Không phục
Hai ngày sau, mặt trời bừng sáng, trời quang đãng không mây, không khí thoáng đãng trong lành làm con người ta có cảm giác tươi mới và khoan khoái.
Những tia nắng len lỏi vào trong phòng nhỏ, chiếu vào khuôn mặt Thế Minh.
“Dễ chịu thật!”
Thế Minh thức dậy, ngồi trên giường ngáp dài, vươn vai đón chào ngày mới. Cậu cảm nhận thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình, quay đầu lại, một đôi mắt to tròn sáng trong, lông mi đen rậm dài cong vút đang đưa mắt nhìn mình.
“Hả?” Thế Minh lùi sau, nhìn rõ chủ nhân đôi mắt. Là một người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn khoảng 25 tuổi, da trắng, mặc bộ blouse màu trắng. Cả người toát lên vẻ thanh thuần, tinh khiết. Chiếc váy dài đến đầu gối không giấu được đôi chân thon dài và vóc dáng thon thả cân đối của cô.
“Mắt đẹp thật đấy!” Thế Minh không kìm được mà khen thành lời.
“Nhưng cũng không thể vì cô đẹp mà có thể tuỳ ý bước vào phòng của tôi.”
Người phụ nữ ngồi trên ghế gần giường, hờ hững đáp: “Tôi là bác sĩ của cậu.”
Thế Minh đứng dậy cười nói: “Chưa thấy bác sĩ nào không nói không rằng cứ thể bước vào phòng bệnh nhân. Nếu bác sĩ có đặc quyền như thế, tôi cũng muốn làm bác sĩ.”
Cậu vứt chăn sang một bên, thấy cả người không mảnh vải che thân, mặt hơi đỏ, vội đắp lại chăn rồi nhìn khắp căn phòng, bất lực nhìn người bác sĩ nữ, hỏi:
“Bác sĩ, có thể đưa quần áo cho tôi không?”
Người bác sĩ không nói gì, chỉ bình thản đứng dậy, lấy từ trong tủ quần áo một bộ đồ ngủ vứt lên trên giường rồi lại ngồi xuống.
Thế Minh nhìn bộ đồ ngủ, rồi lại nhìn cô bác sĩ, thấy cô ta còn chưa có ý định bước ra khỏi phòng, thầm than một tiếng:
“Dù tôi là đàn ông thì cũng cần có không gian riêng tư của mình.”
Cô bác sĩ hiểu ý Thế Minh, đứng dậy bước ra ngoài. Đứng trước cửa cô còn nói vọng lại giọng nói bình thản:
“Rất xin lỗi anh. Tôi là người kiểm tra cơ thể của anh, là kiểm tra toàn thân.”
Nói hết câu, cô đóng cửa bước ra ngoài.
“Ờm!” Thế Minh nhìn cô ta dần khuất xa sau cánh cửa, lầm bầm: “Cũng không cần phải nói thẳng ra như thế để làm gì, đúng là người phụ nữ quái đản!”
Thế Minh mặc xong bộ đồ bệnh nhân, bắt đầu suy nghĩ, cậu đã từ cửa ải địa ngục trở về, các trưởng lão các bậc tiền bồi cũng đưa lệnh bài đại ca Đạo Môn cho Thế Minh, vậy cậu đã trở thành đại ca của Đạo Môn?
Thế Minh vẫn chưa chắc chắn, đang định đi ra ngoài tìm người hỏi, cửa phòng bỗng mở toang ra, một người đàn ông lực lưỡng chạy xồng xộc vào. Nếu là ở đất H, Thế Minh sẽ nghĩ là Đông Thắng, nhưng đây là ở đất T, vào phòng rầm rộ như thế chỉ có thể là Đặng Tâm Lỗi.
“Anh Minh, anh tỉnh rồi!”
Đặng Tâm Lỗi mắt mày hưng phấn, nhìn Thế Minh một lượt, còn hỏi: “Anh không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Thế Minh vỗ vai anh ta, cười nói:
“Không sao, chỉ là lâu rồi không vận động mạnh, sức khoẻ không thích nghi kịp. Em ngủ lâu thế à?”
Đặng Tâm Lỗi đáp: “Cũng không lâu lắm, chỉ ngủ hai ngày.”
“Hai ngày?” Thế Minh ngạc nhiên.
“Trời đất! Em có thể ngủ lâu như thế sao! À đúng rồi, lúc em ngất đi sau đó xảy ra chuyện gì?”
