Gặp Lại Mối Tình Đầu.
Khi hắn đến, người hầu, người trưởng thành và các cao tầng thấy hắn đều chỉ lắc đầu rồi làm chuyện của bản thân, họ không nên can thiệp vì dù sao thì bọn thiếu niên Vũ gia qua đây chỉ để làm càng với thanh thiếu của Vũ gia, ít khi tìm bọn họ kiếm chuyện. - Lại một tên chó Vũ gia sang làm trò.
- Mẹ kiếp chúng nó toàn ỷ quyền ỷ thế.
- Đồ ngu, nói nhỏ thôi, hắn mà nghe thấy thì không xong.
- ….
Khi hắn đến, một loạt các thanh thiếu niên bất phân nam nữ đều dừng lại động tác liếc mắt lộ vẻ căm hận nhìn Vũ Phong thân ảnh dù cho đây là lần đầu họ thấy hắn. - Chó chết Vũ gia ngươi, ngươi lại qua đây kiếm chuyện?
Bất chợt một thanh niên đi ra chặn đường Vũ Phong tức giận nói, trên mặt thanh niên này còn có vài chỗ sưng tím của máu bầm. Thanh niên này có lẽ là người can đảm nhất tầng lớp con cháu Triệu gia dám đối khán với con cháu Vũ gia. - À không, ta chỉ đến tìm người?
Vũ Phong vội lắc đầu, sau đó mỉm cười hiền hòa nhìn thanh niên
- Ta nghĩ ngươi nên luộc chín một quả trứng gà, bóc vỏ rồi dùng trứng gà còn ấm nóng lăn qua lăn lại trên những vết bầm, nó sẽ khiến ngươi phần nào thoải mái và nhanh tan vết bầm hơn.
Hắn nói thế liền khiến mọi người đều ngẩn người, nhất là nhìn cái vẻ mặt hiền hòa chân thành của hắn, mọi người không khỏi có cảm giác tội lỗi khi vừa nãy mắng hắn tệ hại. “Thình thịch, thình thịch” nhìn hình tượng của hắn, tim những thiếu nữ Triệu gia có mặt nơi đây đều đập lên một các nhộn nhịp không rõ lý do.
- Hừ, đừng giả bộ tốt đẹp, ngươi định lừa bọn ta chắc.
Trong đám người, một thanh niên có thù hận rất sâu với người Vũ gia liền lên tiếng đánh thức mọi người thoát khỏi cơn mê muội tốt lành của Vũ Phong.
- Không làm phiền các ngươi.
Không đợi mọi người lại làm náo, Vũ Phong nhanh chóng chớp cơ hội rời đi, dựa theo cảm ứng thì chỗ của tiểu Mẫn cũng chỉ gần đây thôi.
- Ai cho ngươi đi, Triệu gia đâu phải nơi ngươi muốn đi đâu liền đi đó. Không cho phép ngươi đi.
Trong khi một số người âm thầm nhẹ lòng vì hắn rời đi chỗ khác thì một tên thanh niên cao chừng 1m85 lại chặn đường vào ngã rẽ hắn định tiến đến khiến hắn nhíu mày. - Biến.
Thốt nhẹ một tiếng, hắn lạnh nhạt tiến bước vụt qua thanh niên, sau đó là mất hút khi đến ngã rẽ.
Bịch.
Thanh niên như bị đóng băng lúc Vũ Phong đi qua chợt ngã xuống đất bất tỉnh. Không ai biết trước lúc đó, hắn nhìn thấy thứ gì, ra sao.
….
- Tiểu tử, mau xéo đi chỗ khác. Nơi này ngươi không được tới, nếu không, chết.
Tại trước cửa một căn phòng được khóa lại rất chặc chẽ bởi một ổ khóa lớn bằng bạc. Hai tên nam tử to lớn đều có tu vi Luyện khí tầng 9 dưới sự phân phó của Vũ Hưng hằng ngày túc trực tại đây nhìn Vũ Phong quát lớn trông rất dữ tợn. - Ê ê, bên kia có chuyện vui kìa.
- Thằng nhóc đó làm cái gì vậy, không biết bên đó là cấm địa sao?
- Con cháu người nào, mau kêu nó quay về.
- Không, không cần, tên tiểu tử đó là người của Vũ gia đi sang, không phải người Triệu gia ta. Thiết nghĩ chuyện họ cứ để họ giải quyết.
