ đeo tay, nhưng không phải đồng hồ đeo tay bình thường. Không những không mua được ở bên ngoài thị trường mà đến cả nhân viên đặc công của quốc gia chúng tôi cũng không thể dùng được. Nó còn có tác dụng khác đấy.”
Thế Minh nhìn một lúc, vẫn không biết nó còn có tác dụng gì, hết cách, cậu đành đưa cho Vladimir, lắc đầu nói: “Tôi không nhìn ra nó có tác dụng gì khác cả!”
Vladimir nhận lấy đồng hồ, nhìn xung quanh rồi ánh mắt hướng xuống cốc trà trên bàn, cười nói: “Vậy tôi lấy cái cốc trà này làm thực nghiệm nhé!”
Thế Minh gật đầu, xem xem gã có thể làm gì với chiếc đồng hồ này. Vladimir đẩy cốc trà ra xa một chút, ngón cái và ngón trỏ giữ mặt trên và mặt dưới của đồng hồ rồi khẽ ấn mạnh, mặt nghiêng của đồng hồ lập tức chiếu ra một tia sáng màu trắng. Không có chút tiếng động nào nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ trong giây lát, tia sáng hoàn toàn chui thẳng vào trong cốc. Thế Minh giật mình, vội cúi đầu xuống kiểm tra, thấy thân cốc đã có một cái lỗ rất nhỏ, nước trà bên trong tràn ra.
Thế Minh đổ nước trong cốc ra, và tìm thấy một cây kim bạc dài một inch bên trong. Cậu thầm kinh ngạc trước sức mạnh của chiếc đồng hồ này, có thể khiến một cây kim mảnh như vậy xuyên qua cốc trà có thể thấy không hề tầm thường. Thế Minh đang định đưa tay ra cầm cây kim bạc lên xem, lại bị Vladimir vội kéo tay lại, lắc đầu nói:
"Người anh em, cây kim này có độc, cậu đừng tùy tiện chạm vào, đứt ngón tay sẽ rất phiền phức!"
Thế Minh vội thu tay về hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào?”
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 59 |