Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh thần (1)

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Chương 13: Thỉnh thần (1)

Con đường tương lai, chung quy vẫn phải do chính Trương Vũ lúc này lựa chọn.

Khi tiết học thể dục buổi sáng kết thúc, Trương Vũ đã kiệt sức nằm bẹp trên sân, xung quanh là những người bạn vẫn còn nhảy nhót, tiếp tục luyện tập điên cuồng.

Trương Vũ cảm thán, đây chính là sự khác biệt giữa việc dùng thuốc và không dùng thuốc đấy.

Đột nhiên, hắn liếc nhìn lòng bàn tay mình, phát hiện vùng da chưa bị màu đen bao phủ chỉ còn lại chưa đầy một phần tư.

Nhìn vào sự thay đổi ở lòng bàn tay, Trương Vũ không khỏi nghĩ: "Rốt cuộc cái này có ý nghĩa gì?"

"Chẳng lẽ sau khi lấp đầy thì mình ngủm sao?"

Đáng tiếc là không ai có thể giải đáp được sự bất an trong lòng Trương Vũ lúc này.

Sau khi kết thúc buổi học thể dục buổi sáng, Trương Vũ kéo lê cơ thể mệt mỏi cùng Bạch Chân Chân và Chu Thiên Dực đi ăn trưa, rồi nghỉ ngơi một chút trước khi bước vào tiết buổi chiều.

Tiết học đầu tiên buổi chiều là môn lịch sử, giáo viên giảng dạy là một cụ già tóc bạc trắng.

Sau khi bước vào lớp, cụ già tự nhiên ngồi xuống phía sau bục giảng, mở sách ra và bắt đầu giảng bài một cách tùy hứng.

Còn những học sinh phía dưới, dù đang tranh thủ nghỉ ngơi, thổ nạp, tu luyện, thậm chí rời khỏi lớp để luyện thể, hình như ông ấy cũng không để ý.

Trương Vũ cũng không hứng thú với nội dung bài giảng của vị giáo viên lịch sử này. Hắn chỉ nhanh chóng lật xem sách giáo khoa, trong đầu liên tục nhớ lại nội dung và kết hợp với ký ức của bản thân để hiểu rõ hơn.

"Côn Khư không có quốc gia, mọi thứ đều bị độc quyền và nắm giữ bởi Thập Đại tông môn. Côn Khư có 36 tầng trên mặt đất, tầng đầu tiên lớn khoảng bằng hai lần Trung Quốc, được cấu thành bởi các thành phố lớn nhỏ khác nhau, mỗi thành phố đều có chính quyền do các đại tông môn xây dựng để quản lý."

"Thế giới ở tầng đầu tiên, ngoại trừ những thứ liên quan đến Tiên đạo thì trình độ công nghệ dường như cũng giống với kiếp trước của mình nhưng cuộc sống của người dân có vẻ vất vả hơn nhiều."

"Tầng đầu tiên của Côn Khư cũng là nơi Trương Vũ từng sống, còn những tầng cao hơn... Hắn chỉ được thấy qua phim ảnh mà thôi."

Theo những gì Trương Vũ nhớ được, chỉ khi thi đỗ Đại học mới có thể bước vào tầng thứ hai của Côn Khư, mà chỉ khi tốt nghiệp Đại học rồi gia nhập đại tông môn, mới có thể tiến lên những tầng cao hơn.

Có thể nói, trong Côn Khư này, chỉ khi nắm giữ được sức mạnh Tiên đạo càng mạnh, quyền hạn càng cao thì mới có thể từng bước leo lên.

Mà càng lên cao, theo truyền thuyết, linh khí càng dồi dào, kỹ thuật Tiên đạo càng phát triển, các loại vật chất cũng càng phong phú hơn.

Khi nghĩ đến đây, Trương Vũ không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận ánh nắng mặt trời rực rỡ đang tràn ngập khắp nơi.

"Bầu trời và ánh nắng sao mà chân thực đến vậy... Liệu nơi này có thực sự nằm trong một tòa nhà siêu khổng lồ nào đó không?"

"Tầng đầu tiên đã rộng bằng hai lần diện tích Trung Quốc, vậy toàn bộ Côn Khư sẽ chiếm bao nhiêu không gian? Chắc chắn nó không còn nằm trên Trái Đất nữa rồi?"

"Rốt cuộc mình đã đến thế giới này như thế nào?"

Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh khi mới đến thế giới này, nhớ lại nghi thức kỳ lạ đó, rồi đầu hắn lại cảm thấy một cơn chóng mặt.

Trương Vũ vội lắc đầu. Đối với hắn lúc này, so với những chuyện lớn lao kia thì thành tích học tập, phí sinh hoạt, kiếm tiền, tiết thể dục... những việc trước mắt này mới là thứ cần hắn quan tâm hơn.

Mà khi nghĩ đến thành tích và tu luyện, Trương Vũ lại cảm thấy đau đầu.

Ngoài tiết thể dục buổi sáng, thành tích Tiên đạo còn được chia thành bốn môn: Đạo tâm, pháp lực, võ công và đạo thuật.

Trong đó, đạo tâm chiếm 150 điểm, pháp lực chiếm 150 điểm, võ công 100 điểm và đạo thuật 100 điểm.

Theo trí nhớ của Trương Vũ, gần đây thành tích của hắn đã tụt dốc toàn diện, không có môn nào là không sa sút.

Cứ tiếp tục như thế này, có vẻ như việc bị trung học phổ thông Tung Dương đuổi học chỉ còn là vấn đề thời gian.

Mà trong lòng Trương Vũ lại nảy sinh một nghi vấn khác.

"Hiện tại mà xem, gia đình Trương Vũ không giàu có, bản thân hắn cũng không có tài năng Tiên đạo nổi bật, dù là buổi phỏng vấn năm nhất hay năm hai đều không thành công lắm. Vậy rốt cuộc hắn đã vào trung học phổ thông Tung Dương bằng cách nào?"

Trương Vũ lục lại ký ức, chỉ nhớ rằng nguyên thân của hắn đã vào trung học phổ thông Tung Dương với kết quả phỏng vấn không mấy khả quan.

Khi nghĩ đến gia đình của nguyên thân, ánh mắt hắn hơi động, rồi lấy điện thoại ra mở danh bạ.

"Đúng rồi, sau giờ học có nên liên lạc với bố mẹ và chị gái của Trương Vũ không nhỉ?"

Trong buổi học buổi chiều, Trương Vũ vừa ôn tập vừa sắp xếp lại những ký ức trong đầu, điều này giúp hắn hiểu sâu hơn về kiến thức trong đầu, về thế giới này và về thân phận của Trương Vũ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến 6 giờ chiều - giờ tan học.

Bạn đang đọc Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên ( Bản Dịch ) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.