Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ

Tiểu thuyết gốc · 2913 chữ

Chương 2:

Là Lão tiên gia tìm được Trần Ân, lão thỉnh thoảng lại đến thăm cô, lão đưa cô về nhà, ngôi nhà nằm giữa kết giới chắc chắn an toàn. Lão bảo:

"Con ngoan ngoãn ở đây tu luyện thêm, khi nào tự bảo vệ được bản thân hẳn ra ngoài."

Lão tiên gia đến rồi đi như một cơn gió nhẹ khiến người ta cảm thấy mát mẻ, sảng khoái. Nỗi sợ đêm  ấy dần nguôi ngoai sau hơn mấy mươi năm tiếp theo, thậm chí Trần Ân quên bẽn đi mất hôm đó cô đã kinh sợ như thế nào, thời gian quả thật rất lợi hại. Trần Ân ở suốt một nơi, hằng ngày chỉ thưởng trà đọc sách khiến cho cô trở nên uể oải. Ngôi nhà này suốt một trăm mấy mươi năm không hề thay đổi gì, bên trong chỉ vỏn vẹn một cái giường, một bàn trà, kệ sách nhỏ toàn mấy quyển thi thư, trên tường treo bức họa đồ vẽ về đôi bạn Bá Nha, Tử Kỳ. Sách viết năm xưa Bá Nha trên đường phụng mệnh đi sứ ngang qua khúc sông nhìn phong cảnh nên thơ thuận miệng ngâm một khúc, không ngờ người tiều phu trên bờ nghe thấy liền bình rất ưng tai, Bá Nha cho mời người tiều phu xuống thuyền dạo khúc nhạc, gặp người biết thưởng nhạc như gặp kẻ tri âm "tri âm thuyết dữ tri âm thính, bất thị tri âm mạc dữ đàm (gặp gỡ tri âm mới nói nhiều, không là tri kỷ nói làm chi). Sau Bá Nha tìm hiểu hoàn cảnh của Tử Kỳ liền ra tay giúp đỡ người bạn hữu một nén vàng để bạn đỡ vất vả, cố gắn học tập, thi đỗ công danh. Thật không ngờ vì nén vàng ấy Tử Kỳ càng cố sức học tập mong một ngày bồi đáp ơn cha mẹ nghĩa bạn cùng mà lao lực đến chết, mộ Tử Kỳ chôn vội bên sông. Bá Nha đi sứ trở về tìm người bạn cũ, không ngờ bạn đã thát vì lao lực, Bá Nha lòng đau khôn xiết chỉ trách bản thân hại chết người tri âm. Ông đem đàn ngồi trước mộ Tử Kỳ đánh khúc "cao sơn Lưu Thủy" rồi đập nát chiếc đàn cùng lời thề chẳng đàn lại bao giờ, vì Bá Nha biết chẳng còn ai cảm được tiếng nhạc của ông ví như Tử Kỳ. Trần Ân đọc đi đọc lại tích này không rõ bao nhiêu lần, trong lòng cảm thán, xót thương cho tình bạn cao đẹp. Cô không ngờ thế giới ngoài kia, ở đâu đó vẫn còn những con người trọng tình đến như vậy. Ấm nước sôi trên bếp đã kêu lên ùn ụt, Trần Ân bỏ vôvội quyển sách chạy vào nhất ấm nước, đổ vào thùng chứa. Thùng chứa nước được lão tiên gia làm bằng chất liệu đặc biệt có thể giữ nhiệt. Trần Ân sau khi trữ nước phòng tiện phục vụ cho những vị khách là đạo hữu của lão tiên gia ghé ngang, mỗi lần như vậy, cô đều có nước sẵn tiếp đãi trà thơm. Cô lại còn có món bánh mứt có hoa hồng, hoa được trồng ngay sau nhà, món bánh mứt luôn được khách khen ngợi trở thành cực phẩm chỉ có Trần Ân ở Trúc Lâm sơn. Ngôi nhà chỉ vỏn vẹn hai giang, giang phòng ngủ và giang bếp. Bên ngoài cửa có đặt bàn tre dùng để thiết đãi khách, xung quanh trồng nhiều cây trái, bên trên bàn khách là giàn bầu sai trái, những quả bầu lớn trĩu xuống treo lủng lẳng trên đầu, lá bầu phủ kín như một tấm thảm xanh rì phủ mát. Trần Ân trồng thêm các loại hoa trang trí xung quanh, cách đó khoảng một thước là cánh cổng bằng tre, hoa hồng leo xung quanh hàng rào đã chiếm trọn cả cổng vào, khiến cho cánh cổng trông như cây hoa hồng to tướng xinh đẹp. Tuy bị hồng leo chiếm trọn nhưng cánh cổng vẫn không làm mất đi nhiệm vụ của mình, chiếc chuông gió được treo bên trên luôn thông báo cho Trần Ân mỗi khi có khách đến chơi nhà, lần này cũng vậy trong khi cô đang loay hoay trong bếp, cánh cổng lại báo động bằng tiếng chuông gió dồn dập. Trần Ân vội pha một bình trà hảo hạng, chắc có lẽ các vị tiên nhân lại ghé qua thưởng trà mứt rồi kể chuyện điển cổ điển tích sôi nổi, chuẩn bị xong cả cô thông thả đem trà mứt ra bàn, bên ngoài bàn khách lần này có chút khác biệt, so với các lão tiền bối có tuổi, râu tóc đầy đủ thì vị khách này lại toát lên vẻ trẻ trung, ánh mắt sắc lẻm, tư thế ngồi nghiêm túc, ngón tay để trên bàn bất giác gõ nhẹ như đang chờ đợi vị chủ nhà trễ nải. Trần Ân quang sát hắn lúc lâu cô mới dè dặt bước đến.

