Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị lừa lần hai

Tiểu thuyết gốc · 2688 chữ

“Chú em bị lừa mà sao vui vẻ thế?”

Chính là người thanh niên mà lúc nhắm mồi có đưa mắt cười với cậu lên tiếng, gã ta đến gần cậu, bốn người ngồi cùng bàn với gã ta chỉ còn ba người, hai người đàn ông to cao đã đi từ lúc nào không rõ.

Thế Minh xoa bụng than rằng: “Tôi được cái rất thông minh, khó mà bị người ta lừa, mà nay lại gặp kẻ lừa trắng trợn vậy không biết. Đây chẳng phải chuyện vui hay sao?”

Người thanh niên kia nhìn một lúc lâu, cười thành tiếng nói: “Trên đời có đầy kẻ tự nhận mình thông minh, nhưng tôi thấy, kẻ khôn thường không tự nhận mình khôn!”

Thế Minh thở dài nói: “Con người thật kì lạ, khi nói điêu có khi người ta lại tin, mà nói thật lại bị coi là thằng ngu.”

Chàng thanh niên mềm giọng nói: “Chú em không ngu, nếu chú ngu đã không đưa cho ông chủ một trăm ngàn, mà vẫn còn ở đây cãi hơn thua cơ!”

  

Thế Minh cười cười không nói gì. Lúc này, hai người thanh niên vừa ngồi rồi biến mất lúc nãy từ cuối ngõ bước đến, trong tay mỗi người tóm một đầu kẻ lừa tiền Thế Minh vừa nãy, chỉ khác là hai người kia có thêm vết bầm và vết thương trên mặt.

Hai người đàn ông kéo người quả nhiên rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đi đến bên cạnh người thanh niên ngồi cạnh cậu. Bọn họ cung kính nói:

“Anh Hùng, em bắt hai thằng này về rồi.”

Người thanh niên gật đầu, nhìn Thế Minh nói:

“Chú em, hai người vừa lừa chú anh bắt đến đây rồi, chú định giải quyết thế nào?”

Thế Minh lòng có chút gợn sóng, cảm kích cười cười, lắc đầu nói:

“Thôi, bọn họ là người đầu tiên lừa được em một vố cũng đáng để họ tự hào rồi, việc gì phải làm khó, em mong anh tha cho họ.”

  

  

Người thanh niên chắp tay đằng sau lưng, cúi đầu suy nghĩ, rồi nói:

“Nếu chú em đã nói thế, thì người ngoài cuộc như anh cũng chẳng có quyền gì.”

Nói xong đưa tay khua khua, hai người đàn ông vạm vỡ cúi đầu hiểu ý, lấy chân đá mông hai tên lừa đảo quát:

“Cút!”

Hai người kia chạy thục mạng. Người thanh niên đưa tay ra nói: “Tôi tên là Vũ Việt Hùng, rất vui được làm quen với người anh em.”

Vũ Việt Hùng! Mắt Thế Minh loé sáng, cậu vội thu ánh mắt lại, khuôn mặt bình thản như ban đầu, bắt tay gã ta cười nói:

“Em cũng rất vui khi được làm quen với ông anh! Em tên là Lê Thế Minh.”

“Hửm?” Vũ Việt Hùng ngẩng đầu nhìn trời, nhìn bộ dạng như đang suy nghĩ, rồi gã ta nói:

“Tôi nhớ mới bổ nhiệm chức đại ca ở Bắc Đạo Môn hình như tên là Lê Thế Minh thì phải?!”

“Đúng thế!” Thế Minh tay chống cằm, dường như nghĩ ngợi, trầm mặc nói:

“Nếu như em nhớ không nhầm đại ca của Nam Đạo Môn tên là Vũ Việt Hùng thì phải?!”

“Haha!” Thế Minh và Việt Hùng bắt tay nhau cười. Tiếng cười to lấp cả những tiếng ồn ở cả con phố phồn thịnh này. Ông trời cũng phải nghiêng mình thốt lên mối nhân duyên trùng hợp này! Bốn tên vệ sĩ của Việt Hùng rùng mình, chẳng ngờ người thanh niên trước mặt chính là Lê Thế Minh - đại ca của Bắc Đạo Môn. Bọn họ tự giác đề phòng, chuẩn bị đưa tay lần khẩu súng bên eo.

Đứng ở phía xa xa có một người đang ẩn nấp, sớm đã rút súng ra, mở khoá cò súng, lấy áo trùm lên lớp súng, nòng súng chĩa thẳng vào ngực Việt Hùng. Đây không là ai khác, đây chính là Đặng Tâm Lỗi. Chỉ cần có tình hình bất lợi với Thế Minh, anh ta sẽ không chần chừ gì mà bóp cò.

 

Nguy hiểm gần trong gang tấc, có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Thế Minh và Việt Hùng đều không nhận ra, vẫn cười sảng khoái rồi nhìn đối phương.

Thế Minh mở lời trước: “Rất lâu trước kia, tôi từng nghe danh anh hùng Việt Hùng ở Nam Đạo Môn, nay có dịp diện kiến, thật không ngờ được mà!”

Việt Hùng cười nói: “Người ta nói anh hùng tôi chẳng để ý, nhưng chú em nói anh hùng mới là chuyện hay, đáng để cạn ba ly rượu!”

Thế Minh mắt sáng lên, một sát khí giết người cuộn trào trong đầu, tức khắc lan truyền đến tất cả mọi người xung quanh. Hai bên đều đang chờ đợi ra tay, cuộc chiến đang chờ trực trong phút chốc. Cậu chậm rãi nói:

“Nếu đã là anh hùng, sao còn ra tay với một ông già? Già không tha, trẻ không thương cũng là hành động của một anh hùng hay sao?”

Việt Hùng bình thản như chẳng biết chuyện gì, lắc đầu nói:

“Vu khống người thì sao chẳng nói được. Tôi hành xử từ trước đến nay chưa dám nhận mình quang minh chính đại nhưng cũng không phải bọn tiểu nhân không từ thủ đoạn. Quả thực như chú em nói, nói dối rất dễ làm kẻ khác tin, nói thật lại bị người khác nghĩ là thằng ngu nói dối.”

Thế Minh nhìn đối phương một lúc rồi bỗng cười nói:

“Thói đời là thế!”

Việt Hùng cũng cảm thán nói: “Nhân gian thống khổ.”

Thế Minh nheo mi mắt cười to nói: “Tha phương đất khách gặp tri kỉ quả là chuyện trọng đại trong đời, đáng để mừng một chén!”

Việt Hùng lắc đầu nói: “Đàn ông con trai ai uống một chén. Ở nơi xứ người gặp tri kỉ phải xuống cả vại! Haha!”

Thế Minh và Việt Hùng quả thực đã uống cả vại rượu. Rượu say ngà ngà, Việt Hùng đứng dậy thốt lên:

“Lâu lắm chưa được uống đã thế này, muốn kết giao với chú em, chú thấy sao.”

“Được chứ!” Thế Minh đứng dậy vai kề vai với Việt Hùng, nhìn trăng tròn trên trời rồi nói:

“Nếu không có Đạo Môn, khéo khi em và anh có thể…” Cậu không nói hết câu.

Đây là lần đầu Thế Minh và Việt Hùng gặp mặt, hai người tâm đầu ý hợp cũng là do sứ mệnh, chỉ khác là họ đứng trước ở hai cực khác nhau. Một cực là sinh, một cực là tử. Không có ở giữa, không thể thay đổi, hai người họ không thể thay đổi được. Đây cũng là duyên kiếp tiền định của hai người họ.

Việt Hùng được mấy người đàn em đỡ đứng dậy rời đi. Trước lúc đi, gã có nói:

“Mong là chúng ta còn có cơ hội ngồi lại uống rượu với nhau. Có khi tôi cảm thấy rất cô đơn, khắp thiên hạ chẳng có nổi một người bạn.”

Thế Minh bình thản nói: “Anh say rồi!” Thực ra cậu cũng có cảm giác như vậy. Bạn với cậu chỉ có hai thể loại: Một là anh em, hai là lợi dụng. Nếu nói là một người bạn trí cốt có thể chuyện trò trên trời dưới bể, thần giao cách cảm, tri âm tri kỉ thì đúng là chẳng có.

Việt Hùng rời đi. Thế Minh đứng dậy, cậu bỗng cảm nhận đầu óc quay cuồng, lại ngồi xuống, tự biết mình đã say rồi. Lúc này, Đặng Tâm Lỗi bước đến rồi đỡ cậu dậy, Thế Minh mắt dim lim, vừa nhìn thấy anh thì cười nói:

“Anh thấy không, em biết thừa. Cho dù em có đi đến đâu anh cũng theo sát.”

  

Đặng Tâm Lỗi bức bách trong người không cất lời, rất lâu sau mới nói:

“Anh Minh tin lời của nó à?”

