Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi này là nhà ngươi mở? Ta tới đây còn muốn hướng ngươi báo cáo?

Phiên bản Dịch · 1152 chữ

Thế Giới Thành.

Cửa hàng trang sức Cartier.

Lâm Kiệt đang cùng một cô gái chọn lựa trang sức.

Cô gái ấy tên là Hứa Mạn, cũng là sinh viên năm nhất của Đại học Trung Hải.

Hứa Mạn dáng người thon thả, ưa nhìn, xứng đáng với danh hiệu hoa khôi của khoa Trung văn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mạn, Lâm Kiệt đã bị cô thu hút sâu sắc, thầm thề nhất định phải chinh phục được cô.

Ban đầu, Hứa Mạn đối với hắn khá lạnh nhạt, nhưng hắn không hề nản chí, kiên trì tặng cho Hứa Mạn đủ loại quà cáp.

Cuối cùng, trước sức mạnh của kim tiền, Hứa Mạn đã đồng ý hẹn hò với hắn.

Hôm nay hắn đưa Hứa Mạn đến Thế Giới Thành, mua cho cô những món đồ xa xỉ, chính là hy vọng có thể tiến thêm một bước với Hứa Mạn...

Dần dần, ánh mắt Lâm Kiệt nhìn Hứa Mạn trở nên thèm thuồng.

Hứa Mạn nhận ra điều đó, trong lòng có chút khó chịu.

Nếu không phải vì Lâm Kiệt hào phóng, chỉ với chiều cao một mét bảy cùng nhan sắc tầm thường kia, cô đã chẳng thèm để ý đến hắn.

Muốn tiến xa hơn với cô là điều không thể, bất quá...

Có lợi thì cô cũng không nương tay.

"Lâm Kiệt, có đẹp không?"

Hứa Mạn giơ cổ tay thon thả, hỏi Lâm Kiệt.

Trên cổ tay cô là chiếc vòng tay kiểu mới nhất của Cartier.

Lâm Kiệt nhìn nụ cười mê người của Hứa Mạn, liền gật đầu lia lịa: "Đẹp, đẹp lắm, Mạn Mạn, em đeo gì cũng đẹp hết."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Lâm Kiệt gật đầu, lập tức quay sang nhân viên bán hàng: "Gói chiếc vòng tay này lại cho tôi."

"Vâng ạ!" Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn gật đầu.

Nụ cười trên mặt Hứa Mạn càng rạng rỡ.

Một lát sau, nhân viên bán hàng gói xong chiếc vòng, mỉm cười nói với Lâm Kiệt: "Thưa anh, tổng cộng là sáu vạn năm ngàn..."

"Bao nhiêu cơ?" Lâm Kiệt không dám tin hỏi lại.

Nhân viên bán hàng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: "Sáu vạn năm ngàn đồng ạ."

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Lâm Kiệt lập tức cứng đờ.

Đắt vậy sao!

Hắn cứ tưởng chiếc vòng tay này, cùng lắm cũng chỉ vạn bạc là cùng.

Nhân viên bán hàng nhận ra sắc mặt Lâm Kiệt không tốt, liền vội vàng giải thích: "Thưa anh, chiếc vòng tay này là kiểu mới nhất của Cartier, được chế tác..."

Lâm Kiệt không buồn nghe nhân viên giải thích, chỉ cười gượng nói với Hứa Mạn: "Mạn Mạn, thật ra anh thấy chiếc vòng này cũng không hợp với em lắm, hay là em chọn thử kiểu khác xem?"

Hắn một tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ có một vạn.

Vì một cô gái mà tiêu hết nửa năm tiền tiêu vặt, thực sự không đáng.

Quan trọng nhất là, tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn đều không dư, căn bản không mua nổi chiếc vòng tay đắt đỏ như vậy.

Hứa Mạn nghe vậy, lập tức tỏ vẻ uất ức: "Nhưng người ta thích cái này cơ."

"Lâm Kiệt, anh không muốn mua cho em à?"

"Không có, không có!" Lâm Kiệt thấy sắc mặt Hứa Mạn đã có chút khó coi, liền vội vàng lắc đầu.

