Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đi không trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1946 chữ

Quốc Hoa điên cuồng hét lên, chỉ là âm thanh phát ra lại có chút khàn khàn yếu ớt:

"Lê Thế Minh, thằng súc sinh, tao có làm ma cũng không tha cho mày, sớm muộn cũng có một ngày ông trời sẽ trừng trị mày, mày đừng vui mừng quá sớm, ông trời có mắt đấy!"

Thế Minh cúi đầu ghé sát gương mặt méo mó của Quốc Hoa, gằn giọng nói: "Ông trời à? Để tôi nói cho ông nghe trời là gì. Tôi chính là trời đây! Lời tôi nói chính là trời nói! Ai dám không nghe theo thì chỉ có một kết cục!"

Nói xong, Thế Minh đứng dậy, không chút do dự bóp cò súng.

"Pằng" máu bắn vào quần Thế Minh. Tốc độ đạn của khẩu súng bạc rất nhanh, Quốc Hoa còn không kịp kêu lên một tiếng đã bị Thế Minh giải quyết một cách nhanh gọn, hắn chỉ là một hòn đá ngáng đường trong cuộc đời của Thế Minh.

"Ừm! Được lắm! Cũng tàn nhẫn đấy! Haha, tôi thích!"

Ma Sói vỗ tay bước tới, trong lòng có chút ngỡ ngàng, người này không chỉ thông minh mà đủ mạnh tay, không để lại đường lui.

Ông ta rất bội phục chàng thanh niên Lê Thế Minh này. Ma Sói biết tiền đồ của Thế Minh sẽ rất xán lạn, có lẽ cậu có thể kiếm cho ông ta rất nhiều tiền giống như những gì cậu nói! Đối với nhân tài như thế nào, Ma Sói không có lí do gì để không giữ chặt lấy cậu cả.

"Chú em Thế Minh, xem như tôi cũng giúp cậu giải quyết người này rồi, có phải chúng ta nên bàn việc làm ăn rồi không?" Ma Sói nhìn Thế Minh nói.

Thế Minh cất súng đi, gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, cái khác không cần nói nữa, nói giá cả phía ông đi!"

Ma Sói cười nói: "Được, nhanh gọn lắm! Tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi muốn làm ăn lâu dài với cậu, giá cả đương nhiên cũng không đắt. Hai chục! Thế nào, thấp rồi chứ!"

Thế Minh lắc đầu: "Giá thì thấp rồi, tôi cho ông xem hàng bên tôi!" Nói xong, cậu vẫy tay với Long.

Long lấy một túi nhỏ ra, đưa cho Ma Sói, hắn

mở ra thử một ít, lấy ngón tay chấm chấm rồi lại cho lên mũi ngửi, nghi hoặc nhìn Thế Minh nói: "Tôi không biết cậu lấy mặt hàng này ở đâu, nhưng đúng là hàng thượng đẳng, không khác biệt mấy so với hàng của chúng tôi!"

Thế Minh cười nói: "Việc tôi lấy nó từ đâu thì không cần phải nói đâu, tôi chỉ muốn nói cho ông, mặt hàng này chúng tôi cũng mua với giá hai chục, nếu ông cũng đưa ra cái giá như vậy thì tôi cũng không phải bỏ chỗ cũ làm gì!"

Ma Sói nhìn Thế Minh một lúc lâu, từ ánh mắt cậu có thể thấy được đây không phải một lời nói dối, nhưng đôi mắt của Thế Minh lại như một đầm nước, không chút gợn sóng. Ông ta cúi đầu suy nghĩ, khẽ nói: "Cái giá này đã quá thấp rồi, nếu cậu ta là "bên trung gian" chắc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền!"

Thế Minh lấy thuốc ra, thong dong hút, đợi quyết định của ông ta. Ma Sói nghĩ một lúc lâu, cắn răng đang định nói thì thấy dáng vẻ ung dung của Thế Minh, tức không có chỗ trút, cố ý gây khó dễ:

"Cái... cái giá này đã thấp lắm rồi, Tam Giác Vàng chúng tôi bán cho người khác... Ấy! Ấy! Sao cậu lại rời đi?"

Thế Minh không đợi ông ta nói xong đã quay người rời đi. Ma Sói còn muốn định làm giá thêm chút, dập tắt sự oai phong của cậu, không ngờ Thế Minh không thèm nói gì đã định rời đi, hắn ta vội nói:

"Được rồi, tôi phục cậu rồi. Thế này đi, mười tám, được rồi chứ!"

Thế Minh ngẩng đầu lên nghĩ, rồi lại lắc đầu, cậu vẫn đi ra ngoài.

Ma Sói tức tối giậm chân: "Lê Thế Minh, tôi cho cậu mười bảy!"

Mấy chữ cuối cùng nghe có chút khóc mếu không ra hơi, run rẩy.

Thấy Thế Minh dừng lại quay đầu nhìn ông ta cười, hắn ta tức giận nói: "Nói! Cậu có thể nhập bao nhiêu hàng, tốt nhất là cậu đừng có chơi tôi! Nếu không có trời ở đây cũng không bảo vệ nổi cho cậu đâu..."

"Tôi muốn con số này!" Thế Minh giơ năm ngón tay ra.

Ma Sói nhìn, thắc mắc hỏi: "Năm cân?"

Thế Minh lắc đầu, cười nói: "Thêm một số không vào sau nữa!"

Ma Sói nghe xong suýt sặc, lớn tiếng mắng chửi: "Lê Thế Minh, đm cậu đang chơi tôi đấy à? Năm mươi cân? Cậu nghĩ cậu là ai mà nuốt được năm mươi cân đấy?"

Ma Sói không quá hiểu rõ về thế lực của Thế Minh, năm mươi cân ma túy nhiều thế nào ông ta biết rõ, ở vùng Tam Giác Vàng, có rất nhiều bang phái nhập số lượng này, nhưng ở phía Bắc Việt Nam, con số này đúng là một số trên trời. Ông ta không tin Thế Minh có thể làm lớn đến vậy, càng không tin Thế Minh có nhiều tiền đến vậy!

Thế Minh thản nhiên nói: "Tôi có là ai cũng không cũng không đến lượt ông nói! Haha, sau này tôi còn nhập nhiều hơn, chỉ sợ mấy người không có hàng thôi!"

Việc buôn bán thuốc phiện của Thế Minh càng ngày càng lớn, lấy thành phố H làm trung tâm rồi khuếch tán ra các huyện nhỏ lẻ xung quanh. Vì giá cả của cậu phải chăng, quan trọng nhất là độ tinh khiết cao, không ai có thể cạnh tranh với cậu. Lượng hàng mà Năm Ma xuất ra cũng dần dần không thể cung cấp đủ số lượng mà Thế Minh muốn, tìm nguồn hàng mới là chuyện sớm muộn. Tam Giác Vàng chính là sự lựa chọn thích hợp nhất thay ghế Năm Ma.

Ma Sói nhìn Thế Minh một lúc lâu, cậu không có vẻ giống đang đùa cho lắm, hắn ta vẫn ngờ vực hỏi: "Cậu thật sự muốn năm mươi cân sao?"

Ma Sói cố ý nhấn mạnh con số năm mươi, sợ Thế Minh nói nhầm.

Thế Minh trợn mắt, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, năm mươi cân!"

"Được! Tôi không còn gì để nói nữa. Chỉ cần cậu có thể nhập được đúng số hàng này, tôi sẽ cho cậu cái giá của năm mươi cân!"

Ma Sói tự hào nói: "Cũng may là cậu đã gặp được tôi, nếu không cậu đi khắp cái đất Việt này cũng không tìm được cái giá đó đâu!"

Thế Minh vui mừng đến mức không thể diễn tả thành lời, vừa tìm được một nguồn hàng đáng tin cậy, vừa kéo được một chỗ dựa lớn.

Sau này cậu chính là khách hàng lớn của Ma Sói, cũng có thể nói là thần tài của ông ta rồi, đương nhiên ông ta cũng sẽ chiếu cố cho cậu hơn!

Còn có một chuyện khá đáng mừng nữa là, Thế Minh có thể đá tên Năm Ma đáng ghét này đi, thực hiện lời hứa ba năm trước: trả thù cho Thùy Linh! Thật ra đây chỉ là một chuyện nhỏ, nếu là người khác thì họ đã quên từ lâu rồi, nhưng Thế Minh lại nhớ rất rõ, những lời cậu nói ra, cậu gần như đều có thể thực hiện được.

Thế Minh vươn tay ra với Ma Sói nói: "Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"

Ma Sói bắt tay Thế Minh cười nói: "Đương nhiên rồi! Chỉ cần người anh em có thể nhập hàng đều! Haha!"

"Tôi thấy giờ chúng ta hãy bàn bạc về số hàng lần này đi!"

"Được, tôi cũng đang có ý này! Haha!"

Hóa ra hôm qua sau khi Thế Minh và Ma Sói gặp nhau, cậu đã nói với ông ta rằng Quốc Hoa muốn giết ông ta để cướp hàng.

Lúc mới bắt đầu Ma Sói còn nghi ngờ lời Thế Minh nói, nhưng sau đó cậu lại nói với ông ta: "Tin cũng được, không tin cũng được, về đêm phải chú ý! Thời gian tấn công sẽ vào rạng sáng."

Ma Sói vẫn nửa tin nửa ngờ, hắn ta là người của Tam Giác Vàng, Quốc Hoa này hắn ta cũng đã gặp rồi, không giống người to gan đến vậy.

Thế Minh không nói gì nữa, trước khi đi nói với Ma Sói, sáng sớm cậu và Quốc Hoa sẽ đến, bảo Ma Sói phải phòng bị vào. Nếu cậu mà lừa hắn ta, sau này sẽ mặc cho hắn ta giải quyết.

Thế Minh rời đi, Ma Sói thấy cậu không có vẻ giống đang nói dối, hơn nữa cậu đã biết hắn ta là người của Tam Giác Vàng thì không thể nào có gan lừa hắn ta được. Nên hắn ta không dám sơ ý, thà tin trước rồi tính sau.

Rạng sáng, lúc Quốc Hoa và Thế Minh đến nhà máy, Ma Sói có sự phòng bị từ trước đã thấy rõ mồn một, xác nhận Thế Minh không lừa hắn ta. Còn chuyện sau đó thì chính là những gì vừa mới xảy ra.

Ngày hôm sau, tin tức Quốc Hoa qua đời đã nhanh chóng truyền ra ngoài, cũng tạo thành một chấn động không lớn không nhỏ ở phố J.

Nhưng đối với cảnh sát mà nói, đây chắc chắn là một vụ án lớn. Bất kể thế nào, có hơn mười người chết cùng một lúc cũng không phải chuyện thường thấy, quan trọng nhất Quốc Hoa còn là con rể của phó giám đốc công an thành phố, nào có ai dám lơ là việc điều tra. Cuối cùng tất cả manh mối đều chĩa về phía Ma Sói, nhưng hiện giờ hắn ta đã cao chạy xa bay rời khỏi đây rồi, nào có thể bắt được.

Cảnh sát vốn muốn phát lệnh truy nã, nhưng Ma Sói đã là tội phạm truy nã toàn quốc từ lâu rồi.

Trong giới xã hội đen ở thành phố J cũng không có mấy ai đồng cảm với Quốc Hoa, loại ỷ thế hiếp người như hắn bị mọi người căm hận, thầm chửi hắn làm mất mặt giới xã hội đen ở đất J, có chết cũng xứng đáng.

Không một ai nghi ngờ chuyện này liên quan đến Thế Minh.

Từ đầu tới cuối, Thế Minh vẫn luôn nói với Quốc Hoa việc này liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình, nhất định phải giữ bí mật, không thể để bất cứ ai biết được.

Mà Quốc Hoa quả thực cũng cảm thấy Thế Minh nói có lí nên chưa từng nhắc đến chuyện này với ai. Cho đến ngày hành động, Quốc Hoa mới nói vụ này cho hơn chục tên đi cùng hắn. Không ngờ một đi không trở lại, người chết không biết nói, bí mật này chỉ có thể chôn sâu.

Chuyện này có thể nói là Thế Minh tính kế từ đầu đến cuối, hơn nữa cuối cùng còn lôi kéo quan hệ được với Tam Giác Vàng, tìm được nguồn hàng. Không một ai nghi ngờ cậu giết Quốc Hoa.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.