Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặng Tâm Lỗi thích?

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Có hỏi thăm một hồi cuối cùng cũng biết Tuệ Phương ở tầng hai lớp học, bảo Đặng Tâm Lỗi đứng ở bên dưới đợi, một mình cậu đi lên.

Tuệ Phương tâm trạng không tốt, từ sau khi biết Thế Minh bị thương cô vội vàng đến phố J thăm nom cậu bình an, cô cứ nghĩ khoảng thời gian dài không gặp mặt sẽ dành thời gian bên nhau, nhưng không biết vì lí do gì, mà đã đưa cô về DL. Các bạn xung quanh cô đều nói, con trai dễ thay lòng đổi dạ, mỗi người một phương trời tình cảm cũng khó mà bền vững. Cô cứ nghĩ mãi, lẽ nào Thế Minh thay lòng? Tuệ Phương nghĩ đến lại tức điên lên, cô đập cây bút xuống bàn.

Đúng lúc này có một chàng trai đẹp trai ngời ngời, để tóc mái dài che nửa mặt, bước đến chỗ Tuệ Phương rồi ngồi bên cạnh, cười nói:

“Tẹo nữa lớp mình có hoạt động ngoại khoá, cậu có tham gia không?”

Tuệ Phương quay đầu lại nhìn, hoá ra là Lợi, cô không thân thiết với cậu bạn này lắm. Có điều các bạn học trong lớp cũng đổ xô vào thích thú người bạn này, nào là khen đẹp trai, nhà giàu.

Hôm nay bỗng có cơn gió lạ nào đưa cậu ta đến nói chuyện với Tuệ Phương, cô hỏi:

“Hoạt động ngoại khoá gì? Sao tớ không biết?”

Lợi cười nói: “Cậu không biết cũng đúng thôi, là tớ vừa mời cả lớp đi picnic, cậu cũng phải đi đấy. Vì mục đích chính của tớ là mời Phương.”

Nói rõ ràng như vậy, Tuệ Phương cũng hiểu ý, nhưng cô sớm đã có người tình trong mộng, lúc cô đang định từ chối khéo thì một âm thanh quen thuộc phát ra từ ngoài cửa tiến vào.

“Xin lỗi. Phương không đi được, vì ngày hôm nay của Phương đã thuộc về tôi.”

Tuệ Phương đưa mắt nhìn ra cửa, một ánh mắt quen thuộc đang cười với cô, mặc một chiếc áo phông trắng và đôi giày thể thao trắng dựa vào cửa lớp, đầu cúi nhẹ. Đây chính là Lê Thế Minh. Tuệ Phương không tin được vào mắt mày, dụi mắt, nhìn kĩ lại hình bóng quen thuộc, cô hét lên:

“Minh!”

Tiếp theo đó cô ôm chầm lấy cậu, liên tục hỏi: “Sao Minh lại ở đây? Sao đến đây rồi? Sao không nói cho Phương biết?”

Thế Minh vuốt nhẹ sợi tóc của cô, nhắm mắt hít hà mùi hương ngọt ngào của cô, khẽ nói:

“Vì Minh nhớ Phương, thật đấy. Nhớ Phương lắm. Minh nhớ Phương đến mòn mỏi con mắt. Phương biết không?”

Tuệ Phương ngước đầu nhìn, mắt còn rơm rớm nước mắt, rưng rưng nhìn Thế Minh nói:

“Minh cũng biết nói những lời này ư? Nhưng không cần biết Minh nói thật hay không. Phương vui lắm.”

Em vô tư như thế, còn có gì khiến anh không nỡ hi sinh.

Em chính là món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho anh, để anh biết trân trọng.

Thế Minh ôm Tuệ Phương trong lòng hồi lâu, trong đầu hiện ra muôn vàn nhưng câu nói ngọt ngào nhưng cậu chưa thổ lộ ra. Đây có lẽ là hạnh phúc. Hoá ra hạnh phúc lại đơn giản như thế. Cứ như trôi qua cả thập kỉ Thế Minh mới tỉnh táo lại, cả lớp các bạn học đang há hốc mồm nhìn cảnh hai người ôm nhau, dù Thế Minh có mặt dày đến đâu cũng thấy hơi ngại, nhẹ đẩy Tuệ Phương ra rồi nắm lấy tay cô, cười nói:

“Phương biết Minh đến đây làm gì không?”

Tuệ Phương vẫn chưa hiểu, cô vẫn đang đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào ban nãy, thẫn thờ lắc lắc đầu.

Thế Minh cười to nói: “Minh kéo Phương đi trốn học!”

Nói xong, không quan tâm đến ánh mắt kì quái của các bạn học sinh, cậu kéo tay Tuệ Phương chạy ra ngoài. Hai người sau khi chạy ra khỏi toà nhà dạy học, chạy trong khuôn viên trường, chạy trên sân trường đại học, chạy đến sân vận động, trước mắt là một sân cỏ xanh rờn, Thế Minh đứng lại, nhìn khuôn mặt đỏ hồng phân phấn, hơi thở gấp gáp sau khi chạy của Tuệ Phương, đôi môi nhỏ hờ hững như cánh hoa mới nở, là một bông hoa chỉ nở cho một mình cậu. Thế Minh không ngần ngại mà hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, cô nhiệt tình đáp lại. Bóng hai người chiếu dài trên bãi cỏ… Chỉ là một giây phút ngắn ngủi, trong đầu Thế Minh xuất hiện hình bóng xanh xanh, Thế Minh bỗng chốc giật mình, cậu dặn lòng tỉnh táo, trán có lấm tấm mồ hôi.

