Cú súng của Đặng Tâm Lỗi
Kẻ đó vội nói: "Đúng, đúng, đúng! Tôi nói đội Hồn! Theo tôi biết, đội Hồn được hỗ trợ bởi các lực lượng trẻ của quân đội Trung Quốc, cùng nhau thành lập với Hồng Môn và một số công ty đa quốc gia lớn của Trung Quốc. Mục đích cụ thể ở nước S thì tôi cũng không quá rõ, sau đó đội Hồn đã lặng lẽ thâu tóm một số bang phái nhỏ để tiện bề sai khiến, lần lượt là bang Thu Hồn, bang Luyện Hồn, bang Ám Hồn! Tóm lại, đội Hồn là Bang phái mẹ, ba bang phái Thu hồn, Luyện Hồn, Ám hồn đều là con của đội Hồn. Trong số đó, người của bang Thu Hồn là nhiều nhất, nhưng đa số là người Việt, chỉ có vài tên cầm đầu quản lí mới là người Trung!"
Thế Minh ngắt lời: "Anh cũng là một người trong những người quản lí chứ!"
Gã sợ hãi, vội nói: "Tuy đúng là vậy, nhưng người ám sát cậu không liên quan gì đến tôi cả! Là người của bang Ám Hồn!"
Bang Ám Hồn? Thế Minh thầm nói: Bang Luyện Hồn thì cậu đã biết từ trước, hôm nay lại lòi ra một bang Ám Hồn, thế lực của đội Hồn thực sự là quá lớn, hơn nữa còn có hậu thuẫn mạnh như thế ở phía sau chống lưng, sao cậu có thể đấu lại bọn họ được! Thế Minh có chút phiền lòng, nói với kẻ đó:
"Tại sao đội Hồn lại muốn giết tôi? Là vì tôi đã giết vài tên cốt cán của bang Thu Hồn sao?"
"Đây chỉ là một phần, quan trọng nhất là lời mà Bàng Kiến nói! Bàng Kiến chắc cậu cũng biết chứ, gã hiểu rất rõ về cậu, đội Hồn cho rằng dã tâm của cậu quá lớn, hơn nữa còn gian xảo, giữ lại một người như cậu sẽ để lại hậu họa nên đã quyết định giết cậu, từ đầu đến cuối không hề liên quan gì đến tôi hết! Cậu không thể giết người vô tội, đúng chứ?!"
Thế Minh "ừm" một tiếng, hỏi: "Anh tên là gì? Có địa vị thế nào ở bang Thu Hồn?"
Gã cẩn thận hỏi: "Tên Trung hay tên Việt?"
Thế Minh tức đến mức bật cười: "Cứ nói tên Trung của anh đi!"
Kẻ đó thấy vậy thì chợt thấy yên tâm, nói: "Tên Trung của tôi là Từ Đại Căn!"
Từ Đại Căn nói tiếp: "Tôi ở bang Thu Hồn chỉ có chút thực quyền, chủ yếu là quản lí tài chính, còn về mấy vụ đánh đấm chưa bao giờ đến lượt tôi!"
Việc này thì Thế Minh tin, đội Hồn không thể nào để một người nhát gan như hắn nắm giữ quá nhiều quyền lực được, quản lí tài chính thì hắn còn miễn cưỡng có thể. Thế Minh dao động, nhưng lại tự lắc đầu, người này nhát gan như chuột, không đáng trọng dụng, cậu mỉm cười nói:
"Tôi còn một chuyện cuối cùng muốn hỏi anh, địa bàn chính của đội Hồn ở đâu?"
Từ Đại Căn run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm nói: "Không ở nước S, ở Vân Nam Trung Quốc."
Thế Minh hỏi tiếp: "Vậy điểm tập hợp của thành phố J là ở đâu?"
Từ Đại Căn lau mồ hôi trên đầu, run rẩy nói: "Tôi... tôi mà nói ra cậu sẽ thả tôi sao?"
Thế Minh gật đầu nói: "Tôi không giết anh!"
Từ Đại Căn nghe Thế Minh nói vậy, thở dài một hơi, hắn biết hậu quả khi bán đứng đội Hồn, nhưng hắn cũng biết rõ nếu bây giờ không nói ra thì sẽ có hậu quả thế nào, thầm nghĩ, có thể sống được thêm ngày nào thì hay ngày nấy:
"Đội Hồn... ở... khu DL, tầng ba của hộp đêm Hỏa Hồng là nơi nhân viên tụ tập!"
Thế Minh túm tóc hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh không lừa tôi chứ! Nếu không anh sẽ chết thảm lắm đấy!"
Từ Đại Căn nói: "Tôi nói thật, thật đấy! Không lừa cậu!"
Thế Minh nhìn Từ Đại Căn một lúc lâu, không thấy có vấn đề gì cả nên buông tay ra, mỉm cười nói: "Tốt! Tốt lắm!"
Nói xong, Thế Minh ngồi về chỗ, gõ gõ mặt bàn.
Từ Đại Căn sốt ruột nói: "Bây giờ tôi đi được chưa?"
Long đứng dậy, rút một con dao ra, nhìn Thế Minh, rồi quay sang nhìn đối phương, lớn tiếng nói: "Từ Đại Căn, anh không đi đâu được cả, đừng ngây thơ quá!"
Từ Đại Căn sợ hãi nhìn Thế Minh nói: "Cậu nói cậu sẽ thả tôi mà!"
Thế Minh cười nói: "Tôi chỉ nói là không giết anh chứ không nói là sẽ thả anh đi."
Thế Minh cũng đang suy nghĩ, nên làm gì với người này, có một điều có thể chắc chắn, không thể thả hắn đi, nếu đội Hồn biết được chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị, sẽ bất lợi cho hành động về sau của cậu.
Đặng Tâm Lỗi nhìn ra được điểm khó xử của Thế Minh, đứng dậy nói: "Để tôi giải quyết!" Nói xong, gã lấy một khẩu súng ra, rồi lấy ống giảm thanh từ trong túi ra, vừa đi về phía Từ Đại Căn, vừa lắp nó vào nòng súng.
Từ Đại Căn cảm thấy bản thân không còn sống được bao lâu nữa, lớn tiếng chửi bới: "Lê Thế Minh, mày đã nói là không giết tao mà, đmm..."
Hắn còn chưa nói xong, một người đứng bên cạnh đã đi đến đấm vào bụng hắn một cái, đau đến mức hắn nuốt những lời chưa kịp nói vào bụng.
Thế Minh nhíu mày nói: "Anh Lỗi, tôi đã nói là không giết anh ta!"
"Haha! Tôi biết, cậu ta sẽ không chết!"
Đặng Tâm Lỗi đi ra phía sau Từ Đại Căn, hắn bị hai người đè xuống đất, tay chân thì không thể cử động nhưng cái miệng thì không chịu yên phận, chửi một lượt những người của bang Thế Minh đang ngồi ở đây.
Đặng Tâm Lỗi chĩa nòng súng vào gáy Từ Đại Căn, tay còn lại giữ đầu hắn, nhìn vị trí của đầu súng rồi bóp cò.
"Pằng!" Sau tiếng súng, tiếng hét của Từ Đại Căn đã biến mất, máu tươi nóng bỏng chảy ra từ cổ hắn.
Thế Minh nhìn Đặng Tâm Lỗi nghi hoặc hỏi: "Anh giết anh ta rồi sao?"
Gã lắc đầu cười: "Cậu ta không chết được, tôi chỉ bắn hỏng hệ thần kinh trung ương của cậu ta thôi!"
Đặng Tâm Lỗi nói rất nhẹ nhàng, nhưng mọi người nghe vào đều sợ hãi, thầm nghĩ đúng là ác thật!
Mọi người đều biết hệ thống thần kinh trung ương rất quan trọng, sau khi bị phá hỏng, tuy Từ Đại Căn còn có thể sống sót, nhưng thực tế thì chẳng khác gì một người chết cả, chính là kiểu người thực vật mà mọi người thường nói.
Long không tin Đặng Tâm Lỗi lại có thể bắn chuẩn đến vậy, tiến lên trước sờ mũi của Từ Đại Căn, quả thực hắn vẫn còn sống, cậu giơ ngón tay cái ra với Đặng Tâm Lỗi, cười nói:
"Anh Lỗi giỏi thật đấy, sau này dạy cho thằng em vài chiêu với!"
Ấn tượng của Đặng Tâm Lỗi về Long rất sâu sắc, tuy gã lớn hơn Long hơn chục tuổi, nhưng lại rất thích chàng thanh niên nhiệt huyết này, khách khí nói:
"Dạy thì không dám, mọi người có thể học hỏi lẫn nhau!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Thế Minh nhìn Từ Đại Căn hôn mê dưới đất, cậu rất hài lòng với kết quả này, thầm cảm ơn ông lớn đã cho cậu một người tài như Từ Đại Căn, cậu nói với Trung Vương:
"Trung Vương, mày cho người ném anh ta đến bệnh viện gần đây, cũng xem như là chúng ta đã tận nghĩa rồi!"
Trung Vương gật đầu, sai người lấy một cái bao tải lớn đến, nhét Từ Đại Căn vào trong đó, kéo ra khỏi phòng họp.
"Hộp đêm Hỏa Hồng?" Thế Minh lẩm bẩm cái tên này, hỏi mọi người: "Có ai biết là đâu không?"
Trung Vương lắc đầu, nói là không biết. Trong những người ở đây, chỉ có cậu ta là đến sớm nhất, tin tức cũng nhanh nhạy nhất, cậu ta còn chưa từng nghe đến thì người khác lại càng không.
Thế Minh gõ gõ đầu, nói: "Phải điều tra nơi này, mà phải tra thật chi tiết vào, quan trọng nhất là không thể để đối phương phát hiện được! Lần này đối thủ của chúng ta không phải người bình thường, nhưng cũng nên cho chúng một bài học!"
Trung Vương gật đầu nói: "Anh Minh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận!"
Thế Minh đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Có một người đi vào, cung kính nói:
"Anh Minh, ở dưới có một cô gái đến tìm anh!"
Thế Minh ngơ ra, cô gái? Là ai đây? Sau đó quay sang nói với mọi người: "Mọi người bàn bạc trước đi, tôi ra ngoài xem xem!"
Đăng bởi | Damangtieng24 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 11 |
Lượt đọc | 87 |