Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường đường là thần hào, có cần phải gạt người?

Phiên bản Dịch · 980 chữ

Không nằm ngoài dự đoán, tất cả tin nhắn riêng đều là tìm đến Diệp Phong để xác thực thực hư tấm thẻ của Hạ Thu.

Sau khi biết được thẻ là thật, đám người lại bắt đầu đánh bài tình cảm, hi vọng Diệp Phong dẫn bọn họ đi xem buổi hòa nhạc vào tối mai.

Thậm chí, hoa khôi lớp cùng khóa ở Đại học Trung Hải, người thường ngày rõ ràng chẳng có chút liên hệ gì với Diệp Phong, hôm nay cũng bắt đầu kiếm cớ chủ động hẹn hắn đi ăn cơm.

Đối với điều này, Diệp Phong chỉ cười một tiếng.

Sớm hơn đã làm gì rồi?

Trước kia chẳng thấy những người này đối với hắn nhiệt tình bao nhiêu, bây giờ thấy có lợi mới xông đến? Muộn rồi!

Lắc đầu, Diệp Phong cất điện thoại, lười chẳng buồn để ý đến những người kia.

Rất nhanh, xe tải đã lái đến cổng khu biệt thự số một Thiên Hồ Cảnh.

Diệp Phong cũng quẳng chuyện vừa rồi ra sau đầu, bắt đầu cùng nhân viên công ty chuyển nhà chuyển hành lý.

. . .

Trong khuôn viên Đại học Trung Hải.

Độ nóng của vụ nam sinh ký túc xá xuất hiện thẻ kim cương buổi hòa nhạc của Hạ Thu ngày càng tăng cao.

Mà trong một nhóm chat, mọi người đang sôi nổi bàn tán.

Một người lâu ngày không hoạt động nay trồi lên: "Tôi đoán Diệp Phong từ chối các cậu là vì tấm thẻ kia là giả."

"Hả?"

"Thật hay giả?"

"Sao cậu biết thẻ kim cương của hắn là giả?"

". . ."

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, người kia nhanh chóng đăng tải liên tiếp tin nhắn.

"Gia đình Diệp Phong thực ra rất bình thường, hắn căn bản không thể có được loại thẻ cấp bậc này."

"Không tin? Có hình có chứng cứ đây, khu nhà cũ nát này chính là nhà Diệp Phong."

"Vì sao tôi biết? Bởi vì tôi và Diệp Phong là bạn học, từ tiểu học đến giờ vẫn luôn là bạn học."

". . ."

Theo chứng cứ người kia đưa ra ngày càng nhiều, đám người trong nhóm trực tiếp sôi trào, liền đem đoạn chat chụp lại màn hình đăng lên diễn đàn trong trường.

Rất nhanh, bài bóc phốt này liền được ghim lên đầu diễn đàn.

Vô số người sau khi xem xong đều kinh hãi.

"Choáng thật, Diệp Phong không phải phú nhị đại?"

"Hắn chỉ là xuất thân gia đình bình thường?"

"Trong nhà hắn cũng không có người thân nào có bối cảnh khủng?"

"Vậy, tấm thẻ kim cương buổi hòa nhạc của Hạ Thu kia từ đâu mà có?"

"Giả, thẻ của hắn tuyệt đối là giả."

"Khó trách hắn muốn từ chối tôi, hóa ra là vì thẻ giả, hắn sợ bị lộ."

"Nhưng nếu thẻ là giả, tối mai hắn làm sao trà trộn vào buổi hòa nhạc?"

"Quá đơn giản, đến lúc đó cứ nói thẳng là thẻ bị mất là được chứ gì."

"Đồ! Đúng là tiểu nhân hèn hạ."

". . ."

Đại học Trung Hải, văn phòng ban đối ngoại của hội sinh viên.

"Mọi người đang nói gì vậy?" Hứa Mạn vừa đến ban đối ngoại, nhìn thấy mọi người vừa nói vừa cười, liền hiếu kỳ hỏi.

"Hứa học muội, bọn anh đang nói chuyện thẻ kim cương giả buổi hòa nhạc của Hạ Thu." Một nam sinh cười đáp.

"? ? ?" Hứa Mạn ngơ ngác.

Đám người thấy vậy, liền hỏi: "Chuyện lớn như vậy, Hứa học muội, em còn chưa biết sao?"

Hứa Mạn lắc đầu.

Cô trước đó vẫn luôn ở cùng Lâm Kiệt, muốn từ Lâm Kiệt moi thêm chút thông tin về Diệp Phong, đâu có rảnh đi chú ý mấy chuyện bát quái này.

Đám người thấy vậy, liền kể cho Hứa Mạn nghe đầu đuôi sự việc.

Sau khi nghe xong, Hứa Mạn xì một tiếng: "Không thể nào, thời buổi này, thế mà còn có người dùng vé vào cửa buổi hòa nhạc giả để lừa gạt, mấu chốt là còn có nhiều người tin như vậy."

"Ai nói không phải, quá ảo diệu."

"Tôi cũng không nghĩ tới, sự tình thế mà còn có thể đảo ngược như vậy."

"Phi! Vô sỉ, làm mất mặt người Trung Đại chúng ta. . ." Một nam sinh càng tỏ vẻ ghét bỏ nói.

Không đợi hắn nói xong, Hứa Mạn liền ngắt lời hắn: "Vương học trưởng, anh vừa nói người kia tên là gì?"

Thấy Hứa Mạn phản ứng hơi kích động, Vương học trưởng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói ra: "Diệp Phong!"

Nói xong, hắn còn tìm một tấm hình cho Hứa Mạn xem: "Hứa học muội, em nhìn cho rõ, chính là người này, em ngàn vạn lần đừng để bị hắn lừa gạt."

"Lại là hắn!"

Hứa Mạn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm tấm hình kia.

Mặc dù hơi mờ, nhưng cô vẫn nhận ra, tên lừa đảo Diệp Phong mà mọi người đang nói, chính là Diệp Phong bạn cùng phòng của Lâm Kiệt.

Diệp Phong cần dùng thẻ giả gạt người?

Chuyện đó căn bản là không thể!

Lúc này, cô liền nói với mọi người: "Nếu là hắn, vậy thẻ khẳng định là thật."

Lời vừa nói ra, toàn bộ ban đối ngoại im phăng phắc.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Hứa Mạn.

Hứa Mạn vội vàng giải thích: "Hôm qua em nhìn thấy hắn một hơi bỏ ra hơn năm triệu mua quần áo và đồng hồ, hơn nữa, hắn còn nắm giữ thẻ đen Thế Giới Thành."

"Mọi người cảm thấy, một người như vậy, còn cần phải làm một tấm thẻ kim cương buổi hòa nhạc giả để gạt người sao?"

Bạn đang đọc Khởi Đầu Tại Trong Phòng Trọ Nhặt Được Một Trăm Triệu (Dịch) của Diệc Phàm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.