- Vậy chúng ta ở đây rình xem thế nào được rồi.
- ….
Cách khá xa sự đối mặt của ba người, người Triệu gia lớn nhỏ tụ tập lại hơn mười người dòm ngó, bàn luận.
- Các ngươi có ba giây để rời đi.
- 1, 2…
Không những không đáp lại sự hâm dọa của hai tên to cao cỡ 1m9, Vũ Phong lại còn chơi trò đếm số để hù con nít kết hợp cùng với ánh mắt lãnh đạm cứ như là đang đùa giỡn. - Tiểu tử không biết sống chết. Vũ Bình lên xử hắn đi.
- …3
Tên to con bên phải cười ác quay sang nói với tên to con bên trái cũng là lúc tiếng thứ 3 của Vũ Phong vang lên.
- Không tiễn nhé.
Vũ Phong đứng yên mỉm cười hiền hòa một tiếng, hai tên to con ngay lập tức không thể cử động, cơ thể dần dần bị đưa lên cao, không còn đứng ở mặt đất.
Bùm!
Tựa như một tiếng nổ nhưng lại không hề có âm thanh.
Máu huyết đỏ rực, nội tạng tứ tùng, tay chân loạn xạ, thân xác vô hoàn. Hai tên to con từ hình dáng con người cao lớn mà chỉ trong chưa đầy 1 giây đã thành một đống thịt không nguyên vẹn bay đi khắp nơi tạo nên một tràn pháo hoa có chút kinh dị. - Vùuuuu…
Bịch.
Bịch.
Không biết có phải là do cơ duyên xảo hợp, hai cái đầu của hai tên to con có lẽ là còn nguyên vẹn với một đôi mắt vẫn mở to lộ vẻ khó hiểu rơi trên nền đất, nằm ngay trước mặt nhóm người Triệu gia đang kinh hãi sự việc xảy ra bất ngờ. - Chết người rồi, chết người rồi!
- Á aa aaa….a…
- Ọe ọe…. ọe…
Tiếng hét sợ hãi vang lên , tiếng nôn mửa cũng đồng thời xuất hiện.
Mặc bên kia sự tình, Vũ Phong đưa tay điểm nhẹ lên ổ khóa một cái, ổ khóa liền như mục nát rồi rơi rụng. Hắn đẩy cửa bước vào.
Ngăn nắp, đẹp đẽ, lung linh sắc hồng là khung cảnh căn phòng hình vuông khá chật hẹp và một cái bàn trà hiện ra trước mặt hắn, bất quá thì hòa trộn với căn phòng lại là một mùi hôi, một mùi hôi mà khi con người dù nam hay nữ bị nhốt lại quá lâu trong phòng, không được giải quyết nhu cầu cá nhân một các thích đáng sẽ xảy ra. (Linh Sư không cần).
Liếc mắt nhìn vào một góc phòng gần cửa có hai chậu nhỏ, cao cao có chứa thứ gì đó đã được đậy nắp lại, Vũ Phong đặt xuống cấm phong ngăn cách và xua đi mùi hôi khỏi phòng, hắn nhíu mày nặng cùng vẻ lạnh lùng hiện ra trong mắt, hắn sau đó liền lướt nhanh đến chiếc giường nằm ở góc trên bên phải đã được rèm che lại.
Vén rèm lên, nhìn thân ảnh một thiếu nữ ngồi trong góc đang co rúm đôi chân ngọc thon dài lại sát người ngủ thiếp đi nhưng trên tay vẫn cầm chặc một cây kéo rất nhọn, Vũ Phong không khỏi lộ một cười mà khi nhìn vào người người đều không biết được nó là biểu hiện của sự vui vẻ, là một tên dâm tặc đột ngột hiện thân hay là nụ cười chết chóc lạnh lùng. Nó rất khó đoán.
Trong góc là một thiếu nữ đã gần 15 tuổi xuân xanh đang khoác trên mình một bộ quần áo hồng nhạt rất kín đáo, chỉ để lộ ra bàn tay, bàn chân cùng cổ và gương mặt. Thiếu nữ này rất là xinh đẹp với một khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu dù cho mắt đẹp, mày liễu còn đang nhắm chặc. Mái tóc nàng là một màu đen huyền óng ả, xỏa dài mượt xuống 1/3 tấm lưng nhỏ nhắn, mềm mại kết hợp cùng với làn có màu trắng sáng tựa băng cơ, ngọc cốt tạo nên một hình tượng nữ nhân khuynh nước khuynh thành, không ai là không thèm nhỏ nhãi. Thế nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn sẽ thấy một số dấu vết thương tích trên người nàng.
Tại hai cổ tay trắng nõn, mềm mịn của nàng có vài vết sẹo do một loại vật thể sắt bén từng chạm qua.
Tại cái cổ thon gọn tuyết trắng của nàng, ngay trung tâm có một vài chấm sẹo nhỏ hẳn là do vật gì đó nhọn hoắc đâm vào không sâu để lại vết tích.
Trên gương mặt nàng, vẻ điềm đạm đáng yêu hiện rõ nhưng không thuần túy, xen lẫn bên trong đó là một nét gì đó sợ hãi, cô đơn và tuyệt vọng. Đôi môi trơn bóng, nhỏ như hoa đào dù ngủ vẫn là mím chặt lại không rõ nguyên nhân. (Hơn 1h ngẫm nghĩ đau đớn để tả cảnh tiểu Mẫn, tuy không mượt mà, sắc nét nhưng hi vọng mn thông cảm và bỏ qua, tội nghiệp Tác)
Thu hồi tâm thần, cảm xúc. Vũ Phong thoáng nhẹ đưa tay vươn đến vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Mềm mại, nhẵn nhụi là cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận, tiếp đó hắn liền cảm thấy có thứ gì đó khá nhọn đâm vào người hắn, ngay tại ngực.
Không quan tâm nó là gì, Vũ Phong lúc này chỉ tập trung vào đôi mắt mắt to tròn, lấp lánh hai màu hắc bạch trong suốt đang sợ hãi nhìn hắn.
- Tiểu Mẫn của ta, mấy năm nay ta để nàng chịu khổ.
Nước mắt không biết thật hay giả tự dưng rơi xuống, Vũ Phong mỉm cười tựa ngày nào hai người còn chơi đùa với nhau lúc nhỏ nói với thiếu nữ.
Cây kéo bị méo mó ngắn lại rơi xuống đất, thiếu nữ ngần người đưa bàn tay ngọc chợt run run lên sờ vào gương mặt Vũ Phong. Nàng run giọng, gấp gáp hỏi cùng hai giọt nước mắt tràn bờ mi sắp rơi xuống. - Là huynh sao, Vũ Phong ca ca?
Khuôn mặt anh tuấn dị thường tuy có chút khác biệt so với lúc nhỏ lại tổ hợp cùng với bộ quần áo khá kì dị, và hơn hết là nụ cười y hệt của tiểu nam tử xưa kia đều dẫn đến một thân ảnh xuất hiện trong đầu nàng, một thân ảnh không thể phai. - Không sai, chính là ta.
Áp gương mặt đẹp của thiếu nữ lại cực kì gần, hắn lại nói
- Xin lỗi muội.
Sau đó liền bất ngờ, môi lại chạm môi, mắt đối mắt, hắn hai tay bỗng chốc lôi lấy cơ thể mềm mại, nhũn nhặn của nàng kéo đến ôm chặc nàng trong lòng, dẫn nàng từ ngồi trên giường xuống đứng trên không, cách mặt đất 10cm. Hai thân thể cứ thế dán chặc lấy nhau mãi không rời. Tất nhiên, đôi tay Vũ Phong đã thành một trên lưng, một dưới hai ngọn đồi vểnh, bồng bềnh cùng sự đàn hồi tuyệt dịu.
Ba mươi phút trôi qua, hết thở rồi lại nín, hết rời rồi lại hợp. Thiếu nữ mệt mỏi dựa thân thể như bông gòn có hương thơm dịu nhẹ khiến tâm thần người yên ổn vào ngực Vũ Phong thở gấp, gương mặt xinh đẹp từ điềm đạm, đáng yêu chuyển thành một màu đỏ diễm lệ, đầy ướt át tinh thần nam nhân.
Vũ Phong ôm nàng ngồi xuống giường, hắn nhẹ kề đầu sát đầu nàng mà không ngừng ngửi mùi hương thơm mát, dịu nhẹ tinh thần mà đã khá lâu hắn chưa từng được ngửi đến. (Đã nói tiểu Mẫn có mùi hương đặc biệt nên main mới cưỡng hiếp, chiếm đoạt ngay từ nhỏ. Cái này về sau nói, cũng sắp rồi).
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian |