Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xì tố năm cây

Tiểu thuyết gốc · 2618 chữ

Giang hồ chính là chốn bạn lừa tôi, tôi gạt bạn, cứ nghĩ là bằng hữu anh anh em em nhưng bị đâm sau lưng lúc nào chẳng hay.

Đại hội thượng đỉnh Đạo Môn sau đó tiếp tục bàn về một vài vấn đề hợp tác kinh doanh giữa các vùng với nhau, mỗi một bang phái sẽ quyên góp một số tiền cho liên hợp hội làm kinh phí thường niên. Thế Minh chẳng có ý kiến gì về việc này, nghe ông Lương thao thao bất tuyệt cậu có hơi buồn ngủ, hai mắt cậu díp lại. Nếu không có Đặng Tâm Lỗi đứng kề bên đẩy đẩy, Thế Minh sớm đã đánh một giấc nồng.

Cậu nhìn Việt Hùng, đưa tay lên cằm, mắt chăm chú nhìn ông già Lương nói, Thế Minh bội phục vài phần. Khó khăn lắm mới chống cự đến khi kết thúc đại hội, Thế Minh cuối cùng cũng có thể co giãn gân cốt, vẫn thấy Việt Hùng giữ nguyên trạng thái ấy, rồi hắn ta bỗng giật mình một cái. Văn Bình cười nói:

“Thằng này ngủ gật, nhưng cách ngủ hơi lạ.”

Thế Minh cũng đồng tình gật đầu, nói:

“Lạ thật!”

Sau khi bàn bạc xong xuôi, là đến tiết mục ăn uống. Cả một dàn người đi xuống tầng một, mọi người sớm đã đặt bàn ăn. Hoàng Thần kéo Thế Minh ngồi cạnh. Lý Uy cũng muốn kéo cậu nhưng chậm một bước.

Bữa ăn này đối với Thế Minh quả là khó nhuốt, Hoàng Thần được ba phút lại hỏi một câu, rồi cậu lại phải ứng phó với các ông lớn khác. Cậu là trẻ tuổi nhất trong cuộc họp này, cậu vừa phải xưng hô làm sao cho giống với vãn bối mà phải vừa có phong thái của người cầm quyền vừa có uy mà lại giữ lễ phép có trên có dưới với bậc tiền bối. Sau bữa cơm, Thế Minh vã đầy mồ hôi sau lưng, cứ như vừa đánh trận trở về.

  

Ăn cơm xong, mọi người vừa thưởng trà vừa bàn chuyện, Hoàng Thần kéo Thế Minh vào một góc yên tĩnh, mở lời trước:

“Khoảng thời gian trước Găm Vàng có đặt một lô xe chỗ tôi. Bây giờ Đạo Môn do cậu cầm quyền, cậu có hứng thú không?”

“Hửm?” Thế Minh nghi hoặc hỏi: “Tôi không rõ chuyện này, không biết ông lớn đặt bao nhiêu con xe? Giá cả ra sao?”

Hoàng Thần nói: “Đều là người một nhà, với mối quan hệ giữa tôi và Găm vàng thì giá cả không thành vấn đề, giá nào mềm nhất thì lấy. Ban đầu đặt một trăm con xe, tổng là sáu mươi tỉ.”

Thế Minh quay đầu nhìn Đặng Tâm Lỗi, anh ta gật đầu tỏ ý có chuyện này. Thế Minh nhảy số trong đầu, cậu ngay lập tức cười to hào sảng nói:

“Nếu đã thế, tôi làm gì có gì phải thắc mắc. Tiền bối là bằng hữu của ông lớn, dĩ nhiên không lừa gạt chúng tôi. Quả thực tôi thấy một trăm con xe cũng không phải là món hàng lớn, bên chỗ ông có thể ra bao nhiêu hàng thì chúng tôi nhận bấy nhiêu. Có điều tiền nong có chút khó khăn, tiền bối cũng biết, tôi vừa tiếp quản Đạo Môn. Con số lớn như vậy không phải dễ gì mà dùng được.”

Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình hai người sắc mặt thay đổi, không hài lòng với câu trả lời của Thế Minh, phải biết rằng Hoàng Thần trong giới xe lậu thuộc hạng nhất nhì. Nếu ông ta có thể cho mấy trăm con xe, chỉ sợ ông lớn cũng không kham nổi.

Hoàng Thần nhìn Thế Minh một lúc lâu, mãi sau mới cười nói: “Nghé con không biết sợ cọp già! Tiền nong không là vấn đề, chỉ sợ là hàng nhiều cậu ngốn không nổi. Thế này đi, tôi ra một trăm năm mươi con xe, tôi vẫn lấy cậu trước với giá 60 tỷ. Số tiền còn lại thì để trả sau, cậu thấy sao?”

Thế Minh nghĩ hồi, gật đầu: “Được, nói được làm được!”

Hoàng Thần đập tay đồng minh, bàn xong thương vụ làm ăn này. Thực ra cậu ấy dám nói có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cũng là vì muốn thuộc hạ của Thế Minh hội có thêm đường làm ăn, dù gì con đường phát tài chủ yếu của Thế Minh hội là buôn bán thuốc phiện. Thế Minh mặc dù cũng không có ý định từ bỏ con đường này, nhưng vẫn muốn một phần nguồn hàng có thể chuyển sang đường buôn lậu. Nhờ quan hệ chính trị của mình, buôn lậu cũng là một con đường an toàn và ổn định. Nhưng buôn lậu cũng không phải là chuyện vừa ý, không có quan hệ rất khó để thành công. Đương nhiên, Hoàng Thần là một sự lựa chọn hoàn hảo, ông ta là một cái cột vừa vững vừa chắc.

Trời sầm tối, Việt Hùng mời mọi người đến một sòng bạc mật Nam Đạo Môn mở tại ĐN để mọi người vui chơi, cũng là để ra vẻ hiếu khách phương xa tới thăm. Mọi người vui vẻ đồng ý.

Tại ĐN. Thuỷ Hồ là Nam Đạo Môn mở, bên trong có đầy đủ khách sạn năm sao sang trọng, công viên vui chơi giải trí đa dạng. Đây cũng là địa điểm sòng bạc bảo mật to nhất của ĐN. Trong tầng hai khách sạn có một mật thất, sau khi đi vào không xa sẽ thấy một cánh cửa lớn màu nâu đậm mùi gỗ lim, bước vào bên trong là một sòng bạc lớn hàng nghìn mét vuông. Bên trong được trang trí xa hoa, các loại bài bạc đầu đủ, xem ra Việt Hùng đã chuẩn bị từ trước, trong sòng bạc không có một vị khách nào, phục vụ đều đứng thành hai hàng trước cửa tiếp đón.

  

Việt Hùng cười nói với mọi người: “Mọi người cứ việc tự nhiên, ở đây có chuẩn bị sẵn cho các đại ca một trăm triệu đồng xu, không nhiều, mong các vị đừng cười nhạo.”

Nói xong, hắn vỗ tay, từ đằng sau bước ra một hàng cô nhân viên xinh đẹp quyến rũ, mỗi người cầm một đĩa tiền xu, lần lượt đứng cạnh một đại ca. Lúc này, cả một sòng bạc yêu kiều diễm lệ, cả phòng nức mùi hương nước hoa, kiều nữ đại gia sánh đôi vai kề vai.

Ngay cả Thế Minh nghe xong cũng tự nhẩm hào phóng, vừa nói là đã vứt cả một trăm triệu. Các đàn anh ở đây cũng vui sướng híp mắt, một trăm triệu với họ không là gì, nhưng có mỹ nữ bầu bạn, thì lại khác hẳn. Họ cũng có thiện cảm hơn với Việt Hùng, ngữ khí cũng khách sáo, niềm nở hơn hẳn.

Đặng Tâm Lỗi hằm mặt, anh ta biết Việt Hùng làm thế đang thể hiện vẻ ta đây của mình, cũng là chủ, nhưng Bắc Đạo Môn đã bị Nam Đạo Môn cưỡi lấy gió đầu.

Thế Minh ngược lại không để ý, cậu vui sướng ngắm nghía sòng bạc một lượt, cười nói:

“Không biết cả một khách sạn tầm cỡ thế này phải rải hết bao nhiêu tiền?”

  

Văn Bình nói: “Theo như giá của ĐN, chắc phải mấy chục tỉ!”

  

Thế Minh nhìn một vòng bốn phía, cậu cầm một đĩa tiền rồi vứt lên không trung, cười nói:

“Hôm nay chúng ta phải thắng mấy chục tỉ, để thằng Hùng phải bơm thêm máu.”

  

Văn Bình li nhí nói: “Nói thắng mấy chục tỉ là thắng mấy chục tỉ được ấy. Chúng ta cũng chẳng phải thần bài.”

“Haha!” Thế Minh nhếch mép cười nói:

“Bài bạc cũng như chiến trận. Chiến trận hai bên giao chiến, thằng mạnh ăn, bài bạc cũng thế, ai có khí thế mạnh, thì vận khí đến bên người ấy. Anh Lỗi, em nói có đúng không?” Đặng Tâm Lỗi vẫn chưa nói gì từ lúc vào sòng bạc.

Luật chơi của Show hand (Xì tố 5 cây) được coi là dễ nhất trong cờ bạc. Cho dù là kẻ không động tay vào chơi bài cũng chỉ cần vừa nhìn là hiểu, và trong cả cái sòng bạc này, chỉ có mỗi Show hand là cậu biết chơi.

Thế Minh cười haha bước đến, lúc này đã có nằm người ngồi đợi bài ra. Thế Minh khách sáo nói:

“Các vị, nếu không phiền thêm một chân tôi nữa.”

  

Năm người không ai thèm quan tâm đến Thế Minh trẻ tuổi, trong đó có một người trung niên beo béo, đep kính mắt ánh kim cười nói:

“Nếu có người muốn nộp tiền thì chúng tôi sao hoan nghênh còn không kịp, sao có thể khước từ được! Haha!” Nói xong, ông ta đặt tay lên đùi cô gái bên cạnh, tay mân mê sờ mó qua lại.

Thế Minh nhún vai, tìm một cái ghế ngồi đại xuống, nghĩ hồi rồi kéo một chiếc ghế qua, tỏ ý mời cô gái ngồi xuống. Sau đó cậu quay đầu nói với Đặng Tâm Lỗi:

“Lấy hai trăm triệu kinh phí của bang hội đổi lấy tiền xu rồi cho các anh em trong bang phái chơi đi.”

  

Đặng Tâm Lỗi đồng ý một tiếng, lấy tấm séc trong túi ra đưa cho Hà Nhất Huy, rồi anh và Văn Bình hai người một trái một phải đứng cạnh Thế Minh.

Người phục vụ thấy sáu người ngồi, thấy thêm cả Thế Minh vào, người kia tỏ ý đưa bài cho cậu để chia bài. Thế Minh vẫy tay nói: “Không cần!”  

Người phục vụ bắt đầu tráo bài rồi chia bài, mỗi người hai quân bài riêng, trong đó có một quân bài ngửa và một quân bài úp. Bắt đầu ván bài, người nào có quân bài ngửa cao nhất sẽ là người có quyền đặt cược đầu tiên, cứ như thế cho đến khi hết một vòng theo chiều kim đồng hồ. Tấm bài to nhất thuộc về người trung niên đeo mắt kính, ông ta vứt tấm bài vào giữa bàn, cười nói: “Mở ván được lắm, cho cái một trăm chơi chơi.”

Một người úp bỏ, hai người cũng đặt cược theo, Thế Minh nhìn qua con bài chưa lật, cũng vứt trăm ngàn. Đến lượt chia bài thứ ba, Thế Minh may mắn có con bài Át Bích, vứt luôn hai trăm. Ba người còn lại có một người lắc đầu không theo. Hồi bốn chia bài, người đàn ông trung niên đeo kính cầm toàn bộ đồng xu còn lại vứt xuống bàn, cười nói:

“Con người tôi rất hào sảng, không thích lề mề, chúng ta quyết một ván thắng thua. Tố tất!”

Mấy người còn lại nhìn bài úp của mình rồi thở dài nói:

“Thế mạng hèn này theo chân quân tử đến cùng, theo.”

Nói xong, cũng vứt hết chỗ tiền xu ra.

Thế Minh nhìn tấm bài trước mặt, cười nói:

“Tôi cũng rất dứt khoát, nếu bây giờ úp bỏ thì chẳng khác nào làm mọi người mất hứng!” Vẫy tay, vứt tất cả số tiền xu ra.

