Cướp ngân hàng
“Mẹ nó chứ!” Đặng Tâm Lỗi đang định sửng cồ lên đôi co cho ra nhẽ, anh kéo tay áo lên, gân xanh nổi đầy mặt chuẩn bị ba mặt một lời với tên kia thì bị Thế Minh chặn lại, lắc đầu, ý là đừng gây chuyện.
Người kia đưa sổ tiết kiệm cho nhân viên ngân hàng, rồi ra vẻ lên tiếng:
“Gọi sếp chúng mày ra đây, tao muốn rút một cục, chúng mày không có quyền.”
Nhân viên ngân hàng sau khi nhìn cuốn sổ tiết kiệm, bên trên có ghi con số khá lớn, mặt mày tươi tỉnh cười niềm nở tiếp đón:
“Dạ, xin hỏi anh muốn rút bao nhiêu ạ?”
Người kia đáp: “Rút hết.”
Nhân viên ngân hàng nói: “Dạ, mời anh đợi trong giây lát.”
Nói xong, nhân viên bước vào trong phòng. Một lúc sau, có một người đàn ông nho nhã khoảng hơn 30 tuổi đi cùng nhân viên ngân hàng kia bước ra, rồi nói với người kia:
“Chào anh, mời anh vào phòng nói chuyện với em.”
Nói xong, nhân viên ngân hàng mở cửa để người kia bước vào khu vực làm việc. Người kia nhếch mép lên, khệnh khạng bước vào trong.
Người đàn ông lịch thiệp trông rất giống lãnh đạo kia khom người cung kính đưa tay ra mời, khách sao nói: “Nếu anh đã muốn rút một số tiền lớn như vậy, sao không gọi một cuộc điện thoại thông báo trước với bên em để em còn chuẩn bị ạ.”
Người kia bắt tay, rồi nhanh như sóc hắn choàng qua cổ, bóp chặt cổ của người đàn ông:
“Gọi điện thoại? Cướp như bọn tao mà cũng phải gọi điện thoại à? Mẹ mày, đứng im. Cướp đây!”
Nói xong người kia lấy từ trong túi một khẩu súng hai nòng dí vào đầu người đàn ông lịch thiệp kia. Đồng bọn của hắn cũng rất nhanh chặn cửa phòng bằng một khẩu súng, rồi quát:
“Đứng gọn hết vào tường, đứa nào dám ô ê tao bắn chết!”
Mọi người trong ngân hàng mới giật mình, có lẽ họ cả đời cũng chưa gặp phải cảnh tượng này, tiếng kêu hét thất thanh, ai cũng sợ hãi đến phát điên chạy ồ ạt ra ngoài. Bọn cướp đứng chặn trước cửa thấy cảnh này không khống chế được, thì chửi ầm lên, bắn chết một người xông lên.
“Pằng!”
Một phát đạn khiến mọi người câm nín và bình tĩnh lại, mọi người đưa ánh mắt đến người nằm bất động dưới đất, máu me giàn giụa. Bầu không khí bỗng chốc yên ắng bất thường.
Cướp ngân hàng? Thế Minh cúi đầu cười thầm, cũng lạ đấy! Quay đầu nói với Đặng Tâm Lỗi:
“Anh Lỗi, anh chẳng bảo an ninh ở đây thuộc tốp mười toàn quốc cơ mà?”
Đặng Tâm Lỗi cười méo xệch đi: “Mười năm có một, lại đúng lần này mình gặp, là có số đỏ đấy!”
Tuệ Phương nắm chặt lấy tay của Thế Minh nói: “Minh, chúng ta nên làm thế nào? Có nguy hiểm gì không?”
Thế Minh lấy tay vuốt ve mu bàn tay cô, dỗ dành:
“Đừng sợ, coi như xem phim thôi.”
Thế Minh quay đầu lại nhìn Tuệ Mỹ cũng sợ hãi, cậu cười khi nhìn thấy Đặng Tâm Lỗi đến bên Tuệ Mỹ dỗ dành vuốt lưng vỗ vai chấn an tinh thần.
Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi còn có sóng gió nào chưa gặp, có cảnh tượng nào cũng từng chứng kiến qua, hai người nhìn từng nhất cử nhất động của hai tên cướp. Mặc dù hai tên cướp có súng nhưng để mà đánh gục chúng, Đặng Tâm Lỗi nhắm mắt cũng nghĩ ra được hàng chục cách đối phó.
Một tên cướp đứng giữ cửa thấy Thế Minh đang cười nói, hắn nổi khùng, chĩa súng khua khua nói:
“Thằng nhãi con, mày còn mở miệng thậm thụt tao bắn nát óc mày.”
Thế Minh híp mắt, cười: “Người anh em, nghe giọng thấy giống dân miền Bắc nhỉ? Mà nhìn anh cũng giống dân người đồng hương quê em. Có phải phố H không?”
Tên cướp kia chững lại một giây, đang định nói gì thì bị tên cướp cầm súng hai nòng chặn họng:
“Mày lắm mồm với ai? Mày thích vạch trần thân phận bọn tao không?”
Vừa nói, hắn vừa uy hiếp người đàn ông lịch thiệp mở két sắt, rồi vứt túi xuống đất, vội vàng nắm la mày lém đút hết đống tiền vào túi. Trong lòng hai thằng trộm kia thầm mừng, bọn chúng chẳng ngờ trộm được một cuốn sổ tiết kiệm lại có lợi như thế?!
Thằng cướp dùng súng lục nghe thấy đồng bọn nhắc nhở nói trúng tim đen thì đưa khẩu súng đến trước mặt Thế Minh, nghiêng đầu soi Thế Minh một lượt, cười nói:
“Thằng oắt ranh, mà là cớm à? Vừa nãy định bắt thóp tao?”
Vừa nói vừa dí sát súng vào đầu cậu.
Hai chị em Tuệ Mỹ Tuệ Phương hét ầm lên, Thế Minh thì mặt lạnh tanh, bình tĩnh cười nói:
“Trước cũng có rất nhiều thằng chĩa súng vào đầu tao, nhưng cái kết rất thảm, không biết mày là thằng thứ bao nhiêu. Mày có muốn cái kết giống chúng nó không?”
“Haha! Oắt con, mày còn dám doạ tao?”
Thế Minh cười mỉm, mặt lạnh tanh, trong đôi mắt lướt qua thứ ánh sáng lạnh giá, khẽ động đậy đôi bàn tay:
“Tao có một con dao, rất sắc. Tao còn dám chắc tao vung dao còn nhanh hơn mày bắn súng, mày không tin có thể thử. Tao không biết đùa với những thằng không phải là bạn tao.”
Tên cướp thấy mắt Thế Minh lạnh sắc như con dao chém lướt qua mặt, mặt hắn rát, đỏ bừng bừng. Hắn có cảm giác Thế Minh không nói điêu, đối phương mặc dù gầy gầy nhưng lại có sức mạnh hơn người. Chỉ sợ Thế Minh bộc phát sẽ giống như núi lửa tuôn trào. Tên cướp sợ rùng mình một cái, lùi bước đứng thẫn ra.
Trong mắt mọi người hắn cầm súng dí vào đầu Thế Minh, nhưng chỉ mình hắn ta biết rõ, Thế Minh mới là người cầm chuôi, hắn không dám động đậy. Vì hắn sợ chỉ cần dộng đậy một giây là sẽ mất mạng. Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông đô to lực lưỡng nhìn chằm chằm hắn.
Chưa qua năm phút đồng hồ, tên cướp cầm súng hai nòng đã chất đầy tiền vào túi, chạy nhanh ra ngoài rồi nói với đồng bọn:
“Đi thôi!”
Thấy đồng bọn không đáp trả, cả người đứng sững như trời trồng, hắn tức quá đạp một cái quát ầm:
“Đi thôi, cớm đến bây giờ. Mày cứ đứng thần ra đấy làm gì?”
Thằng cướp kia cuối cùng cũng tỉnh, nhìn thấy đồng bọn xong, hắn cúi đầu tôn kính:
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Nói xong, chúng vội vàng tháo chạy.
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 50 |