Vô đề
Sau lần đó Dạ Huyền cũng như Tri Âm không còn xuất hiện nữa. Diễm Lệ bảo hắn phải đi thăm cô gái của hắn rồi.
🍃🍃🍃🍃
Lúc kết giới bị hủy năm dặm hoa phượng hiện ra đỏ rợp cả khung trời, cảnh vật còn tươi đẹp tráng lệ hơn những gì Trần Ân có thể tưởng tượng, nơi đó có hoa, có lá, có chim muông ríu rít có suối nhỏ rì rào, có ngọn núi như hòn giả sơn khổng lồ, có ngôi nhà tranh ba giang kiên cố, tất cả đều quen thuộc giống như đó chính là nơi cô từng được sinh ra. Dạ Huyền không cho cô đi lung tung, bảo cô đứng yên, hắn đối với cô dặn đi dặn lại như lão thầy đồ đang nghiêm cấm bọn học sinh không được đi loạn, sau đó chính bản thân hắn lại biến đi đâu mất để lại cô một mình giữa cơn mưa hoa. Trần Ân nhặt đóa hoa phượng lên, cánh hoa nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại rực rỡ, hoa này có một cánh trông giống cánh bướm, được tạo hóa vẽ lên hoa văn màu trắng tinh xảo, nhụy lớn của hoa có thể dùng tay khéo léo tách ra, đem bốn cánh hoa rực rỡ này xếp vào, thêm vào đó hai sợi nhụy đỏ xếp lên trên sau đó ép lại, kết quả Trần Ân đã có một chú bướm được làm bằng hoa xinh xắn. Cô chẳng nhớ rõ vì sao cô lại biết làm những việc này nhưng nó khiến cô cảm thấy rất vui, ít lâu sau Dạ Huyền trở lại, hắn nghiêm túc nhìn Trần Ân từ đầu đến chân sau đó nhanh tay đoạt lấy viên ngọc trên người cô.
"Anh lấy vật này, từ nay về sau đừng có đi lung tung cùng ai, có những việc chính bản thân tự tìm hiểu cảm nhận điều gì đúng sai sẽ tốt hơn để người khác dựa vào đó lợi dụng."
Nói xong Dạ Huyền rời khỏi thần thức của Trần Ân, vật Tri Âm cho cô nay lại trả về cho Dạ Huyền xem như vật về chủ cũ, đối với Trần Ân không là vấn đề gì chỉ là mang nó theo người lâu ngày nên thấy có chút không quen.
Vết thương trên người Trần Ân cuối cùng cũng đã dần hồi phục, bên ngoài căn phòng vừa dứt mùi thuốc kia là một bầu trời đầy nắng, gió, không khí tươi mát, trước phòng còn có khoảng sân trống để cô luyện lại kiếm pháp cũng như pháp lực. Một tháng rồi lại một tháng Trần Ân vẫn quanh quẩn với bọn Diễm Lệ, Thảo Mộc và Kỳ Nam cùng họ làm bánh, mứt, thưởng trà thi thoảng nói chuyện phiếm, bọ họ thì luôn kể về những lần ra ngoài cùng Dạ Huyền đánh nhau với bọn yêu tộc, dị tộc không chịu thuần phục hoặc tiêu diệt bọn ma, quỷ không thể đầu thai chuyển kiếp. Trần Ân nghe họ kể đến phát ngấy toàn những chuyện giết chóc kinh dị, cô vẫn trung thành với các mẩu truyện tình cảm nhẹ nhàng, nhân tình thế thái, tất nhiên chuyện của cô lại khiến bọn họ ngán ngẩm. Vài ba hôm nay hể bọn họ nhắc đến Dạ Huyền trong lòng Trần Ân lại cảm thấy bồn chồn, trước kia dẫu cô không cần, hắn vẫn sẽ đến huyên thuyên một trận đến nay đã hơn hai tháng vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu cả, cô muốn tìm hắn thuộc hạ của hắn cũng chỉ xởi lởi bảo:
"Chắc lại đi thăm người trong lòng rồi."
Chẳng ai biết hắn đi đâu làm gì, ngay cả trong mộng ảo cũng không đến, ở đây Trần Ân chẳng khác nào ở Trúc Lâm sơn chỉ khác rằng thay vì tiếp đón các vị tiền bối lớn tuổi lại là bọn lâu la Diễm Lệ, Thảo Mộc.
Gió cứ thổi, mây vẫn bay, vạn vật trở về thời điểm ban đầu chỉ khác người không cùng lý tưởng. Trần Ân nhiều lần nghĩ bản thân cô chạy trốn khỏi Trúc Lâm sơn để làm gì, chẳng phải khi ấy lửa tuổi trẻ hừng hực cháy, niềm khao khát được khám phá, khao khát học hỏi, phiêu lưu tìm kiếm những điều mới lạ cứu nhân độ thế, làm những chuyện mà bản thân cô cảm thấy đã tìm được lý do mình tồn tại trên thế giới này, bằng một niềm tin mãnh liệt nào đó và bằng một sự cổ vũ nhiệt tình cùng sự đồng điệu trong lối suy nghĩ, Tri Âm khi ấy không phải đã giúp cô thực hiện tất cả hay sao?, hắn chẳng qua chỉ đưa cô đi khắp nơi, kể cho cô nghe dăm ba chuyện hắn nghe được, thấy được nhưng cô lại nghi ngờ hắn, không tin hắn, là bởi vì khi cô ngã xuống từ ngọn tháp ở chùa Quỳnh Lâm hắn đã không ra tay cứu cô?, hay là vì hắn không nói cho cô biết hắn tên thật là Dạ Huyền, hoặc Dạ Huyền chính là đại ma đầu khét tiếng trong tứ hải bát hoang, kẻ có thể điều khiển được tâm trí của người khác, điều khiển nhân giới, kẻ khiến tiên giới sợ hãi, kẻ tay nhuộm đầy máu, lạnh lùng vô tình, tất cả những điều cô thấy được nghe được có thềthể minh chứng cho con người của hắn hay giống như lời hắn từng nói ở phủ Văn Huệ Công khi ấy:
" "Đúng là! người ta liền cho rằng đúng khi chỉ dựa vào những việc bản thân nhìn thấy, thật sự thì đôi khi những việc chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật."
Dạ Huyền vẫn biết yêu ai đó đấy chứ, hắn đối với người con gái kia thế nào ai ai trong Nhất Thính Phong lâu cũng đều biết, hắn đối với mạng sống quý giá như thế nào cô cũng là người hiểu rõ nhất, vậy thì tại sao hắn lại mang tiếng tàn bạo như vậy. Trần Ân muốn biết người con gái của hắn xinh đẹp đến độ nào, lại càng muốn biết thật ra hắn kỳ lạ ra sao, hắn càng bí ẩn lại khiến cho cô càng muốn làm rõ, Trần Ân hiểu cô không thể giam mình trong bốn bức tường do Dạ Huyền dựng lên nó còn kinh khủng hơn kết giới do lão Tiên Gia kết thành, ban đầu là do hắn muốn cô phải rời đi, dùng nhiệt huyết tuổi trẻ làm nên đại sự cho nên hắn không thể lại nuôi nhốt cô như một loại cảnh vật trang trí trong nhà.
Đăng bởi | HoaTuyetHa |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |