Vô hình mà chí mạng (Phần 2)
Sở mập thấy vậy, liền hỏi: "Phong ca, hôm nay định dọn ra ngoài luôn à?"
"Ừm." Diệp Phong gật đầu.
"Có cần ta với lão Mã phụ giúp không?"
"Không cần, ta đã gọi công ty chuyển nhà rồi." Diệp Phong lắc đầu.
"Hèn chi, chiếc xe tải dưới lầu là ngươi gọi tới à?"
"Ừm."
"Đại gia có khác!" Sở mập nghe xong, có chút líu lưỡi.
Tuy nói tìm công ty chuyển nhà cũng không đắt lắm, nhưng với một chiếc xe lớn cùng nhiều người khuân vác như thế, ít nhất cũng phải hơn một ngàn đồng!
Đủ cho sinh viên bình thường sống hơn một tháng rồi!
Diệp Phong cười cười, không đáp.
Sở mập cũng không để ý, chỉ là bắt đầu phụ giúp Diệp Phong thu dọn đồ đạc.
Mã Hồng Phi cũng qua phụ giúp.
Ba người vừa thu dọn vừa tán gẫu.
Nói tới nói lui, liền tới buổi hòa nhạc của Hạ Thu.
Nhắc đến chuyện này, Sở mập rõ ràng có chút kích động: "Phong ca, lão Mã, hai người có biết hiện tại vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hạ Thu đắt tới mức nào không?"
Diệp Phong lắc đầu, Mã Hồng Phi thì hỏi: "Đắt cỡ nào?"
"Vé hạng bét cũng phải gần một ngàn!" Sở mập than thở.
Vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hạ Thu chia làm ba loại: Vé thường, vé VIP và phòng riêng.
Trong đó, vé thường lại chia làm nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng và hạng bét, tùy theo khoảng cách đến sân khấu.
Vé hạng bét cách sân khấu xa nhất, cũng rẻ nhất, giá gốc trên trang chủ là năm trăm đồng, không ngờ tới tay phe vé, lại bị xào lên tới gần một ngàn.
"Đúng là đắt thật!" Diệp Phong nghĩ thầm.
Mã Hồng Phi cũng bị mức giá này làm cho kinh ngạc: "Đắt vậy, chắc là không ai mua đâu nhỉ?"
"Ngươi sai rồi lão Mã, người muốn mua nhiều vô kể, mà giá đó còn tính là rẻ, vé thường nhất đẳng bây giờ đã là ba ngàn khởi điểm..."
"Còn mấy hàng ghế VIP phía trước, không có một vạn đồng thì đừng hòng mà có được."
"Choáng váng!" Mã Hồng Phi nhịn không được run tay.
Hắn không phải fan cuồng, không hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ cuồng thần tượng, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để đi xem người ta hát mấy bài, có đáng không?
Sở mập thấy vậy, nhịn không được liếc mắt: "Mới vậy đã hoảng rồi à, đó là ngươi chưa biết giá phòng riêng thẻ kim cương thôi."
"Đắt cỡ nào?"
"Nghe nói, có người nguyện ý bỏ ra mười vạn để mua đấy."
"Hít..." Mã Hồng Phi không khỏi hít sâu một hơi.
Mười vạn, đủ để trả tiền đặt cọc cho một căn hộ ở thành phố Trung Hải, fan cuồng đúng là... Điên cuồng quá mức!
Sở mập cười hắc hắc: "Bất quá thẻ kim cương không bán công khai, không liên quan gì tới ta, vẫn là nói chuyện trong trường đi."
"Ta nghe nói có nữ sinh nguyện ý dùng một đêm hẹn hò, đổi lấy một tấm vé thường nhất đẳng, chậc chậc..."
Nói tới đây, nụ cười của Sở mập cũng trở nên tế nhị.
Mã Hồng Phi nghe vậy, không khỏi lắc đầu, hiển nhiên hắn rất không hiểu suy nghĩ của mấy cô nữ sinh kia.
Diệp Phong cũng cảm thấy tam quan có chút sụp đổ.
Một tấm vé thường nhất đẳng đã có thể tìm được bạn gái, vậy tấm thẻ kim cương trong tay hắn, chẳng phải sẽ khiến vô số cô gái chủ động dâng hiến sao?
Bất quá, sau khi được chứng kiến dung nhan tuyệt thế của Hạ Thu, hắn đã chẳng còn để mắt tới mấy cô gái trong trường nữa rồi.
Thấy trong lời nói của Sở mập tràn đầy khát khao với buổi hòa nhạc, hắn liền hỏi: "Mập mạp, ngươi cũng muốn đi xem à?"
"Đương nhiên là muốn rồi!" Sở mập gật đầu liên tục.
Không chỉ riêng hắn, trong trường cơ hồ chẳng có ai là không muốn.
Chỉ là, rất nhiều người đều không giành được vé, cũng không muốn mua vé giá cao từ phe vé, cho nên chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Diệp Phong khẽ cười một tiếng, gật đầu: "Được, tối mai ta dẫn ngươi đi."
Nghe vậy, Sở mập và Mã Hồng Phi đều ngây ra như phỗng.
Hai người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Diệp Phong.
Một lát sau, Sở mập lấy lại tinh thần trước, liền vội vàng hỏi: "Phong ca, ngươi giành được vé rồi à? Vé thường hạng mấy?"
Diệp Phong không trả lời, chỉ là lấy một tấm thẻ màu đen đặt lên bàn.
Sở mập ngưng thần nhìn lại, lập tức trợn to hai mắt: "Choáng, đây, đây là thẻ kim cương!"
Nghe vậy, Mã Hồng Phi lập tức trưng ra bộ dạng thấy quỷ.
"Mập mạp, ngươi không nhìn lầm đấy chứ?" Mập mạp không phải mới vừa nói, thẻ kim cương phải hơn mười vạn, hơn nữa còn không bán công khai sao, Diệp Phong làm sao có được?
Sở mập liền vội vàng lắc đầu: "Không sai, đây là thẻ kim cương!"
Hắn mỗi ngày đều lên trang chủ săn vé, các loại vé đã sớm thuộc như lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không nhầm.
Sau đó, hắn vội vàng nhìn về phía Diệp Phong: "Phong ca, thẻ này ngươi lấy đâu ra vậy?"
"Ngươi đoán xem."
"...". Sở mập méo xệch cả miệng, hắn biết đoán thế nào?
Bất quá, hắn cũng không xoắn xuýt quá lâu, kịp phản ứng liền lập tức cảm tạ, "Đại ân đại đức khó báo đáp, chỉ có thể..."
Diệp Phong trực tiếp ném cho hắn cái ánh mắt tự mình cảm nhận.
Sở mập cũng hiểu ý, cười hắc hắc, sau đó liền đưa mắt nhìn sang Mã Hồng Phi: "Lão Mã, ngươi đi không?"
Mã Hồng Phi cười khổ lắc đầu: "Cảm tạ Phong ca, ta không đi được."
Điều kiện gia đình hắn thật sự không tốt, không có việc gì làm liền phải đi làm thêm kiếm tiền học phí và sinh hoạt, vui chơi với hắn mà nói là quá xa xỉ.
Diệp Phong biết Mã Hồng Phi khó xử, cũng không khuyên thêm.
Tiếp tục thu dọn!
Sở mập thì lấy điện thoại di động ra chụp liên tục tấm thẻ kim cương, được Diệp Phong cho phép, lại liên tục đăng mấy bài lên mạng xã hội.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 38 |