Vô Danh là ta hay là địch?
Trên tầng thượng bốn người đều im bặt. Vô Danh và người đàn ông trung niên thấp bé đều có cảm giác bọn họ đang đứng ngoài hóng cuộc ẩu đả gay gắt này. Hai người họ đều không hiểu Thế Minh và Phong Hữu có quan hệ thế nào, Thế Minh sao lại nói đỡ giúp họ.
Thế Minh và Phong Hữu, một người cầm dao một người cầm súng, hai người cùng giơ vũ khí trước mặt đối phương, bốn mắt nhìn nhau, mắt phát ra lửa, không ai định nhường ai.
Cái nóng nực hoà với không khí bức bách khiến con người ta ngạt thở. Thế Minh nheo mắt, đưa con dao vào phần yết hầu Phong Hữu, con dao găm vàng khẽ đưa qua đưa lại, máu từ con dao rơi xuống tay Thế Minh, rồi từ từ rơi xuống gạch đá hoa, những giọt máu được ánh nắng chiếu rọi, nóng hổi lăn thành từng đường trên sàn gạch.
“Mày đừng nghĩ tao không dám giết mày, lúc tao quăng con dao tao đã biết, tao giết được mày, còn mày thì không.”
Yết hầu nhói lên cảm giác bỏng phỏng, nhìn máu tươi từng giọt rích rắc rơi trên sàn, Phong Hữu trợn tròn hai mắt, nắm chắc khẩu súng:
“Mày có thể thử, tao không tin viên đạn của tao chậm hơn dao của mày.”
“Nếu mày dùng chiếc súng kia giết tao, thì mày cũng không thoát được đâu.” Thế Minh cười một tiếng, sát lại gần Phong Hữu, giọng nói nhỏ vừa đủ để hai người nghe thấy:
“Xích quân là do tao báo, ai đoán được tao với chúng nó là cùng một phe. Còn mày, đáng nhẽ phải gọi thêm đồng đội đi cùng, mày lại chọn đi một mình lên đây. Dùng súng bắn chết tao?! Mày nghĩ xem lão già Khánh Anh nghĩ mày đến bắt Xích quân hay là giúp Xích quân?”
“Mày…” Lòng bàn tay Phong Hữu đổ đầy mồ hôi, hắn ta vốn ôm dã tâm chiếm vị trí của Khánh Anh, Phan Khánh Anh cũng biết ý đồ của hắn nhưng không có cách nào. Một là vì Phong Hữu giữ chức vụ khá cao, đều thuộc cấp quan chức cấp cao, nhận lệnh từ cấp trung ương. Phan Khánh Anh nếu thực sự muốn phạt bất kỳ lỗi nào cũng đều phải thông qua trung ương. Hai là Phong Hữu từ trước đến nay là người cẩn thận, khó nắm thóp, đây cũng là lý do chủ chốt Phan Khánh Anh nhượng bộ.
Hai bên mép Phong Hữu giần giật, Thế Minh nói trúng điểm yếu của hắn, nếu bây giờ hắn một phát súng kết liễu Thế Minh thì hắn quay về cũng hết đường giải thích với cấp trên, Phan Khánh Anh lại càng không bỏ qua cho hắn, nó sẽ nhân cơ hội này cắn ngược lại một miếng. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi suy nghĩ.
Thế Minh để ý những biểu cảm của hắn, nếu bỏ qua cơ hội này thì đã không phải Lê Thế Minh, cậu thu con dao găm về tay, giả ngơ không quan tâm trước khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu mình, cười nói:
“Ngày hôm nay anh chưa gặp tôi, tôi cũng không nhìn thấy anh. Hai ta còn đánh nữa thì hai bên cùng bất lợi, anh thấy tôi nói có đúng không?”
Phong Hữu cũng không phải dạng vừa, hắn thu lại khẩu súng, cười nhìn Thế Minh, ngáp một tiếng rồi nói:
“Mấy ngày hôm nay, trong người hơi mệt, tôi lên đây hóng gió tí ấy mà.”
“Đúng lắm.” Thế Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời dõng dạc:
“Cũng tối rồi, mà cũng chẳng xảy ra chuyện gì, sao chúng ta không xuống dưới tầng thôi?”
“Ừ, chú em nói chí phải!” Phong Hữu gật đầu đồng ý, rồi cũng chuẩn bị xuống tầng.
Thế Minh quay đầu hỏi Vô Danh: “Anh Danh, đã lâu không gặp thằng em nhớ anh lắm. Tối nay em mời anh một bữa, anh thấy sao?”
Vô Danh không nghe rõ đoạn hội thoại của Thế Minh và Phong Hữu, không biết hai người họ đã nói những gì, chỉ thấy cậu ta trong chốc lát biến thành một người hoàn toàn khác.
Vô Danh đánh mắt nhìn lại Thế Minh một lượt từ trên xuống dưới, cũng nảy sinh hứng thú, đồng ý lời mời của cậu:
“Chú nói đúng ý anh. Chú như đi guốc trong bụng anh, anh cũng định thế.”
Vừa dứt câu, Vô danh và người đàn ông trung niên thấp bé đi về phía Thế Minh.
Thế Minh cười nói: “Tiếng Việt càng ngày càng sõi rồi đấy ông anh.”
Người đàn ông trung niên thấp bé không biết tiếng Việt, không hiểu Thế Minh và Vô Danh nói gì, nhưng nhìn biểu cảm tươi cười của cả hai có vẻ như thân thiết, quen biết từ trước, giống như đang hàn huyên chuyện cũ.
Thế Minh không để mắt đến người đàn ông này, cậu chỉ nhìn Vô Danh rồi cười típ mắt nói chuyện, cậu cũng chuẩn bị bước xuống dưới tầng, đi theo ngay sau Phong Hữu.
Đến tầng nghỉ giữa tầng thượng và tòa nhà, chỗ này rất hẹp chỉ vừa vặn một người đi qua. Phong Hữu không quan tâm ba người phía sau bước đi hẳn lên trước, mặc dù hắn cười cười nhưng trong thâm tâm rất bất mãn, cơ hội thăng quan tiến chức thế mac lại bị Thế Minh làm rối như tơ vò, hắn thầm chửi, cú hận này hắn nhất định phải trả, nhẩm toan tính trong đầu.
Thế Minh thể hiện lịch sự hiếu khách, đứng một bên nhường cho Vô Danh đi trước, hai người khách sáo đôi bên nhường nhau cuối cùng Vô Danh cũng đi trước. Thế Minh cười thầm trong bụng, đưa tay ra hành động “mời” về phía người đàn ông trung niên thấp bé. Hắn ta cười cười gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Đang định bước vào trong, người đàn ông thấp bé chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng. Ánh vàng kim lóe lên, ánh sáng ấy đã trùm kín hết mọi thứ nơi hồng trần gian thế, tựa hồ vạn vật thế gian bị một lớp kim tuyền sáng loé kia bao trùm, kết thúc cuộc đời bằng một ánh sáng rực rỡ rồi vụt tắt bằng bóng đêm đen tuyền. Tiếp đó, mắt hắn chỉ kịp nhìn lướt qua lớp máu đỏ, mũi hắn ngửi thấy vị tanh nồng mùi máu và kí ức còn sót lại là khuôn mặt cười lạnh băng của Thế Minh
“Phịch…” Người đàn ông trung niên như một ngọn núi đổ rầm xuống đất. Cổ họng hắn bị rạch một miệng vết thương gần một tấc, ứa ra một dòng máu tươi. Cái ngã phịch xuống đất, gương mặt hắn vẫn còn nét cười, bởi vì khoảnh khắc hắn bị giết hắn cứ ngỡ như nhìn thấy được cái ánh sáng đẹp mê hồn nơi trần gian.
Thế Minh hất nhẹ con dao trong tay văng ra một vài giọt máu xuống, từ trong người cậu lấy ra một cái khăn lau sạch vết máu còn đọng trên con dao, thở hắt hơi điềm tĩnh nói:
“Đây là cách duy nhất thể hiện giá trị con người ông.”
Nghe thấy âm thanh bất thường, Vô Danh quay đầu lại nhìn, hắn bị cảnh tượng trước mặt giật bắn mình, thảng thốt ngạc nhiên hỏi:
“Mày… mày làm cái gì đấy?”
Thế Minh bất lực lắc đầu nói: “Xin lỗi anh, nhưng ông này phải chết, tôi phải có một câu trả lời thích đáng với cấp trên. Các anh nghĩ lần này các anh ấn nấp kín đáo, hành động âm thầm. Thực ra không hề, nếu không sao tôi lại xuất hiện ở đây được? Nếu tôi để hai anh đi, không chỉ riêng tôi, mà anh và ông ấy đều không thể bước chân ra khỏi đất HN. Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm thế, mong anh hiểu.”
Vô Danh nhìn chằm chằm Thế Minh, rồi hắn thở dài nói:
“Mày ra tay cũng phải nói cho tao một tiếng, bàn bạc với tao rồi tìm cách giải quyết chứ?”
