Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn phương độc mã

Tiểu thuyết gốc · 2351 chữ

Thế Minh cũng tất bật như ngựa không dừng vó, sau khi quay về biệt thự đã sắp xếp Triển hộ tống Thuỳ Linh đến phố J. Ông cụ Kim Bằng hiện đang nghỉ ngơi ở bệnh viện dưỡng bệnh không có thời gian chủ trì đại cục, cậu lại không ở Đạo Môn, nên sắp xếp Thuỳ Linh ở phố J là hợp lí mà lại an toàn nhất.

Thế Minh đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ,

rắc rối nội bộ trong Đạo Môn chưa diệt trừ, nếu cậu đi lần này, tình hình của ông cụ rất nguy hiểm. Xem ra cậu chỉ có thể để anh Lỗi ở lại ổn định cục diện.

Thế Minh thở dài một hơi, nói với Đặng Tâm Lỗi đang đứng bên cạnh:

“Anh Lỗi, em bây giờ bắt buộc phải đi đến Tam giác vàng, nhưng em lại không an tâm với tình hình hiện tại của Đạo Môn. Sau khi em đi, mọi chuyện của Đạo Môn do anh và Bình quản lý.”

“Cái gì?” Đặng Tâm Lỗi giật nảy mình, hỏi lại: “Anh Minh, anh định một mình đi đến Tam giác vàng?”  

“Giờ không còn cách nào khác!” Thế Minh bất lực nói: “Đạo Môn buộc phải có người thân thích với em lên cầm quyền, nếu không, cục diện còn đến nước nào không ai hay. Chuyện của Tam giác vàng anh không cần hao tâm tổn sức, thành thực mà nói, hai người hay một người đi cũng chẳng khác nhau là mấy.”

Thế Minh quyết hành động là hành động, không nói với bất kỳ ai, lẳng lặng đơn phương độc mã xuất phát. Người nội bộ trong Đạo Môn ngoại trừ Đặng Tâm Lỗi, không ai biết đại ca mới nhậm chức Bắc Đạo Môn vì sao bỗng nhiên mất tích. Theo lời căn dặn của Thế Minh, có thể lừa được mấy ngày thì lừa, chỉ cần thông tin không truyền ra ngoài, cục thế sẽ không có gì thay đổi.

Thế Minh không ngồi máy bay lên Tam giác vàng, mà đi lên HN.

Trong một nhà hàng bao phòng vip. Phong Hữu nhàm chán hút điếu thuốc, sáng nay Thế Minh gọi điện hẹn gặp hắn ta. Lần trước Thế Minh đã nhường công lao tóm Xích quân cho. Mà Thế Minh là người thế nào hắn quá rõ, âm mưu cay độc, bụng dạ hẹp hòi, không có chuyện nhường công lao mà không có yêu cầu gì, chỉ là không ngờ lại đòi nhanh như thế. Đợi nửa tiếng đồng hồ, Phong Hữu đang lúc hơi mất kiên nhẫn, thì Thế Minh mặt mày niềm nở bước vào:

“Xin lỗi, vừa xuống máy bay mất hơi nhiều thời gian, để anh đợi lâu rồi.”

“Không sao!” Phong Hữu cười nói: “Người khác tôi có thể không đợi, nhưng chú em tôi sao có thể không đợi cho được!”

Thế Minh ngồi xuống ghế, cười haha nói: “Anh Hữu khách sáo quá. À, chuyện em nhờ anh làm ổn cả rồi chứ?”

Phong Hữu cười nhẹ, lấy một tờ giấy từ trong túi đưa đến trước mặt Thế Minh, giọng gượng nói:

“Chú em đã nhờ, cho dù anh có mất mạng cũng phải làm cho tốt. Khổ nỗi cái tính tôi không muốn nợ ân huệ của người khác!”

  

Thế Minh cười cười đưa tay cầm tờ giấy nhìn qua, xác nhận không có gì sai sót thì nhét vào túi sau cánh áo vest, cậu niềm nở nói tiếp: “Dù gì tôi cũng rất cảm ơn anh.”

Phong Hữu lắc đầu nói: “Không cần nói cảm ơn với tôi. Cậu và tôi cũng là cộng sự. Tôi trả xong món nợ tình này cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.”

Hắn ta dùng lời lẽ để chặn họng Thế Minh, hắn hiểu rõ nợ cậu phải trả bằng sạch, nếu không sợ sau này không biết còn xảy ra hoạ hoàn gì. Cũng may, lần này chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay.

Tâm tư của hắn ta Thế Minh hiểu rõ, vẫy đầu ngón tay cười nói:

“Lần trước chuyện của Xích quân tôi sớm đã quên rồi, chỉ là tôi không cảm thấy anh Hữu nợ tôi ân huệ gì. Lần này quả thực tôi nợ anh Hữu rồi. Đã giúp tôi, mà tôi không cảm ơn thì tôi lại áy náy, không đúng với phong thái làm việc của Thế Minh tôi.”

Nói xong, Thế Minh lấy một tấm chi phiếu từ trong túi áo đặt lên trên bàn nói: “Không nhiều, tấm lòng thôi.”

Tôi nào dám nhận thứ đồ này của anh! Phong Hữu tự nhẩm lòng thở dài. Hắn ta vừa cầm tấm chi phiếu lên xem, giật mình, sợ bản thân hoa mắt, còn phải mở to mắt ra nhìn cho kĩ, bên trên hiện con số năm tỉ, đằng sau có chín số không. Hắn ta ngạc nhiên lắp bắp:

“Người anh em, thế này là có ý gì?”

  

“Không có ý gì cả.” Thế Minh đứng dậy cười nói: “Tôi nói rồi, đây chỉ là chút tấm lòng. Cũng có thể sau này cần anh Hữu giúp đỡ nhiều hơn.”

Năm tỉ? Tấm lòng? Phong Hữu nhìn tấm chi phiếu, muốn trả lại cho Thế Minh, nhưng chín con số không lấp lánh kia đã thu hút toàn bộ con mắt, và tâm trí của hắn ta. Bộ chính trị là một cơ quan có quyền lực, có rất nhiều người lấy lòng hắn, hàng tỉ đồng cũng có, nhưng hắn không thể ngờ phi vụ này lại dễ ăn như thế. Nhận tiền chưa chắc đã phải thế thân chịu tội mà nhỉ?!

Phong Hữu cười khà khà một tiếng, cầm tờ chi phiếu, cười nói:

“Cảm ơn tấm lòng của chú em, anh nhận trước. Nhưng anh không biết chú em cần thẻ thông hành quân sự làm gì?”

Thế Minh ngẩng đầu tựa tay chống cầm, trầm tư một lúc rồi cười nói: “Thế giới ngoài kia có quá nhiều phong cảnh tươi đẹp, không đi du ngoạn thì tiếc, giờ cầm tờ giấy này coi như hộ chiếu để dùng tạm.”

“Xuỳ!” Phong Hữu tức đến nỗi cười ra tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc này múa rìu qua mắt thợ, lời nói dối như thế ai tin, thế mà nó cũng dám thốt ra khỏi mồm.

Phong Hữu lắc đầu cười nói: “Chú em không muốn nói anh cũng không cưỡng ép, ở bộ vẫn còn việc phải xử lí, anh đi trước. Hẹn lần sau gặp.”

“Mong lần sau gặp anh có thể lên chức mới.”

“Cảm ơn lời chúc của chú em!”

Xong việc, Thế Minh ngồi máy bay sang TQ.