"Mời anh thưởng trà"

Trần Ân không biết phải xưng hô làm sao, bèn ấp úng mời trà, theo phép lịch sự cô ngồi xuống tiếp vị khách lạ hoắc này một cách ngượng ngùng trong khi vị khách không mời này lại vô cùng tự nhiên như tên điên. Hắn uống trà, ăn mứt mà không đáp lại Trần Ân câu nào, ừ hử cũng không, trước thái độ đó cô cũng không thèm nói thêm gì. Vị khách không mời một mạch ăn hết mứt trên bàn sau đó uống vài ngụm trà mới chịu mở miệng nói:

"Ngon, nhờ cô biết làm món này ta tha mạng cho cô."

Ớ, Trần Ân bỗng trở nên cảm thấy kỳ lạ, con người này ăn nói ngang ngược, y phục lại cố tỏ ra ngầu, dùng mỗi một màu đen tuyền. Cô nghĩ có lẽ hắn chỉ muốn làm tôn lên làn da trắng nõn của mình nên chọn màu y phục tương phản như vậy. Loại người vừa điên vừa khùng, cô đã thiết đãi hắn như vậy mà lại mở miệng ăn nói trịch thượng, Trần Ân đến liếc một cái cô cũng không thèm liền đứng dậy toan bỏ vào trong nhà. Thấy Trần Ân vừa có động tĩnh, người kia cũng vừa hành động. Hắn nhanh chóng bắt lấy cô, dùng sức áp chế cô.

Đôi mắt hắn nhanh chống đi sâu vào bên trong thần thức của Trần Ân. Khi cô cố gắng vùng vẫy cũng là lúc mọi thứ dần trở nên mụ mị.

Trần Ân tìm cách lấy lại tinh thần, tất cả giống như một mớ hỗn độn vô thức, tiếng ai đó vang bên tai, tiếng người con trai dịu dàng thỏ thẻ.

"Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô là gì?"

Không gian định hình lại với khung cảnh sương gió dày đặc, sương dày đến nỗinổi người đứng trước mặt là ai cô cũng không nhìn rõ, mỗi lúc chỉ là ánh sáng xanh của đường kiếm vung lên hạ xuống khiến cho màng sương trắng nhuộm đỏ máu tươi, không hiểu vì sao trong tâm Trần Ân rộ lên ý nghĩ

"Ta phải sống, ta phải trả thù."

Trả thù ai? Trần Ân nghĩ mãi, cô cố sức bật dậy nhắm lấy một hướng mà chạy, xé tan màng sương phía trước thấp thoáng bóng người con trai trên người mặc y phục đen tuyền, dáng đứng thẳng tắp đưa mắt nhìn theo Trần Ân. Tiếng nói của hắn vọng theo phía sau nàng.

"Cô không thể về tiên giới được nữa. Đi theo ta , cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác."

Trần Ân không cam tâm, về tiên giới cô mới có thể nhờ sự giúp đỡ của các vị tiền bối, ở đó có cả vật bảo trấn ma, cô có thể lợi dụng nó tiêu diệt bọn yêu ma trả thù cho… trả thù cho, nghĩ đến đây đầu cô đau như búa bổ. Không cô trước giờ không có thù oán với ai, lão nhân gia đã từng nói phải giữ tâm trong sạch mới có thể về nhà.

Trần Ân ngã khụy xuống, rốt cuộc đây là một giấc mơ hay chính là ký ức bị lãng quên, hoặc chỉ là ảo mộng do bọn ma quỷ tạo thành. Người nam tử ấy không ai khác là vị khách không mời, hắn tiến lại gần đưa bàn tay của mình về phía Trần Ân.

