Nhảy Chương
Chương bị nhảy, nội dung liền mạch
Chương 910: Minh nguyệt kỷ thời hữu 4
Quan lại Tính Châu chủ trì tân chính, phần lớn đều là người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi, có nhiệt huyết, có tình cảm mãnh liệt, có nghị lực, có lòng hiếu kỳ chấp nhận những sự việt mới, cũng có quyết tâm muốn đương đầu với khó khăn. Nếu như dùng những lão đầu già cỗi thâm trầm đó, làm sao có thể có lại cảnh tượng thay đổi từng ngày như vậy.
Lúc đầu hắn nâng đỡ Thái Hướng Cao thượng vị, chính là muốn gửi ra tín hiệu này. Đất rộng mênh mông, ta làm chủ thăng trầm!
Thái Hướng Cao cười cười, không nói nhiều gì thêm.
Diệp Ninh nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, trải nghiệm của hắn nhất định không dễ dàng. Nhưng điều này khiến cho Thái Hướng Cao cảm thấy ngọt như ăn mật.
Bởi vì hắn ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày, thế mà bản thân lại có thể trở thành quan lớn biên cương. Trạng nguyên?
Nói ra thì phong quang, nhưng các triều đại trước đây, trạng nguyên có thể ngồi lên vị trí này, có thể có được mấy người?
Mới bắt đầu Diệp Ninh đã trải sẵn con đường này cho hắn ta, vừa mới đến Tính Châu, đã để cho hắn ta cố ý tiếp xúc với dân gian, sau này, lại là một đường quy hoạch, để cho hắn ta tham dự vào mỗi một chuyện ở đây.
Phần khổ tâm này, làm sao Thái Hướng Cao có thể không biết? Vì thế hắn ta nhất định phải lập ra thành tích.
Đây là hồi báo đối với sự tín nhiệm của Diệp Ninh.
Đương nhiên, những lời này không nhất thiết phải nói ra ngoài.
Thái Hướng Cao sẽ chỉ ghi nhớ ở trong lòng, mà không cố ý nói ra để cảm động, như thế hiện ra có chút quá giả rồi. Sau một hồi nói chuyện, Diệp Ninh có chút tò mò.
“Lẽ nào Thái huynh không biết chuyện ta muốn đi mười vạn ngọn núi sao?”
Thái Hướng Cao vẫn cười như trước, nói.
“Sao lại không biết? Bệ hạ đoán được Diệp huynh có thể sẽ đến Tính Châu, vì thế đã sớm truyền ý chỉ đến đây, lệnh cho ta nhất định phải ngăn cản Diệp huynh, nếu như không khuyên được, cũng phải khiến cho Diệp huynh đi đến kinh thành một chút.”
Diệp Ninh có chút tò mò.
“Nếu đã như thế, vì sao không nói?”
Thái Hướng Cao lắc đầu, cười khổ nói.
“Còn nói cái gì mà nói, ta nói rồi, thì có tác dụng sao?”
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng nâng ly lên.
“Đúng thế, nói rồi có tác dụng sao.”
Thái Hướng Cao quá hiểu Diệp Ninh.
Ngay từ lúc bắt đầu, Thái Hướng Cao khuyên Diệp Ninh cũng không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần Diệp Ninh đưa ra quyết định, vậy thì không thể nào thay đổi, điểm này không có người nào so với hắn càng rõ ràng hơn. Vì thế hắn ta không cần phải lãng phí nước bọt.
Lần này cửu biệt trùng phùng, cũng là một cuộc chia tay mới, nhắc những chuyện này, sẽ chỉ phá hoại bầu không khí. Bóng đêm bao trùm, dường như bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến.
Mặc Ly nằm ở trên mái nhà, nhìn bên ngoài, rất vui vẻ.
“Ca ca, bên ngoài rất náo nhiệt.”
Náo nhiệt?
Diệp Ninh cau mày lại.
“Sợ rằng Diệp huynh đã quên rồi, hôm nay, là Trung Thu.”
Thái Hướng Cao cười nhẹ một tiếng.
“Tết Trung Thu, hoa đẹp trăng tròn, bách tính Tấn Dương, đang ăn mừng, Diệp huynh đến sớm còn không bằng đến đúng lúc, hay là cùng nhau ra ngoài đi dạo đi?”
Đương nhiên Diệp Ninh đồng ý.
Hắn dẫn theo Mặc Ly đang hoan hô vui mừng, ôm lấy hồ ly nhỏ trong mắt đang tràn ngập tò mò, đi ở bên ngoài.
Tết Trung Thu, rất đông người, có người ngắm trăng, có người ăn bánh, chơi hoa đăng, thưởng thức hoa quế, lấy hoa quế ngâm rượu. Toàn bộ thành Tấn Dương, xe ngựa tấp nập, trăm hoa đua nở, tạo nên cảnh tượng phồn hoa.
“Cho dù là kinh thành, cũng chưa chắc có được cảnh tượng phồn hoa như Tấn Dương.”
Thái Hướng Cao cảm khái một tiếng. Lập tức trên mặt nổi lên vệt đỏ.
Đây là thành quả của Diệp Ninh, cũng là của hắn.
Có thể nhìn thấy được loại cảnh tượng này, cho dù là chết, cũng xứng đáng. Bọn họ leo lên lầu xem cảnh.
Tòa lầu cao này, có không ít văn nhân mặc khách tập trung ở đây. Lễ hội như thế, cảnh tượng phồn hoa như thế, đương nhiên không thiếu được việc uống rượu ca hát.
“Diệp huynh, đã lâu không làm thơ rồi, hay là làm một bài đi.”
Thái Hướng Cao nói.
Diệp Ninh bất giác muốn từ chối.
Sau đó nhìn thấy sự mong chờ trong mắt của Thái Hướng Cao. Trong mắt hai tiểu nha đầu nhìn hắn cũng sáng ngời.
Hắn cúi đầu, nhìn cảnh tượng phồn hoa rực rỡ ở bên ngoài, rồi lại nghĩ đến cảnh tượng hoang tàn đổ nát khi mới bắt đầu đến Tấn Dương, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Lời từ chối bị hắn cứng rắn nuốt lại vào trong, gật đầu, nói.
“Được.”
Hắn chắp tay sau lưng, đi về phía trước mấy bước.
Văn nhân mặc khách ở bên cạnh, dường như cảm nhận được điều gì đó, bất giác nhìn hắn, rồi nhường ra một con đường cho hắn.
“Minh nguyệt kỷ thời hữu.”
“Bả tửu vấn thanh thiên.”
Diệp Ninh chậm rãi đọc.
Thái Hướng Cao ở bên cạnh, đã sớm cầm lấy bút, bắt đầu viết lại.
“Bất tri thiên thượng cung khuyết.”
“Kim tịch thị hà niên.”
Nét mực còn chưa khô, tài khí đã dâng trào.
Đăng bởi | Ngọc_Trúc_Anh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 113 |