Vân Nam, nằm ở đầu cuối phía nam Trung, tiếp giáp với Myanmar và nước S. Đại Lý, một thị trấn nằm ở cuối tây nam của huyện Vân Nam, là cửa khẩu cuối cùng để đặt chân đến Myanmar. Đây là thành phố không mấy phát triển, lạc hậu hơn nhiều so với thành phố giáp biển, về cơ bản không công nghiệp hoá, nhưng cũng là điểm mạnh để phát triển du lịch, cảnh sắc tươi đẹp, khí hậu chiều lòng người, non xanh nước biếc.

Đây là lần đầu tiên Thế Minh đến Trung. Ma Sói đứng một bên nhìn Thế Minh cười nói: “Người anh em, nơi này non nước hữu tình, không ồn ã, chú thấy sao?”

Thế Minh chỉ về phía núi cao phía xa, nuối tiếc:

“Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,

Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,

Với khi thét khúc trường ca dữ dội,

Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,

Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,

Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.

Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,

Là khiến cho mọi vật đều im hơi.

Ta biết ta chúa tể cả muôn loài,

Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.”

“Bỏ cái thói văn vở.” Ma Sói là người dân tộc Bố lãng gốc Myanmar, rành tiếng S nhưng không biết nhiều về sách vở tiếng S, không hiểu cậu nói có ý gì, bất mãn nói: “Nói tiếng người hiểu có được hay không?”

“Haha!” Thế Minh ngẩng đầu lên trời cười, vỗ vai Ma sói, lắc đầu:

“Người cục mịch như anh, đúng là tiếc cho cảnh sắc!” Sau đó cậu bước chân rời đi.

Câu nói này hắn ta quả nhiên hiểu, chỉ vào người Thế Minh giọng không vui vẻ nói: “Thể hiện ta đây với ai, học đại học chữ to biết hơn người ta mấy chữ mà đòi lên mặt!”

Đại Lý là một vùng có nhiều người dân tộc thiểu số sinh sống nhất. Thế Minh và Ma Sói đi đến con đường giáp giữa Trung Quốc và Myanmar, Ma Sói chỉ dãy núi cao phía xa nói:

“Phía bên kia chính là Tam giác vàng.”

Thế Minh đưa mắt nhìn ra xa, núi non trùng điệp, rừng rậm nhấp nhô, không phân biệt ra là ranh giới hai nước từ đâu đến đâu, cười nói: “Không ngờ cách Trung Quốc gần như thế.”

“Đương nhiên!” Ma Sói than thở: “Dù ở giữa chỉ cách một cái thị trấn nhỏ, nhưng các trạm gác rõ đông, mỗi trạm một vùng chiếm đóng, đi đường bộ thì rắc rối to đấy!”

Thế Minh nghi hoặc hỏi: “Chúng ta không đi đường bộ à?”

“Ai lại đi đường bộ!” Ma Sói nói: “Đến Myanmar, chúng ta ngồi hẳn trực thăng, nhanh lắm, chỉ mất một tiếng là đến nơi.”

“Nghe nói Myanmar nước các anh hay có chiến tranh.”

Thế Minh lo lắng nói: “Có khi nào bắn rơi máy bay trực thăng của mình không?”

Ma Sói nói: “Không có chuyện ấy đâu. Quân các vùng không có vũ khí tiên tiến, đến Ngõa Bang (Bang Wa) quân đội chúng tôi cũng chẳng có mấy.”

Đưa mắt qua nhìn Thế Minh, bặm môi nói: “Cậu cũng máu mặt phết đấy. Trực thăng không phải ai cũng ngồi được đâu. Và tất nhiên, không thể thiếu công lao của tôi.”

“Hửm?” Thế Minh gật đầu, dài hơi nói: “Có những người mà… Mặt rõ dày, rõ rành rành không phải công lao của mình nhưng cứ phải vơ tôm vạt tép vào lòng cho bằng được. Do tướng quân WA điều quân chiến tranh nhưng vũ khí lạc hậu không đánh lại được với quân người ta, nên mới nhắm đến việc đổi ma tuý để lấy vũ khí từ tôi, xong cũng vì thế mới đưa trực thăng đến đón tôi. Anh nói xem thế thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ là con chim bồ câu đưa thư thôi!”