Sau ván bài số năm, ba người lần lượt lật bài úp. Mỗi người đều có một cặp, nhưng to nhất là Thế Minh. Trong chớp mắt, hai người kia đã thua một trăm triệu. Cả hai người họ không chớp mắt lấy một cái, lấy tờ trị phiếu từ trong ngực ra, người đàn ông trung niên cười nói:

“Người anh em vận khí tốt đấy, xem ra tôi đến lúc móc tiền túi rồi.”

Thế Minh nhìn đống tiền xu trước mắt, cười nói:

“Số đỏ thôi, cũng là do tiền bối nhường vãn bối cả.”

“Haha.” Người đàn ông trung niên cười đầu tiên nói:

“Còn ít tuổi mà cũng biết cách ăn nói ghê phết đấy, tiếp tục đi!”

Dứt lời, đưa tầm chi phiếu cho đàn em, để đi đổi tiền xu.

Sáu người lại bắt đầu cược. Mọi người có thắng có thua, đặt tố ngày càng cao, cứ thế người đặt cược người úp bỏ, người theo người tố, dần nhộn nhịp hơn.

Thế Minh và người đàn ông trung niên đeo kính là người thắng cuộc. Trước mắt hai người là một xấp đồng xu, ít cũng phải cả mấy tỉ, bốn người chơi còn lại có hai người đầu vã mồ hôi, nhưng đặt tố thì vẫn rất chắc tay, vứt cả nắm đống xu xuống bàn. Chớp mắt đã thuộc về người kia, mà vẫn bình thản như không. Ở đất sòng bạc, tiền không phải là tiền, tiền chỉ là một loại công cụ, một loại công cụ để tiếp diễn ván bài.

Đống tiền xu trên bàn chất cao như núi, Thế Minh nhìn năm quân bài trước mặt, bài lên rất đẹp, thùng đại sảnh (5 quân bài liên tiếp đồng chất), nhưng quân bài úp cậu vẫn chưa xem. Thế Minh gõ tay lên mặt bàn, cười nói:

“Bài đẹp thế này, nếu không tố thì tiếc quá.”

Vừa dứt câu, cậu kéo hết số đồng xu trước mặt lên trước, tố tất cả!

  

Người đàn ông trung niên nhìn bài trước mặt, cười nói:

“Bài lật thì đẹp đấy, nhưng ai mà biết quân bài úp thế nào? Chưa gì đã vội tố tất, chắc định bịp chứ gì!”  

Thế Minh nhún vai nói: “Tôi bịp hay không cứ thử thì biết.”

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Thế Minh cười nói:

“Nhưng cái thử này trả cái giá hơi đắt, phải đổi lại bằng cả tỉ. Tôi không có cái gan này!”

Nói xong, úp bài xuống vứt ra giữa. Người ngồi cạnh cười nói:

“Phú quý hiểm trung cầu! Không có gan thì làm sao có số tài lộc! Tôi theo!”

Đồng xu của ông ta không đủ, phải cầm chi phiếu vứt lên trên bàn.

Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn lá úp rồi lại nhìn quân bài trên bàn, mặt cười nhưng nét mặt vốn đã không còn tự nhiên, do dự một hồi, cuối cùng cũng lôi hết đồng xu ra.   

Mọi người lần lượt úp bỏ, một tỉ đối với họ mà nói không đơn giản chỉ là một con số. Thấy không ai tố, người phục vụ muốn lật con bài úp của ba người. Lúc này có rất nhiều người vây quanh, trên bàn đã có một xấp chi phiếu và đồng xu, tổng cũng mấy chục tỉ.

Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình cũng vã đầm đìa mồ hôi, bọn họ cũng không biết lá úp của Thế Minh là gì.

Thế Minh mặt mày nhẹ nhõm bình thản, hai ngón tay nhè nhẹ gắp lấy lá bài úp, mọi ánh mắt đổ dồn lại nhìn. Động tác của Thế Minh rất chậm, nhưng lại rất điềm tĩnh, lá bài úp cuối cùng cũng được lật lên. Mọi người chăm chăm nhìn, bốn phía hú lên, lá úp và lá bài lật quả nhiên là thùng phá sảnh.

Chơi xì tố 5 cây, xác suất thùng phá sảnh ít đến cỡ nào ai cũng biết, mọi người đều thốt lên cậu số đỏ.

Lúc này, Việt Hùng cũng bước đến, cười nói:

“Người anh em số đỏ phết nhỉ? Thế này đủ khiến người ta tức nổ máu mắt ha!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.