Đặng Tâm Lỗi cười nói: “Mấy lão già biết đưa lệnh bài cho anh thì lại nuốt lời. Tìm lí do anh ngoài việc dùng vũ khí khác gian lận trong hồi ba nên không được tính là qua. Cũng may lão Tia Chớp nói giúp anh vài câu, mấy ông ấy cũng phải đồng ý. Anh Minh bây giờ anh đã là đại ca của Đạo Môn rồi.”
Thế Minh gật đầu, thở dài, nói: “Xem ra tôi không để các bô lão thất vọng.”
Đặng Tâm Lỗi cầm một bộ vest mới, bộ áo chống đạn của Thế Minh và con dao găm vàng đưa cho Thế Minh. Vừa giúp Thế Minh thay quần áo vừa nói:
“Vừa nãy Long có gọi điện đến.”
“Ờ?” Thế Minh nói: “Tình hình ở quê nhà sao rồi?”
“Tình hình đại cục vẫn ổn định, cả tỉnh cả huyện không có tổ chức nào dám đối kháng, thiệp đen được phát ở chỗ nào là chỗ ấy nghe lời răm rắp. Long cảm thấy chẳng có thử thách, muốn mở rộng địa bàn, định mon men đặt tên đến các tỉnh lân cận.”
Đặng Tâm Lỗi nghiêm mặt nói: “Tôi thấy thế có hơi nhanh? Nếu không chắc móng thì nhà có cao đến mấy cũng sẽ sập.”
Thế Minh lắc đầu, cười nhẹ: “Anh Long làm việc em yên tâm. Nhìn thì thấy táo bạo, nhưng là người có suy tính. Nếu anh Long đã muốn mở rộng địa bàn, thì cứ nghe theo ý anh ấy.”
Thế Minh nghĩ rồi nói: “Chỉ là đừng để làm to chuyện.”
Đặng Tâm Lỗi thở dài: “Tôi nghĩ trên đời này làm anh Minh yên tâm chắc chỉ có anh Long thôi nhỉ?”
“Haha” Thế Minh vỗ vai Đặng Tâm Lỗi rồi nói: “Long, Đông Thắng, Phạm Cường là đi cùng em từ những ngày đầu tiên. Em không tin họ còn có thể tin ai? Vả lại, họ đều là những người nam tử hán nghĩa khí. Anh cũng thế!” Nói xong nháy mắt với Đặng Tâm Lỗi.
Đặng Tâm Lỗi than thầm: “Thực ra, đối với tôi mà nói, anh Minh cũng quan trọng như ông lớn vậy!”
Thế Minh nhìn Đặng Tâm Lỗi, cậu sắp xếp lại quần áo, rồi đi qua ngoài nói:
“Em tin tưởng anh vì em tin ông cụ, chứ không phải vì bản thân anh mà em tin tưởng anh. Anh hiểu không? Em nói thế anh đừng để bụng! Con người mà, cái gì cũng cần có quá trình.”
Đặng Tâm Lỗi gật đầu tán thành.
Đây là một toà biệt thự trên núi, cũng là một trong những nơi nghỉ dưỡng của ông cụ Kim Bằng. Diện tích không lớn, nhưng bên trong đầu đủ các thiết bị, có bồn tắm, chỗ để xe ô tô…
Thế Minh xuống tầng, vào phòng khách của căn biệt thự, hiện có năm trưởng lão và Văn Bình, còn một vài người khác cậu chưa gặp bao giờ. Mọi người thấy Thế Minh thì đứng thẳng thành hàng, đồng thanh:
“Đại ca Đạo Môn.”
Không cần biết âm thanh chào hỏi này có phải là thật lòng hay không, nhưng khiến Thế Minh dễ chịu, cậu cười híp mắt:
“Ngại quá! Ngủ hơi sâu!”
Ông Tia Chớp đồng tình nói: “Ngủ có hơi lâu nhưng những hành động của cậu các đại ca rất vừa ý, thậm chí còn vượt xa ngoài mong đợi của chúng tôi.”
Huy Sơn cười nhạt: “Có vừa ý hay không còn phải đợi cuộc họp đại hội Đạo Môn ba ngày tới mới nói được. Chỉ cần đừng để Nam Đạo Môn cười vào mặt chúng ta là tôi mừng lắm rồi.”
Một người đàn ông hơn 30 tuổi chưa từng gặp Thế Minh cười nhạt nói: “Giờ đại ca đã nắm quyền, nói những lời này còn có ích gì? Hiện tại có thời gian thì nghĩ đến việc dạy dỗ cậu ấy lễ nghĩa của Bắc Đạo môn, đừng để cậu ta làm mất mặt giữa đại hội.”
Nói xong, người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, khua tay nói: “Tôi không có thời giờ chơi với đồ trẻ con. Cáo từ!”
“Đứng lại!” Ông Tia Chớp gào mồm:
“Mày thái độ như thế là như thế nào? Ông lớn vừa nhập viện mà mày định vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm à? Trước mặt đại ca Đạo Môn mà dám vô lễ như thế, mày định tạo phản phải không?”
Người đàn ông mặt mày u ám quay đầu lại, phẫn nộ nói: “Đừng treo cái mác tạo phản để ép buộc tôi.”
Rồi chỉ vào Thế Minh: “Ông nhìn xem, nếu mấy ông già đầu hoa mắt thì nhìn cho kĩ lại. Nó chính là đại ca cầm quyền của Đạo Môn? Một thằng oắt ranh vắt mũi chưa sạch thì làm được cái gì? Nó dựa vào cái gì mà đòi chỉ huy? Nó có cống hiến gì mà đòi làm đại ca Đạo Môn?”
Đặng Tâm Lỗi đứng sát bên Thế Minh thì thầm vào tai cậu:
“Thằng này tên là Vạn Phúc, nó là thằng cầm đầu của hai tỉnh, thế lực của nó là to nhất trong Bắc Đạo Môn. Còn ba người kia đều là bá chủ anh hùng một phương, thế lực cũng khá lớn mạnh trong Đạo Môn.”
Thế Minh gật đầu, mặt không biểu cảm khác thường, vẫn cười:
“Còn có vị nào không muốn chơi trò trẻ con thì đều có thể đứng cùng hàng với hai người anh em này!”
Thấy trên bàn trà có hoa quả, Thế Minh cầm con dao thong thả gọt quả táo.
Mọi người thấy vậy đều biến sắc, đặc biệt là Vạn Phúc, cảm thấy Thế Minh hoàn toàn khác biệt, cậu lãnh đạm không để tâm đến mình. Vạn Phúc đưa tay chỉ về phía cậu, môi mấp máy định nói nhưng không nói ra tiếng.
Ba người đàn ông còn lại cũng rục rịch muốn rời đi, đứng dậy bước ra ngoài. Thế Minh nhìn quả táo trong tay, nheo mắt cười:
“Muốn đi thì mời, các anh đều là chủ một phương, ở Đạo Môn các anh đã có không biết bao nhiêu những chiến công lấy lừng, dĩ nhiên không cần quan tâm “thằng trẻ con” này!”
Nghe Thế Minh nói vậy, ba người có hơi ngại không dám rời đi, đánh mắt nhìn nhau, rồi ngồi xuống, tiếp tục nhìn Thế Minh thư thả gọt quả táo.
Thế Minh gọt rất chậm, cũng gọt rất cẩn thận. Cả phòng không ai nói gì, chỉ có Văn Bình mắt đen gấu trúc (vì bị Đặng Tâm Lỗi đánh) đưa mắt nhìn Thế Minh.
Một lúc sau, Thế Minh gọt xong quả táo để trên bàn trà, cắt thành mười hai miếng, chia cho từng người rồi nói:
“Tính tôi làm việc rất công bằng, có lợi không chỉ hưởng một mình, mà sẽ công bằng chia đều phần cho tất cả.”
Thấy mọi người không động đậy, Thế Minh cười nói: “Ăn đi thôi, ăn thử miếng táo tôi gọt xem có vị khác không?”
Đặng Tâm Lỗi không hiểu Thế Minh định làm gì, anh chỉ cần biết ủng hộ hết mình, cầm một miếng táo đưa lên miệng nhuốt ực một cái chẳng biết mùi vị ra sao.
Những người khác cũng lần lượt đưa tay ra cầm miếng táo ăn, Thế Minh nói:
“Vậy thì được, nếu mọi người đã ăn miếng táo của tôi thì sẽ là bạn tôi. Tất cả giới thiệu qua về lí lịch bản thân đi. Tôi không muốn đến lúc cái tên cũng không rõ, rồi không biết là ai với ai cả.”
Nói xong, cậu đưa mắt về bốn người đàn ông lần đầu tiên gặp.
Bốn người thở dài, biết rằng người cầm đầu Đạo Môn mưu tính mưu mô quả không phải là thằng đần. Lần lượt từng người đứng dậy giới thiệu:
“Tôi là Tiền Hoá, là đàn anh ở tỉnh A”
“Tôi là Hải Tân, đàn anh ở tỉnh S.”
“Châu Bảo, đàn anh ở tỉnh SX.”
Thế Minh ghi nhớ tên từng người, đứng dậy nói: “Giờ tôi đi đến bệnh viện thăm tình hình sức khoẻ của ông lớn. Ngày mai tôi mời mọi người đi ăn cơm, hi vọng mọi người đều có mặt đông đủ. Tất nhiên, cũng mong mọi người cũng chuyển lời với Vạn Phúc là tôi rất mong chờ anh ấy đến.”
Nói xong, Thế Minh cười rồi bước ra khỏi biệt thự. Đặng Tâm Lỗi vội theo sau:
“Vạn Phúc là thằng chó ở Đạo Môn, ngày thường được chiều hống hách quen thói. Ở trong Đạo Môn ngoài ông lớn ra chắc chẳng có ai trị được.”
Thế Minh sắc mặt dần hằm hằm lại, lạnh lùng nói: “Không có có quyền đưa tay chỉ trỏ tôi. Ngoài xã hội hay trong Đạo Môn cũng thế.”
Nói xong, Thế Minh vứt con dao xuống đất. Đặng Tâm Lỗi cúi người nhặt con dao lên, con dao đã cong biến dạng, anh rùng mình.
Trong bệnh viện B. Giữa trưa, trời âm u, những đám mây đen che lấp ánh mặt trời, cũng che lấp cái ồn ào của thành phố.
Ông cụ Kim Bằng được phục hồi hai ngày cũng dần khoẻ hơn, không cần đeo bình oxi. Nhưng cơ thể vẫn hơi yếu, ho liên tục. Thế Minh ngồi cạnh giường bệnh, bóc từng múi quýt đưa cho ông cụ, thở dài:
“Ông à, lần này ông cho cháu tiếp quản Đạo Môn suýt nữa lấy mất mạng cháu. Ba mươi ba đồ đệ của Đạo Môn không phải dễ chơi!”
Ông cụ Kim Bằng nhai miếng quýt, lờ mờ nói: “Kết quả sao rồi? Lấy được lệnh bài đại ca Đạo Môn chưa? Ông tin vào con mắt chọn người của mình. Ờm, quả quýt này ngọt ra phết!”
Thế Minh cười nói: “Nhưng cháu còn trẻ đã làm đại ca Đạo Môn, chỉ sợ bọn họ không phục.”
“Sao?” Ông cụ Kim Bằng tròn mắt, tức giận nói: “Có phải có đứa không chịu nghe lệnh cháu? Là đứa nào? Nói cho ông nghe, ông tìm nó tính sổ!”
Đâu chỉ là không nghe lệnh! Thế Minh cười, lòng thầm nói khổ, thấy ông cụ điên máu cậu vội ngắt lời chấn an:
“Cũng không đến mức như thế. Chỉ là cháu sợ, có người ỷ lại có công lớn ở Đạo Môn, coi cháu là hạng mới nhập môn không ra gì. Nếu như thế cháu có thể trừng phạt theo gia pháp Đạo Môn không?”
Ông cụ Kim Bằng nói: “Cái này tuỳ cháu. Giờ cháu đã là đại ca Đạo Môn, ắt sẽ có quyền chủ trì Đạo Môn.”
Thế Minh gật đầu, cậu đắp lại chăn cho ông cụ, đứng dậy nói: “Vâng. Ông cứ an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, cháu đi trước đây. Ông cố gắng mau hồi phục, giờ cháu sẽ gánh trách nhiệm trông nom Đạo Môn. Nhưng chỉ sợ không gánh nổi, ông ạ!”
Kim Bằng cười nói: “Tuổi trẻ không ngại việc. Ông từng này tuổi còn có sức giao Đạo Môn cho cháu. Cháu còn trẻ máu nóng sôi sùng sục lại sợ không có khả năng lãnh đạo Đạo Môn?”
Thế Minh bước ra cửa, cậu đóng cửa phòng. Nhìn ông cụ đang nằm trên giường bệnh qua khung cửa sổ, cậu nhận ra ông đã già đi nhiều, tóc bạc trắng đầu, các nếp nhăn hằn sau, cậu quặn lòng nói:
“Ông, cháu sẽ cố gắng!”
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 47 |