Thế Minh ngây một giây, nghĩ lại thì biết Đặng Tâm Lỗi đang nhắc đến chuyện ông cụ gặp nạn, cậu bật cười:

“Nó là một thằng địch ghê gớm, nhưng trực giác mách bảo em nó cũng là một thằng địch đáng tin. Nhưng bất luận nó là loại người nào, chúng ta cũng phải diệt nó. Haha.”

Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng từng ngóc ngách căn phòng, Thế Minh suy nghĩ, nếu đừng rọi vào đầu cậu thì tốt.

Thế Minh nhức mỏi, đêm qua uống rượu giờ đầu cậu đau như búa bổ, mệy mỏi bò dậy, thấy trà sâm nóng bên giường. Xem ra chỉ có thể là Đặng Tâm Lỗi, là một người tỉ mỉ giấu trong một cơ thể lỗ mãng.

Uống một ngụm, Thế Minh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cậu bóp nhẹ đầu, nhớ lại những hoạt cảnh ngày hôm qua, cậu thầm nghĩ, xem ra Nam Đạo Môn từ trước đến nay đều chống trọi với ông cụ, từ vĩ độ 17 nước sông không động nước giếng, Việt Hùng có thể chiếm một nửa phương Nam cũng có thế hơn người.

Thế lực Đạo Môn rốt cuộc lớn thế nào, phạm vi rộng ra sao, chỉ sợ không ai kể rõ. Toàn thế giới có người Việt là có giang hồ, có giang hồ là có Đạo Môn. Tham gia cuộc đại hội họp mặt Đạo Môn còn có các đại ca từ mười mấy quốc gia, có Mĩ, Canada, Australia, Pháp, Anh, Nhật, Philipin, Trung, Đài, Hồng Kông, Ma cao. Trong số đó, chỉ cần một người nhấc chân cũng đủ để đạp đổ cả một vùng. Bọn họ tập hợp lại với nhau, thế lực lớn mạnh thế nào khỏi bàn. Mỗi năm họp đại toàn thế giới một lần, nhưng để tụ tập đông đủ thì đúng là khó hơn lên giời.

Hi vọng mong manh, nhưng năm nào cũng tổ chức đầy đủ chưa bao giờ đứt đoạn. Các ông trùm khắp nơi đều tích cực tham gia, quan trọng là có lợi ích cho bản thân. Không biết có bao nhiêu vụ làm ăn trót lọt sau mỗi lần đại hội, và tất nhiên, việc hàn gắn tình cảm giữa các bang phái là không thể thiếu. Hiện giờ các bang hội dần theo con đường quốc tế hoá. Hợp tác quốc tế hoá cũng là mục tiêu xác định bang phái có thể có sức mạnh lớn hay không, có bước tiến xa được không.

Liên hợp hội tổ chức cuộc họp Đại hội Đạo Môn thường niên ở khách sạn xa xỉ bậc nhất ĐN, bao cả một toà Nhà hàng nổi năm sao.

Thế Minh đứng ở bên ngoài hoàn toàn không có chỗ dựng xe. Một loạt người bước vào khách sạn, một người lễ tân vội chạy đến đón tiếp:

“Kính chào các đại ca!”

Lễ tân phục vụ bồi bàn đều do liên hợp hội sắp xếp, đều là đọc được vị của lão hồ li tinh, vừa nhìn thấy mặc vest âu chỉnh tề đã đoán ra được tám chín phần là người của Đạo Môn.

Thế Minh đứng ngât ra, rồi cười gật đầu:

“Người anh em chỉ đường cho tôi được không.”

Lễ tân nhìn Thế Minh khách sáo vậy thì cũng có thiện cảm với cậu hơn. Phải biết là đi dự đại hội lần này, đều là các ông tai to mặt lớn, cứ mở miệng ra là vênh váo hung hăng, khó có ai mặt mày tươi tỉnh, nói năng lịch thiệp dễ nghe như này.

Lễ tân cười nói: “Đại ca không phải khách khí. Mời đi theo tôi.”

Nói xong, liền dẫn Thế Minh và đàn em đến cầu thang máy. Đứng gọn một bên để người Thế Minh vào, rồi nói: “Đại ca, tầng 11 là đến.”

Thế Minh gật đầu, nói cảm ơn.

Trong thang máy, Văn Bình không chơi trò trêu đùa không phép tắc với Thế Minh mà mặt nghiêm mặt nói:

“Anh Minh, lên tầng 11, cho dù gặp bất kì ai cũng phải cẩn trọng. Chỉ cần một câu nói cũng khiến các đại ca có cái nhìn khác về mình. Liên hợp hội đã đề nghị Bắc Nam Đạo Môn hợp nhất, bây giờ là lúc kéo mối quan hệ với các bên ủng hộ bên mình.”

Thế Minh không rõ về nội bộ Đạo Môn, cậu gật đầu và khắc ghi. Đặng Tâm Lỗi nói thêm:

“Nam Đạo Môn từ trước đến nay đều kết giao khá tốt với Đài Loan, mà Đài Loan và Trung Quốc cùng một mẹ. Nên không nhầm thì hai thế lực này sẽ ủng hộ Vũ Việt Hùng.

Thế Minh nhíu mày, hỏi: “Thế có bên nào giao kết với bên mình không?”

“Có!” Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình cùng đồng thanh, rồi nhìn nhau cười. Văn Bình nói:

“Mĩ, Ô-xtrây-li-a, Ca na da đều có quan hệ tốt với ông lớn. Mỗi lần dịp lễ tết hai bên đều tặng quà cho nhau. Họ đều ủng hộ ta từ lâu. Nhưng giờ ông lớn nhập viện, có thể giữ mối quan hệ này hay không thì phải nhờ vào anh Minh rồi.”

Văn Bình vừa dứt lời, Đặng Tâm Lỗi tiếp lời: “À mà…”

“Được rồi!” Thế Minh đưa tay bịt miệng hai người họ lại rồi lườm: “Đừng có mà nhồi nhét một đống vào đầu tôi. Đầu sắp nổ tung đến nơi rồi.”

Đặng Tâm Lỗi nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Nếu đêm qua anh Minh không đi uống rượu với thằng Hùng thì không đến mức này.”

Tai Văn Bình thính, cau mày nhăn mặt rồi tron tròn mắt hỏi:

“Anh vừa nói cái gì cơ? Anh Minh đi uống rượu với Hùng?”

Đặng Tâm Lỗi vội bịt miệng, lắc đầu:

“Có nói gì đâu!”

“Làm gì có chuyện, em nghe rõ rành rành!”

Thế Minh quay đầu đi, ánh mắt lạnh tanh, hai người hiểu ý tự giác im lặng. Đứng bên Nguyễn Hoàng An và Hà Nhất Huy đứng cạnh cười trộm. Hoá ra ngoài ông lớn ra, bây giờ còn có thêm một người kiểm soát được hai người này.

“Ting!” Cầu thang máy dừng lại, Thế Minh và mấy người bước ra. Có rất nhiều người mặc áo vest đứng trước hành lang, trong đó có một người lịch thiệp mở lời:

“Mời anh đưa thiệp mời!”

Thế Minh chững lại, không biết thiệp mời gì, quay đầu nhìn Đặng Tâm Lỗi. Đặng Tâm Lỗi vội vàng lấy từ trong túi áo một tấm thiệp màu đỏ dát vàng đưa ra. Người kia nhìn rồi gật đầu:

“Bên trong, mời các anh!”

  

Nói xong, người kia dẫn đường, đi đến trước cửa phòng, đưa tay ra đẩy cửa. Thế Minh thấy trước mặt bừng sáng. Bên trong đèn chùm sáng chói, chiếu thẳng mặt làm cậu hoa mắt.

Căn phòng giống với một vũ trường, diện tích phải đến 500 mét vuông. Ở giữa có một chiếc bàn dài, hai bên ngồi kha khá người, có vài người đang đàm phán, hoặc đang ngồi im tĩnh tâm.

Người dẫn đường mở cửa nói:

“Mời Lê Thế Minh - đại ca mới nhậm chức của Bắc Đạo Môn.”

Những người ngồi xung quanh cùng quay đầu ra nhìn về phía Thế Minh. Mỗi ánh mắt đều như muốn xuyên qua làn da thớ thịt của cậu. Thế Minh chẳng để ý, mặt cười bước vào trong. Ngoại trừ Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình được phục tùng đi vào, mấy anh em còn lại phải đứng ngoài chờ.   

 

Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi hừm một tiếng, cười khinh bỉ: “Chẳng hiểu lão Bằng này nghĩ gì, lại đi tìm thằng choắt con lên làm đại ca. Haha.”

Nói hết câu, đặt tay lên chiếc ghế trống bên cạnh. Rõ ràng, ông ta không muốn thế mình ngồi cạnh.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.