“Cái này…” Ma Sói ngượng phồng mũi, đập tay vào lưng Thế Minh, gượng cười rồi nói: “Chú em tinh thật, chẳng gì qua mắt được chú em! Haha!”

Thế Minh và Ma Sói quan hệ rất tốt, thường xuyên nói chuyện qua điện thoại, tình cảm khá tốt, mặc dù có mùi lợi dụng lẫn nhau, nhưng tổng thể quan hệ khá hoà hợp. Thế Minh đứng trước gã Ma Sói cũng không che đậy gì, nên Ma Sói cũng chẳng có ý giận giữ.

Ma Sói nhìn đồng hồ, nói: “Chú em, không sớm nữa, anh thấy chúng ta hành động càng sớm càng tốt.”

Thế Minh đáp: “Khách thuận theo ý chủ, nhưng tốt nhất anh tìm cho tôi một con xe hơi, tôi không thích đi bộ.”

Ma Sói than thở: “Chú không muốn ngồi xe cũng không được. Đợt này chính phủ Trung siết chặt buôn lậu ma túy, giờ ra vào đường biên khó khăn. Có điều mấy chuyện vặt vãnh này không làm khó được tôi!”

Thế Minh cười nói: “Anh Ma Sói quan hệ rộng, từ tàu đến S, đến cả Tam giác vàng đều ăn được tất!”

Ma Sói đắc ý: “Haha, tôi là tôi thích chú nói thế lắm. Nhưng chủ yếu vẫn là người cầm đầu quân đội đã lót đường xong xuôi cả rồi. Giờ chúng ta bay qua bay lại tự nhiên như ruồi thôi.”

Ma Sói tìm một con xe jeep mui trần, tài xế tên là Hải, là người dân tộc Ha-ni Trung Quốc, 25 tuổi, có vẻ rất thân với Ma Sói. Quốc tịch của hắn với Ma Sói giống nhau đều là người Myanmar, nhưng hắn sống ở Trung còn lâu hơn ở nước mẹ đẻ, đều thuộc lớp cán bộ liên danh nước ngoài của Tam giác vàng. Hắn ta thân thuộc địa hình nơi đây hơn Ma Sói.

Đại Lý là một thị trấn của nhiều dân tộc cùng chung sống, ở đây có rất nhiều người dân tộc Ha-ni và dân tộc Bố Lãng, cách ăn mặc của họ giống với người Myanmar.

Con xe jeep mui trần chẳng mấy chốc đã đến trạm kiểm soát, một cảnh sát vũ trang mặc bộ đồ quân nhân, có gắn súng tiểu liên đi đến bên cạnh xe tỏ ý muốn kiểm tra giấy thông hành. Hai người phối hợp đưa giấy thông hành, người cảnh sát không hỏi gì nhiều, kiểm tra giấy tờ không có gì bất thường thì vẫy tay để xe đi.

Con xe đi được một tiếng, đến lãnh thổ Myanmar - Mongla. Nơi Ma Sói nói ngồi trực thăng là ở đây. Mongla không lớn lắm, là một thị trấn chưa đến sáu mươi nghìn người sinh sống, nhưng lại rất náo nhiệt. Hai bên lề đường các quán bar, khách sạn, khu vui chơi giải trí sầm uất, các con xe cao cấp nối đuôi nhau.

Thế Minh thốt lên: “Thị trấn này phồn vinh thật đấy!”

  

Ma Sói cười nói: “Dĩ nhiên, kinh tế đều phải dựa vào nơi đây để kiếm sống.”

Nói xong, Ma Sói chỉ vào vào chỗ ồn ã đông người ra vào.

“Hử?” Thế Minh hỏi: “Kia là…”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.