Đặng Tâm Lỗi khó khăn lắm mới chạy đến nơi, cứ nghĩ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thấy hai người hớt hải chạy, anh đang định quát ầm lên thì lại nhìn thấy bóng hai người quấn quýt bên nhau, định nói gì lại thôi, sắc mặt bình thản, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Được một lúc lâu sau, Thế Minh nắm lấy bàn tay nhỏ của Tuệ Phương, rồi thấy khuôn mặt vô hồn của Đặng Tâm Lỗi. Ba người đi thành hàng cùng nhau ra khỏi trường, Tuệ Phương có nhắc gọi chị gái đi chơi, đây quả đúng với ý định Thế Minh, hai người tay trong tay lên xe, Đặng Tâm Lỗi cũng từ tốn đi theo Thế Minh, thấy cậu ta mặt mày không vui, Tuệ Phương liền nói:

“Em thấy bạn anh như đang không vui thì phải!”

Thế Minh đưa mắt qua nhìn, cậu cũng nghĩ hồi, bỗng nói: “À, em biết rồi. Anh Lỗi đang muốn tìm một cô bạn gái. Không biết chỗ chị Mỹ có bạn nào xinh đẹp giới thiệu cho anh Lỗi một người.”

Đặng Tâm Lỗi nghe xong có chút không tự nhiên, bặm môi nói: “Tôi không có hứng thú.”

Thế Minh cũng không nói nhiều, cậu cũng biết rõ lí do ông cụ Kim Bằng muốn Đặng Tâm Lỗi làm hộ vệ cho cậu. Đặng Tâm Lỗi nói gì thì nói anh ấy cũng là người của Bắc Đạo Môn, nên trong thâm tâm sẽ hướng về Thuỳ Linh, muốn cậu gần gũi với Thuỳ Linh hơn. Nhưng ngày hôm nay tận mắt chứng kiến Thế Minh cùng với người con gái khác ân ái, Đặng Tâm Lỗi ít nhiều cũng có chút không vui.

Đến chỗ Tuệ Mỹ, Tuệ Phương và Tuệ Mỹ cùng trường nên Tuệ Phương rất quen đường. Tuệ Mỹ là một người con gái có lối sống đơn giản, ngày đi học, sáng không ở lớp thì ở thư viện đọc sách, tối ôn bài, hoạ hoàn lắm mới đi chơi. Gặp Thế Minh, Tuệ Mỹ cũng giật mình, nhưng thái độ không quá rõ ràng như em gái, hỏi thăm vết thương đã khỏi chưa, suốt cả chặng đường có mệt mỏi gì không. Tuệ Mỹ cũng trưởng thành hơn Tuệ Phương.

Quả nhiên, Tuệ Mỹ cũng tìm một người con gái xinh đẹp để làm bạn với Đặng Tâm Lỗi. Đặng Tâm Lỗi ban đầu cứ tưởng Thế Minh chỉ nói đùa thế, ai ngờ Tuệ Mỹ giúp Đặng Tâm Lỗi tìm thật. Cô gái này lại bạn cùng phòng với Tuệ Mỹ, cả hai đều rất xinh đẹp, tính cách độc lập, có rất nhiều điểm chung và mối quan hệ cũng khá tốt.

Cô gái mạnh dạn đến chỗ Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi giới thiệu bản thân:

“Mình tên Yến, rất vui được làm quen với hai bạn!” Nói hết cậu thì đưa tay ra chuẩn bị bắt tay.

“Chào bạn. Mình tên là Lê Thế Minh, rất vui được làm quen với Yến!”

Thế Minh chớp mắt rồi bắt tay với Yến.

Yến đưa tay ra định bắt tay với Đặng Tâm Lỗi. Anh ta đứng ở một góc, sắc mặt chẳng chút biểu cảm, còn không thèm đưa tay ra bắt, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi. Thế Minh lén đập vào người anh ta một cái, mắt liếc sang ra hiệu.

Đặng Tâm Lỗi như bừng tỉnh, anh không nhìn Yến mà bước thẳng đến chỗ Tuệ Mỹ, bắt lấy tay của cô rồi to tiếng nói:

“Tôi tên là Đặng Tâm Lỗi.”

m thanh to lớn làm oang oang lỗ tai mọi người, đến cả Thế Minh đứng cạnh cũng giật nảy mình.

Tuệ Mỹ không biết làm thế nào đứng một bên nhìn Yến mặt trắng bệch, tay vẫn đưa ra trong không trung, còn tay đang nắm chặt tay mình, cô ngại ngùng không biết xử trí thế nào, vội nói một câu chữa cháy:

“Chào anh Lỗi!”

Rồi mau chóng rút tay lại, cảm nhận ngón tay hơi đau.

Yến đứng bên cạnh thấy vậy bất mãn nói: “Tôi hỏi anh, bố mẹ anh không dạy anh phép tắc lịch sự cơ bản à?”

“Cái gì?”

Đặng Tâm Lỗi trợn tròn con mắt, nhìn cô gái bé nhỏ chỉ cao đến trước ngực anh ta. Đúng là không biết trời cao đất dày, bây giờ còn dám lên tiếng dạy đời anh, chỉ cần một cú tát cũng đủ làm Yến ngất luôn chứ chẳng vừa. Đặng Tâm Lỗi mắt nhìn Yến, Yến cũng không sợ nhìn lại. Tuệ Mỹ Tuệ Phương đứng bên cạnh khúc khích cười, cả hai cùng nghĩ đây có phải phiên bản người đẹp và quái vật ngoài đời thực hay không?

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.