Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể dục (3)

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Chương 11: Thể dục (3)

Những tình huống như thế này ở trường Trung học Tung Dương đều là chuyện bình thường, bởi lẽ thể chất và thuốc men không thể tách rời. Mỗi giáo viên thể dục vừa là chuyên gia luyện thể xuất sắc, vừa là nhân viên bán thuốc giỏi, đằng sau họ thường có nhiều kênh dược phẩm khác nhau.

Nhưng lúc này, Trương Vũ vừa không đủ tiền mua những thứ đó, vừa không chịu nổi tác dụng của thuốc, chỉ có thể nghĩ cách qua loa cho xong.

Nhìn Trương Vũ liên tục tìm cớ từ chối, Vương Hải khẽ hừ lạnh một tiếng, cất thuốc đi, vẻ mặt đầy thất vọng nói: "Thôi, em tự lo cho mình đi."

Nhìn giáo viên thể dục quay lưng rời đi, bắt đầu hướng dẫn và chào bán cho các học sinh khác, Trương Vũ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Cái chỗ rách nát này, đến tiết thể dục cũng khó khăn thế sao?"

Ngay lúc đó, một thiếu niên bước đến, áp sát bên cạnh Trương Vũ hỏi: "Vương Hải lại chào hàng với cậu à?"

Học sinh nói chuyện trông mặt mũi thanh tú, dáng vẻ như một thiếu niên nhà bên.

Trong đầu Trương Vũ cũng hiện lên những ký ức liên quan đến người này.

"Cậu ta là... Chu Thiên Dực."

Chu Thiên Dực là người mà Trương Vũ đã quen từ ngày đầu nhập học, là bạn cùng ăn cơm và tự học.

Hai người đã cùng nhau ăn cơm ba tháng, tự học ba tháng, trong quá trình đó đã xây dựng được một tình bạn mong manh.

Tuy nhiên, khi ký ức ùa về, điều đầu tiên Trương Vũ nghĩ đến là thứ hạng của đối phương.

"Xếp hạng 25 toàn khối, đủ tiêu chuẩn ngồi cùng bàn với mình rồi... Hả? Sao mình lại có tư tưởng phân biệt thành tích thế này?"

Trương Vũ cảm thấy khi ký ức không ngừng hòa nhập, có vẻ hắn cũng bị ảnh hưởng, ngày càng coi trọng thứ hạng thành tích trong trường.

Lúc này, nghe Chu Thiên Dực hỏi, hắn gật đầu nói: "Ừ, định bán Thần Tượng Lực cho tôi."

"Cậu lại không mua à?" Thấy Trương Vũ gật đầu, Chu Thiên Dực hít một hơi nói: "Cậu không sợ lão Vương làm khó cậu sao?"

"Làm khó tôi?" Trương Vũ nói: "Chỉ là không mua thuốc thôi, không đến mức thế đâu."

Chu Thiên Dực lắc đầu liên tục: "Trời ạ, cậu có muốn nghe tin đồn về Vương Hải chưa?”

"Thôi bỏ đi, tôi không phải người thích buôn chuyện."

Trương Vũ quay người hướng về phía dụng cụ tập luyện bên cạnh, định làm quen với cơ thể mình và nội dung của môn thể dục.

Chu Thiên Dực tiếp tục nói: "Có giáo viên phàn nàn Vương Hải làm chuyện đó ở phòng sát vách, lúc bắn còn làm nứt cả trần nhà cơ."

Bước chân của Trương Vũ dừng lại, hắn không phải người thích buôn chuyện nhưng tin đồn tệ hại đến vậy… Thì hắn phải xem thực hư thế nào.

Chu Thiên Dực nói: "Sau đó Vương Hải giải thích ông ta không làm, tiếng ầm ầm là do ông ta đang dạy dỗ học sinh không nghe lời."

"Sau đó tôi hỏi thăm học sinh hai khóa trước, hóa ra từ lâu Vương Hải đã có thói quen trừng phạt thể xác những học sinh kém."

"Đặc biệt là những học sinh có thành tích sa sút mà không mua thuốc của ông ta, còn bị ông ta dẫn đầu bắt nạt."

"Nghe nói vài năm trước có một học sinh bị ông ta ép đến mức phải nhảy lầu."

Nghe đến hai chữ "nhảy lầu", ánh mắt của Trương Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vương Hải vẫn không bị gì à?"

Chu Thiên Dực không quan tâm lắm: "Thành tích giảng dạy của Vương Hải luôn rất tốt, là giáo viên thể dục hàng đầu của trường Trung học Tung Dương, đã đào tạo ra ba học sinh có thể lực đứng đầu thành phố trong kỳ thi Đại học. Có người nói ông ta có đường dây mua một số loại thuốc vẫn đang trong phòng thí nghiệm của các đại tông môn."

"Cho dù nhà trường thực sự không muốn dùng ông ta nữa thì phần lớn học sinh và phụ huynh cũng sẽ không đồng ý, họ đều trông chờ vào Vương Hải để mua thuốc, giúp họ nâng cao thể lực."

Nói xong, cậu ta nhìn Trương Vũ cảnh báo: "Nếu cậu cứ không mua thuốc, thành tích lại không lên, e rằng cậu cũng sẽ bị ông ta chỉnh đốn một trận đấy."

Nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của Trương Vũ, Chu Thiên Dực tò mò hỏi: "Này… trước đây cậu cũng chích thuốc nhiều mà, sao đột nhiên không mua nữa? Hay là hết tiền rồi? Cần tôi cho cậu mượn không?"

Cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của đối phương, Trương Vũ chỉ biết cười khổ: "Không cần đâu."

"Không cần thật sao?" Chu Thiên Dực: "Hay là hôm nay cậu chích thuốc của tôi trước đi?"

Trương Vũ lập tức lắc đầu, hắn thực sự rất sợ nếu chích thêm vài mũi nữa thì mình sẽ chết ngay mất.

Theo những ký ức trong đầu, trên thế giới này không thiếu những người bị thương nặng, tàn tật, thậm chí tử vong do sử dụng thuốc quá liều. Ngay cả trường Trung học Tung Dương hàng năm cũng có những học sinh bị thương nặng vì dùng thuốc quá mạnh.

Tuy nhiên, dù vậy, số lượng học sinh vẫn không ngừng theo đuổi việc tăng cường thể chất bằng cách sử dụng thuốc.

Mà từ tuần trước, bản thân nguyên chủ đã có dấu hiệu không chịu nổi áp lực.

Nghĩ đến việc nguyên chủ không chỉ mắc nợ 700 ngàn, mà còn để lại cho mình một thân thể như thế này, trong lòng Trương Vũ lại thở dài.

Bạn đang đọc Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên ( Bản Dịch ) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.