Gặp lại Nghiêm Khắc
Hai người họ không quen địa hình ở đây, đi lòng vòng quanh con hẻm cả buổi vẫn chưa thoát ra được. Chúng quay đầu thấy Thế Minh vẫn đang bám sát phía sau, vã đầy mồ hôi lạnh. Hai người dừng bước mắt nhìn nhau, trong số đó có một người đàn ông 30 tuổi để râu gằn giọng:
“Xử thằng đằng sau trước đã!”
“Được!” Người kia nghe theo, quay đầu không nhìn bắn liền hai phát súng.
Thế Minh sớm thấy hai người họ dừng chân đã nhận ra tình hình không ổn, lại có một người quay phắt đầu lại phía mình, cậu vội lăn sang một bên.
“Pằng pằng!” Hai phát đạt sượt qua mặt, Thế Minh khuỵu một chân xuống đất, vung tay để con dao găm rơi xuống lòng bàn tay.
Do trong ngõ tối đen như mực, người kia không chú ý có vật gì bay ngang qua, chỉ thấy Thế Minh tránh được. Mặt Thế Minh cười lạnh. Hắn định nổ súng thì bỗng thấy cổ bị siết chặt như bị vật gì khoá lại. Thế Minh không để hắn có thời giờ phản kháng, dùng chút lực, ánh bạc loé lên tức khắc cắt đứt yết hậu.
Thấy đồng đội vừa bắn hai phát súng mà lại lăn ngã xuống đất một cách kì lạ, người đàn ông còn lại không biết chuyện gì vừa xảy ra, liên tục bắn mấy phát súng áp chế cậu vào sau thùng rác, cúi người đẩy thằng đồng bọn: “Này, mày sao đấy?”
Người kia ngã xuống đất, thân vẫn đang co giật, chỉ là máu trên cổ đang không ngừng rơi xuống. Người đàn ông thấy sự tình không ổn, giơ súng chĩa về chỗ thùng rác chỗ Thế Minh đang nấp, tay còn lại sờ vào đầu người đồng bọn, tay sờ thấy thứ gì đó dinh dính, hắn lạnh sống lưng, thầm nghĩ không hay rồi!
Thế Minh hừm một tiếng, thò nửa đầu ra nói: “Nếu mày không muốn có kết cục giống nó thì ngoan ngoãn hạ súng xuống.”
Người đàn ông rùng mình, thấy Thế Minh giết đồng đội mà hắn còn chưa nhìn rõ vì sao, hắn bỗng có cảm giác ghê sợ chạy dọc sống lưng, không thốt ra thành lời.
Trong lúc hắn đang ngập ngừng, một giọng nói cất lên: “Cảnh sát đây, tất cả bỏ vũ khí xuống đất ngay.”
Thế Minh nghe giọng nói, cậu đứng hình, là gã ta? Cậu quay đầu lại nhìn Nghiêm Khắc đang dí súng vào người đàn ông kia. Nghiêm Khắc cười với Thế Minh, rồi lại nói với người kia:
“Bỏ súng xuống ngay, không tôi nổ súng!”
Người đàn ông không còn cách nào, từ từ đặt súng xuống đất. Nghiêm Khắc không sơ hở, quát lớn: “Giơ tay lên đầu, nằm xuống đất. Nhanh!”
Người đàn ông thầm kêu than một tiếng rồi làm theo, xem ra người cảnh sát này là một tên lão làng, hắn đã dần chịu trận.
Nghiêm Khắc đắc ý xua tay với Thế Minh: “Không sao rồi, chạy ra ngoài trước đi. May lần này tôi đến kịp không cậu đi trầu Diêm Vương rồi.”
Thế Minh không có ấn tượng tốt đẹp gì với Nghiêm Khắc, nhưng coi như lần này gã đã giúp cậu một việc. Thế Minh đứng dậy bước về phía gã, nói:
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Nghiêm Khắc bước đến cạnh người đàn ông, cầm súng của hắn lên, vừa nghịch vừa nói:
“Tôi đứng từ xa đã thấy cậu chạy vào trong ngõ nhưng tối quá, may có tiếng súng tôi mới tìm được đến đây.”
Thế Minh gật đầu đáp: “Vậy anh định xử lý người này thế nào? Tôi mong anh có thể để tôi xử lý nó, sau sẽ có lợi cho anh.”
“Chà!” Nghiêm Khắc cười nhạt: “Sao tôi phải nghe cậu? Cậu nghĩ cậu là ai?”
Vừa nói vừa đá vào người đàn ông đang nằm dưới đất:
“Này thằng kia, may mày gặp tao, xéo đi!”
Người đàn ông nằm dưới đất đơ lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Khắc hỏi: “Hả? Cái gì cơ?”
Nghiêm Khắc phẫn nộ đáp: “Mày nhân lúc tao chưa đổi ý thì xéo càng nhanh càng tốt. Nếu mày bị cảnh sát bắt, tao một phát súng thôi. Mày hiểu rồi đấy!”
Người đàn ông thấy Nghiêm Khắc không đùa, đứng dậy rồi cảm ơn, vắt chân lên cổ chạy một mạch.
“Anh thế là có ý gì?” Thế Minh phẫn nộ lên tiếng, đang định chạy đuổi theo thì bị Nghiêm Khắc chĩa súng ngăn lại.
Nghiêm Khắc cười kì quái: “Lê Thế Minh, mày biết tao đợi ngày hôm nay lâu lắm không. Mẹ mày, mày là thằng côn đồ mà dám chen chân vào đất chính trị, mày nghĩ mày là ai mà vênh váo với tao. Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy, hôm nay ông đây kết thúc đời mày.”
Thế Minh mắt lạnh nhìn gã, to tiếng đáp: “Anh muốn giết tôi phải không? Đừng quên thân phận của tôi bây giờ. Nếu anh giết tôi, anh cũng không thoát tội đâu!"
Thế Minh vừa nói, vừa nhẹ nhàng rút dây bạc, cậu định thu con dao găm lại kết liễu Nghiêm Khắc. Nhưng con dao găm vàng hiện đang ở trên cổ xác chết, không dịch chuyển được.
Chỉ cần một hành động nhỏ này cũng không vượt qua mắt của Nghiêm Khắc, gã cười:
“Lê Thế Minh, mày còn định lấy con dao kia để đâm tao à, haha, đừng nghĩ tao là thằng ngu!”
Vừa nói hắn giẫm chân lên sợi dây bạc, đắc ý:
“Giờ tao giết mày, mày nói xem ai biết tao giết mày? Thằng ăn cướp kia vừa chạy trốn, giết mày cũng là súng của nó, khà khà, mày nghe thế có thấy yên tâm mà chết chưa con?” Mắt Nghiêm Khắc vằn lên sát khí.
Thế Minh tự lẩm bẩm có điềm, cậu nhận thấy đối phương có ý muốn giết mình, vung tay định lấy dao găm, nhưng đã quá muộn. Nghiêm Khắc không cười nữa, bắn liền hai nhát súng vào Thế Minh.
Phát đạn trúng thẳng vào trước ngực cậu, chiếc áo màu đen bị bắn nát tươm. Viên đạn trúng trước ngực khiến Thế Minh lùi về sau. Nghiêm Khắc không cam tâm, ngón tay bắn không ngừng, cho đến khi hết sạch đạn trong súng.
Lúc này Thế Minh bị phát đạn bắn ngã dựa vào tường, trước ngực còn có hình con mắt của viên đạn, hai bên mép nước dãi ròng ròng, cạn sức ngã vật xuống đất, cả người thoi thóp.
“Haha… haha…” Nghiêm Khắc cười man rợ như phát điên. Thế Minh giờ còn có thể làm gì, dù có oai phong đến đâu cũng chết đứ đừ trong tay gã. Gã tiến lên đạp mạnh vào cậu, quát chửi:
“Mày bắn có lỗ vào cổ tao, giờ tao cho mày vài lỗ trên người. Giờ mày còn ra vẻ nữa không? Mày đứng dậy? Mẹ mày!” Thế Minh ngã xuống đất nước mũi chảy đầy máu, không rõ sống chết.
Nghiêm Khắc đạp một lúc, nghe thấy tiếng bước chân từ xa, còn nghe thấy tiếng gọi to nhỏ, biết người của mình đến, vội vứt súng vừa bắn vào thùng rác, rồi lấy súng cảnh sát cứ thể tự đập mạnh bốn năm phát vào đầu mình. Lực đánh vừa đủ mạnh, đau đến nỗi gã bặm môi kìm nén không kêu ra tiếng. Đầu bị đập máu chảy ròng ròng, đầu óc gã quay cuồng, hoa mày ngã xuống đất.
Quả nhiên, một lúc sau có hàng chục người cảnh sát chạy đến, xem xét tình hình, không phát hiện ra điều gì bất thường, đỡ Nghiêm Khắc dậy, một người hỏi:
“Anh Khắc, anh sao rồi?”
Nghiêm Khắc đứt hơi nhẹ giọng: “Mau… mau bắt bọn cướp, nó giết Lê Thế Minh rồi! Mau đi bắt nó… nó chạy về phía kia…”
Nghiêm Khắc chỉ ngược với hướng mà thằng cướp chạy.
Mọi người đứng ngây ra, Lê Thế Minh thân phận như thế nào? Cảnh sát có tên nào mà không biết cơ chứ! Nó bị giết thì chết chắc rồi! Đỡ người đang nằm một góc toàn thân máu me lên, quả nhiên là Lê Thế Minh.
Cảnh sát được phen thất thần, quát to: “Đừng đứng đờ ra đấy nữa! Mau dẫn hai người đến bệnh viện. Mẹ nó, loạn hết rồi. Tùng, mày dẫn vài thằng đi tìm, mau đi!”
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 51 |