Thế Minh lắc đầu, mặt đầy vẻ thành khẩn đáp: “Anh cũng biết đây là cách nhanh gọn lẹ nhất, nếu không có người chết làm bia đỡ đạn anh nghĩ anh có thể thoát thân ư? Tôi coi anh là bạn nên mới không muốn anh gặp chuyện, mới không màng nguy hiểm ngăn cản anh, mới trở mặt với người kia. Tất cả chỉ là vì tôi coi anh là bạn.”
Nghe những lời nói thật lòng này của Thế Minh, có lẽ bất kì ai cũng sẽ cảm động, Vô Danh cũng là con người, trong lòng hắn cũng vô cùng cảm kích với hành động này của Thế Minh.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi hiểu rồi.”
Thế Minh đáp: “Đừng nói nữa, giờ cũng muộn rồi, tẹo nữa sếp trên của tôi đến khó mà thoát thân, giờ anh mau rời khỏi đây, bây giờ thoát thân là cách tốt nhất rồi. Anh đến khách sạn Bằng Huy đợi tôi, lúc nữa tôi đến tìm anh. Giờ tôi còn có việc cần giải quyết.”
“Oke!” Vô Danh đồng ý một tiếng, nhắc lại: “Tôi ở khách sạn Bằng Huy đợi cậu.”
Nói hết câu, hắn thương xót nhìn người bạn đang nằm dưới đất, cắt một nhúm tóc ôm trước ngực, quỳ xuống cầu nguyện rồi mới chạy xuống tầng.
Sau khi nhìn Vô Danh bước ra khỏi toà nhà, Thế Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong Hữu sớm đã đứng dưới tầng bước đến, hỏi kỳ lạ: “Có hai thằng cơ mà, sao giờ chỉ thấy có một thằng chạy xuống, thằng kia đâu?”
Thế Minh cười đáp: “Thằng kia đang ở trên tầng thượng, giữ nó lại làm tin cho ông anh đấy.”
Phong Hữu ngơ người, hỏi lại: “Mày có ý gì?”
Thế Minh cười nói: “Con người tôi không phải là thằng nghĩa khí, nhưng ai giúp thằng này thì thằng này cả đời không quên. Lần này anh giúp tôi, tôi ắt sẽ không phụ anh. Thằng kia ngỏm rồi, là do tôi giết.”
Thế Minh dừng lại hồi, lại cười nói: “Ai cũng hay danh trung tá Phong Hữu anh dũng hơn người, đơn thương độc mã xử gọn bọn phần tử khủng bố, công lao lần này sớm muộn gì thủ tướng nước Hoa cũng đến để cảm kích anh thôi. Công lao vinh danh lần này đều là của anh, đây cũng là món quà đền đáp của tôi.”
“Cái.. cái gì?” Phong Hữu không tin được, quát to hỏi: “Mày nói thật không?”
“Haha, thằng này lừa anh làm gì?”
“Được, được rồi. Tôi Phong Hữu này nhận cậu em làm anh em.”
Chưa nói hết câu, Phong Hữu như gắn động cơ sau mông chạy nhanh như bay lên cầu thang.
Thế Minh chỉ vào Đặng Tâm Lỗi đang bị vài người kìm kẹp, nói to vọng lên: “Thế thằng bạn này của em cũng được thả chứ anh?”
Phong Hữu không thèm quay đầu lại nhìn, nói to đáp: “Oke. Oke”
Vừa nói hắn vừa chạy hộc tốc lên tầng.
Thế Minh cười lấy một tiếng, cậu cũng chẳng thèm để tâm đến hai chữ công danh, bởi vì cậu cũng chẳng định sẽ phát triển trong giới chính trị, ở trong giới này khó mà thoát thân.
Để công lao này gạt cho Phong Hữu quả là một cách hay, vừa được lòng một người như Phong Hữu, sau hắn ta có dịp bận rộn có việc làm, mà cậu cũng khiến hắn có thiện cảm với mình, thêm một cánh tay đắc lực, thêm bạn bớt thù. Tính về lâu về dài, lỡ như cậu có gì cấp bách cần hắn ta giúp đỡ cũng nên.
Đồng thời, cũng chứng minh được cho Phan Khánh Anh biết độ chính xác trong lần tình báo của quân mình. Xích quân có tiếng trong giới xã hội về khoản nhất cử nhất động đều chặt chẽ chắc chắn, nếu không nhờ có quân tình báo của cậu thì chắc khắp các mặt báo đều rộ lên vụ án Xích quân ám sát quan chức cấp cao Trung Quốc, đây là là tin tức kinh động đất trời. Đến lúc ấy, chính trị quốc gia cũng khá đau đầu, đất nước cũng gặp nạn.
Thế Minh dẫn Đặng Tâm Lỗi ra khỏi toà nhà, cậu ưỡn người. Đặng Tâm Lỗi không biết tình hình bên trên sân thượng, chỉ thấy Phong Hữu đi cùng Thế Minh lên cầu thang, còn những chuyện đằng sau anh không biết liền hỏi:
“Minh, sao em thâu tóm được hắn đấy?”
“Dễ như trở bàn tay!” Thế Minh nhẹ nhàng nói:
“Giờ em đưa anh đi thâu tóm Vô Danh.”
Đến trước cửa khách sạn Bằng Huy, Thế Minh lướt qua đã nhìn thấy Vô Danh đang đứng trước cửa khách sạn chờ, cậu bước lên nói: “Em không đến muộn chứ.”
“Không muộn.” Vô Danh thấy Thế Minh đến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn đằng sau có một người đàn ông cao to, hắn hỏi:
“Đây là…?”
Xem ra lần gặp đầu tiên Vô Danh vẫn chưa để ý đến Đặng Tâm Lỗi, Thế Minh trả lời:
“Yên tâm, đây là bạn em.”
Ba người bước vào của khách sạn, gọi một vài món ăn, Thế Minh và Đặng Tâm Lỗi đều đã đói lả đi, bụng kêu òng ọc, hai người ăn nấy ăn để. Vô Danh thì nóng lòng, lần này phi vụ thất bại thảm hại, bằng hữu thì mất mạng, hắn chẳng còn tâm tư ăn uống.
Thế Minh thấy bộ dạng này của hắn thì nói: “nước S chúng tôi có câu “Có thực mới vực được đạo”, không ăn thì có mà chết à. Anh có muộn phiền đến đâu thì cũng phải lấp đầy cái bụng đã rồi mới tính cái khác được.” Vừa nói cậu vừa gắp thức ăn cho Vô Danh.
Vô Danh không tiện từ chối, anh ta thực sự đã mất cảm giác ngon miệng khi ăn, hớp một chén rượu, hỏi: “Minh, tôi muốn biết tại sao các cậu lại biết được kế hoạch lần này của chúng tôi.”
Thế Minh thầm cười, đây cũng chính là những gì cậu định nói, không ngờ Vô Danh đã hỏi trước, quả là hợp ý cậu, cậu thở dài nói:
“Tôi dám chắc các anh cũng nghe qua cái tên Đội Hồn nhỉ, không biết Xích quân các anh có quan hệ gì với bên ấy hay không, nhưng đội tình báo bên tôi nhận được tin từ đội Hồn, chỉ là chưa nắm rõ được động cơ hành động thôi.”
“Là đội Hồn?” Vô Danh cầm chiếc cốc trong tay đập xuống bàn, phẫn nộ nói:
“Thông tin lần này là do đội Hồn báo cho các anh?”
Thế Minh bình tĩnh đáp: “Sao mà giả được, tôi chẳng việc gì phải vu oan cho đội Hồn. Mà tôi với anh là bạn, sao tôi lại lừa lọc anh được? Anh nói có đúng không?”
“Đúng thế.” Vô Danh gật đầu đáp: “Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ bạn bè. Cảm ơn cậu, lần này đã cứu tôi, lại còn nói cho tôi một thông tin quan trọng như thế, quả thực tôi không biết lấy gì cảm ơn.”
Thế Minh nhấc ly rượu lên đáp: “Không cần cảm ơn em. Anh khách sáo quá. Hi vọng anh em ta sau này sẽ trở thành bạn tốt.”
Vô Danh nhấc ly rượu, đáp: “Cậu là bạn tốt của tôi, cũng là bạn của Xích Quân, từ này về sau khi nào cậu cần giúp đỡ chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, gọi là tôi đến, tôi không giúp được thì đằng sau tôi còn có Xích Quân giúp đỡ cậu.”
Thế Minh cười rồi cạn ly với Vô Danh, cậu chẳng mấy để tâm những lời này của Vô Danh, chỉ nghĩ rằng hắn ta đang khua môi múa mép, thùng rỗng kêu to, cứ như anh ta là chủ của cả một Xích Quân không bằng. Nhưng mà, Thế Minh đã quá xem nhẹ Vô Danh rồi…
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 51 |