Hắn thật lòng thích Hứa Mạn.

Để theo đuổi Hứa Mạn, hắn đã tốn không ít tiền, nếu vì chuyện này mà khiến mối quan hệ giữa hắn và Hứa Mạn xấu đi thì quá là mất nhiều hơn được.

Nhưng hắn cũng thật sự không có tiền mua...

Phải làm sao đây?

Đang lúc Lâm Kiệt rơi vào tình thế khó xử, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Là hắn?

Lâm Kiệt khẽ nheo mắt, có chút kinh ngạc.

Sao hắn lại tới đây?

Nhưng sau đó hắn liền mừng thầm, cuối cùng cũng tìm được bậc thang để xuống.

"Mạn Mạn, anh vừa thấy người quen, đi, chúng ta qua chào hỏi."

Nói xong, Lâm Kiệt đã nhấc chân bước ra khỏi cửa hàng.

Hứa Mạn nhíu mày.

Cô cảm thấy đây chỉ là cái cớ để Lâm Kiệt không phải mua vòng tay cho cô.

Nhưng Lâm Kiệt đã đi rồi, cô tiếp tục ở lại đây cũng vô ích, mà nếu không có Lâm Kiệt, cuộc sống của cô cũng không được sung túc như vậy...

Sau một hồi cân nhắc, Hứa Mạn vẫn nhấc chân đi theo Lâm Kiệt.

...

"Diệp Phong!"

Một giọng nói từ phía sau vang lên.

Diệp Phong dừng bước chân, không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai, chủ nhân của giọng nói này, thật khiến người ta chán ghét.

Hắn quay người lại.

Quả nhiên, chỉ thấy Lâm Kiệt hai tay đút túi quần, đang từng bước tiến về phía hắn.

Phía sau Lâm Kiệt, còn có một cô gái xinh đẹp, thuần khiết.

Lâm Kiệt nhìn Diệp Phong, trong mắt là sự khinh miệt không thèm che giấu.

Còn Hứa Mạn, lại có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt Diệp Phong.

Đẹp trai quá!

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Phong ăn mặc bình thường, ánh mắt cô lại lạnh nhạt đi.

Diệp Phong cũng không ngờ lại đụng mặt Lâm Kiệt ở đây.

Trước đó, thằng nhóc mập còn nói với hắn Lâm Kiệt đi tán gái, không ngờ quay đầu liền gặp được, đúng là xui xẻo.

Hắn cũng lười giả vờ, chỉ lạnh giọng hỏi một câu: "Gọi ta có việc gì?"

"Không có việc gì, chẳng phải thấy người quen cũ, tới chào hỏi thôi."

"Chúng ta quen nhau lắm sao?"

"Cùng một phòng ký túc xá, sao lại không quen!"

"Mà, Diệp Phong, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Kiệt biết Diệp Phong không ưa hắn, hắn cũng chẳng muốn để ý tới Diệp Phong, nhưng thật sự hiếu kì lý do Diệp Phong tới đây.

Nghe vậy, Diệp Phong cười khẩy: "Nơi này là nhà ngươi mở chắc? Ta tới đây còn muốn hướng ngươi báo cáo?"

"..."

Thấy Lâm Kiệt ngây ra, Diệp Phong cũng lười dây dưa với hắn, liền xoay người rời đi.

Sắc mặt Lâm Kiệt có chút khó coi.

Hắn đường đường là một công tử nhà giàu, chủ động tới chào hỏi Diệp Phong, là nể mặt hắn rồi, vậy mà Diệp Phong lại không nể nang gì hắn.

Quá đáng!

Thấy Diệp Phong đi về phía một cửa hàng quần áo xa xỉ, Lâm Kiệt càng thêm tò mò.

Với những gì hắn biết về gia cảnh của Diệp Phong, Diệp Phong tuyệt đối không mua nổi đồ trong cửa hàng đó.

Chẳng lẽ Diệp Phong đi tìm việc làm thêm?

Bạn đang đọc Khởi Đầu Tại Trong Phòng Trọ Nhặt Được Một Trăm Triệu (Dịch) của Diệc Phàm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.