Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xấp tài liệu

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Ba người Thế Minh, Đông Thắng, Trung Vương mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Thuỳ Linh đúng là ranh mãnh!

Đông Thắng không đợi Thế Minh nói, lập tức im miệng, lấy tay ra hiệu cho Thế Minh ý nhắc Thuỳ Linh đang đứng ngoài nghe trộm. Thế Minh cười cười gật đầu, lớn tiếng để Thuỳ Linh nghe thấy:

“Nếu không còn chuyện gì thì nói đến đây thôi.”

Cùng với đó nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng xa, Thế Minh vội vàng hỏi:

“Hai chị em nhà đấy hôm nào đến phố J”

Đông Thắng đáp: “Ngày kia, ngày 13.”

“Ờ!” Thế Minh nghĩ hồi lâu, hai người họ đến tốt nhất không để họ gặp mặt Thuỳ Linh, nếu không thì đúng là to chuyện.

Trung Vương lại tiếp lời: “Anh Minh, còn chuyện này nữa, em ở Bar Xóm Mới có phát hiện được một xấp tài liệu. Hình như là có liên quan đến Xích quân và quan chức cấp cao Trung Quốc đến thăm Việt Nam, không biết có giá trị gì không.”

Thế Minh nháy một bên mày, nói với Đông Thắng: “Đỡ anh dậy, đưa xấp tài liệu đây anh xem!”

Trung Vương đáp: “Anh Minh, đều chữ tàu thôi, em có tìm được một phiên dịch viên biết tiếng trung đến dịch, đây là tài liệu gốc, đây là bản dịch.”

Trung Vương lôi từ trong túi ra một xấp tài liệu đưa cho Thế Minh.

Đông Thắng đỡ Thế Minh ngồi dậy, cậu gắng gượng ngồi dựa vào giường, cầm lấy tập tài liệu đọc, quả là toàn chữ Tàu, nhìn xỏ xiên không hiểu mô tê gì. Thế Minh vứt tập tài liệu chữ Trung lên đầu giường, tập trung đọc văn bản tiếng Việt. Càng đọc Thế Minh càng lấy làm kinh ngạc. Đại ý là vào khoảng tháng bảy khi cấp lãnh đạo cấp cao Trung Quốc đến thăm Việt Nam, Xích quân muốn nhân cơ hội này ám sát toàn bộ các quan chức cấp cao Trung quốc. Đây cũng đủ để hiểu, Xích quân vốn là tổ chức khủng bố có tiếng ở Trung Quốc, hơn nữa lại là tổ chức phản chính phủ gay gắt.

Thế Minh không hiểu tập tài liệu bảo mật này tại sao lại rơi vào tay Trung Vương, nghi hoặc hỏi: “Tập tài liệu này được lấy từ đâu? Mày vừa nói lấy từ Bar Xóm mới hả?”

Trung Vương gật đầu đáp: “Anh Minh quên rồi phải không, lần trước sau khi anh bị chúng nó đánh úp, về bar Xóm Mới em đã giao xấp tài liệu này cho anh, nhưng lúc ấy Cường bị thương, anh không có thời gian xem kĩ, rồi vứt lên trên bàn làm việc. Sau đấy chẳng ai nhớ đến, mãi đến hôm qua em mới phát hiện ra. Anh Minh, anh là người của Bộ Chính trị, nếu anh giao tập tài liệu này cho trung ương thì là công lao to lớn ấy chứ!”

Thế Minh gật đầu, Trung Vương nói quả không sai, đây quả thực là công lao to lớn, đưa tập tài liệu cho Trung Vương cậu đáp: “Chuyện này đừng oang oác đồn ra ngoài, đợi vết thương của anh lành đã. Anh muốn đi muốn chuyến lên thủ đô, nói chuyện với các lãnh đạo là biết ngay!”

Vừa nói đến đây, bên ngoài âm thanh của Kim vọng lên:

“Cô chủ, cô đã về rồi ạ!”

Thuỳ Linh vừa mua sữa về đến nơi, nhìn thấy Kim với khuôn mặt không biểu cảm, cô thực sự muốn lên cào cho một phát, vừa nãy đang nghe đến đoạn cao trào thì bị tiếng nói của Kim làm bại lộ. Thuỳ Linh không thèm để tâm đến, “Hứ” một tiếng rồi bước vào phòng bệnh. Đông Thắng và Trung Vương thấy cô quay về thì đứng dậy cáo từ Thế Minh, rồi lại vội vàng chào Thuỳ Linh bước ra ngoài.

Ngày thứ ba, cũng là ngày mà hai chị em nhà Tuệ Mỹ Tuệ Phương đến phố J, Thế Minh hội và năm bang phái phản loạn cũng đánh một trận sống mái, cảnh sát cũng ra tay, cục trưởng Lưu Đức Hân cũng đích thân đi dẹp loạn.

Lần này Thế Minh cũng có tiến triển tốt hơn, hai ngày trước Đai Đen phái người tặng vài liều thuốc quý từ Âu Châu về, đồng thời cậu cũng không quên gửi lời chúc cho Victor. Thế Minh cảm ơn rồi sai thuộc hạ chiêu đãi nồng hậu cho mấy người họ. Có lẽ là do thuốc của người Nga tặng quả là có hiệu quả, Thế Minh sức khoẻ cũng tốt lên, mặc dù không bước được xuống giường nhưng chân tay đã cử động được. Lần này Thế Minh thực sự rất cảm kích Đai Đen, cũng hẹn sau này có dịp sẽ đi một chuyến đến Nga.

Mười giờ hai mươi phút sáng, Kim bước vào phòng, nhỏ giọng nói: “Anh Minh, vừa nãy Trung Vương gọi điện đến báo chị em nhà họ đến rồi!”

Tâm trạng Thế Minh cũng hồi hộp hơn, cậu và hai chị em nhà họ cũng đã rất lâu không gặp mặt, khoảng thời gian xa nhau chỉ liên lạc qua điện thoại, không biết hai người họ thay đổi đến mức nào rồi. Một khoảng thời gian dài không gặp mặt, được dịp gặp lại nhau thì lại nằm trên giường bệnh, cậu gượng cười.

Vừa mới qua mười hai giờ trưa, Thế Minh đang mông lung suy nghĩ thì cánh cửa bị một chân ai đạp mở toang ra.

“Uỳnh” một tiếng rõ to, khiến Thế Minh nằm trên giường suýt giật nhảy lên. Trước cửa phòng xuất hiện hai thiếu nữ, một người mặc toàn đồ trắng, một người mặc toàn đồ đen, mỗi người một vẻ, mỗi người một khí chất, người chín muồi mặn mà, người thì trẻ trung mỹ lệ, cả hai đều xinh đẹp động lòng người. Thế Minh nhìn hai người bước vào mắt chữ o mồm chữ a, mãi không thốt ra được một câu.

Quả là thay đổi 180 độ! Kim đứng bên cạnh hừm một tiếng mới khiến mọi người sực tỉnh.

Tuệ Phương mặc một bộ đồ đen, mồm bỗng méo xệch đi, mắt bắt đầu ươn ướt, dang cánh tay nhào đến chỗ Thế Minh.

Thế Minh thấy Tuệ Phương mắt đỏ hoen vồ đến chỗ cậu, cậu tự thở dài, cầu nguyện xương vừa nối không bị gãy. Tuệ Phương tiến sát lại gần Thế Minh, nhào vào lòng cậu “ngào ngào” khóc, nước mắt nước mũi ướt nhèm, tiếng nói run run, hậm hực nói:

“Minh, sao lại bất cẩn thế, nghe nói Minh trúng đạn, Phương lo chết đi được.”

Thế Minh nhẫn nhịn cảm giác đau từ ngực, nhẹ vuốt tóc Tuệ Phương, cười nói:

“Phương à, cả năm không gặp rồi. Đừng khóc mà! Mặt xinh xắn thế này mà khóc là hết xinh bây giờ. Khóc nữa là nhoè hết lớp trang điểm ấy.”

Tuệ Phương ngừng khóc, ấp úng nói:

“Do Phương quan tâm đằng ấy mà! Sao lại bất cẩn thế, làm người ta… ưm, người ta làm gì có trang điểm, xinh tự nhiên, lẽ nào đằng ấy không biết à?”

Thế Minh cười nói: “Haha đúng rồi, Minh quên mất.”

Tuệ Phương thấy Thế Minh bình yên vô sự, không có gì bất trắc lớn, tâm trạng cũng ổn định hơn, nằm úp trước ngực Thế Minh, mặt dựa vào ngực cậu nhõng nhẽo hỏi:

“Một năm nay Phương không ở bên cạnh, có phải có rất nhiều người con gái quanh Minh đúng không?”

Thế Minh nhức đầu, cậu thuận miệng đáp: “Làm gì có chuyện ấy, cũng chẳng có mấy đâu.”

Tuệ Phương nghe xong trợn mắt, ngẩng đầu tròn mắt nghi hoặc hỏi: “Không có mấy? Không có mấy là mấy người? Minh nói rõ ràng ra xem nào!”

Thế Minh hết lời, cậu thầm trách bản thân nói không nghĩ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tuệ Mỹ.

Tuệ Mỹ sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Thế Minh đi lên đằng trước, kéo Tuệ Phương lại rồi an ủi: “Phương, đừng giận, ngoan, Minh không phải hạng người như thế.”

“Không phải mới lạ ý!”Tuệ Phương miệng làu bàu: “Tốt nhất đừng để Phương phát hiện, nếu không, hứ!”

Tuệ Phương đưa tay lên cổ Thế Minh ra hiệu cắt, miệng có nhe răng ra.

Toi đời rồi! Thế Minh thầm kêu than một tiếng, xem ra không thể để Thuỳ Linh gặp hai chị em Tuệ Mỹ Tuệ Phương. Nếu không thì lại chịu hai con dao chí mạng vào người, ông trời phù hộ mà!

Thật ra ông trời rất công bằng, không phụ lòng người tốt, và cũng không bỏ qua cho người xấu.

Tuệ Phương tạm tha cho Thế Minh, hai người nói cười rất vui vẻ. Tuệ Phương bóc quýt cho Thế Minh, nhìn khuôn mặt vui vẻ xinh đẹp của cô khiến cậu thoải mái hơn nhiều, thỉnh thoảng còn cố ý cắn vào ngón tay của cô, trêu cô cười đùa.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.