"Nắm lấy."

Trần Ân không hiểu hắn rốt cuộc là đang muốn gì. Cô để ý thấy bên thắt lưng của hắn lộ ra một thứ rất kỳ lạ, nó phát ra ánh sáng nhấp nháy như vì sao trong đêm, trực giác lập tức báo cho Trần Ân biết rằng nếu cô đoạt được nó, nó sẽ giúp cô thoát khỏi hắn. Trần Ân lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay hắn, đôi tay nam tử phi thường to lớn vững chắc, hai khắc trước Trần Ân đã nghĩ rằng, cô sẽ giả vờ ngã vào người hắn hòng đoạt vật báu nhưng bây giờ sau khi nắm lấy tay này cô không còn nghĩ  mình có thể dễ dàng thoát khỏi. Kế hoạch nhanh chóng thay đổi, cô đang cố vạch ra một dự định mới, nở một nụ cười nhẹ, Trần Ân để cho hắn đỡ cô cùng lời cảm ơn ngọt ngào.

"Cảm ơn anh"

Khung cảnh xung quanh dần thay đổi theo từng cái nhất chân, tất cả mọi vật đều trở về cái đêm cô bị truy sát, nhưng lần này cô không chỉ có một mình. Ánh trăng treo trên đầu mông lung đến lạ, tiếng than khóc ngày một lớn dần, cô như vừa xuyên không trở về mấy mươi năm. Những đôi mắt sáng quắt xuyên màng đêm, cảm giác bất an tràn về khiến cả sóng lưng cô lạnh toát. Trần Ân nhận thức được con người bên cạnh mình không hề đơn giản chút nào, cơn gió thổi qua cũng tạo cảm giác đó chính là cơn gió của năm ấy, nhân lúc vẫn còn nắm lấy tay hắn cô kéo hắn chạy theo sự chỉ dẫn của bọn oan hồn, đến cái hố lấp đầy bùn thối và lá cây cô đẩy hắn rơi xuống trước sau đó mới nhảy xuống biến hắn thành cái giẻ lau lót đường cho mình. Cái hố nhỏ và cực kỳ thối, cả hai cùng ở đó chật đến nỗi dường như ôm lấy nhau, tiếng bước chân cùng tiếng lục lọi không khác gì năm xưa. Trần Ân đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn mới có thể thoải mái, cô tiện tay mượn tạm vật kia trong khi hắn lại rất tập trung nghe xem bên trên đang nói gì.

"Thiếu chủ, nó thoát rồi."

"Không vội, cô ta không thể về tiên giới, ta không có gì phải vội, để xem cô ta trốn được bao lâu?".

Nghe đến đây môi hắn khẽ nhếch lên bất giác phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ để Trần Ân nghe thấy.

""Ha ha"

Trần Ân nhân lúc hắn sơ ý mượn thành công vật phát sáng nọ. Lập tức cảnh giới đóng lại. Cô như rơi vào khoảng không vô định khi tỉnh lại bản thân lại nằm trên nền đất, giống như vừa trải qua giấc ngủ dài.


Bẵng đi một thời gian, đâu lại trở về đấy hắn không xuất hiện nữa khiến Trần Ân nghĩ rằng tất cả mọi việc xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời như mọi ngày, sau khi làm tất cả mọi việc trong nhà, Trần Ân theo thói quen chọn lấy quyển truyện mà cô khó khăn lắm mới nhờ được một vị tiền bối mua hộ trên con phố bên dưới sườn núi, đọc được một nửa, chuyện đang đến khúc gây cấn nam chính sắp ngược nữ chính thê thảm thì đột nhiên mắt cô mỏi đến nổi có thể sụp xuống ngay tức khắc, sẵn đang ngả lưng trên giường cô đành nhắm mắt nghĩ một lát. Không ngờ chỉ khép hờ mắt, thần trí vẫn trong trạng thái tỉnh táo, sau khi mở ra chẳng hiểu vì sao cô lại đứng ở một nơi lộng gió, dưới chân là mái ngói phủ lên lớp lưu ly xanh thẫm. Mặt trời dần buông sau dãy nhà uy nghi phủ lên không gian một màu vàng ươm. Trần Ân đột ngột xuất hiện, vẫn chưa quen với ánh hoàng hôn, cô đưa tay lên mắt chắn bớt ánh sáng dần tàn, viên ngọc lấp lánh cũng tự lúc nào chễm chệ chiếm một phần trên ngón tay của cô, nó nằm đó như cô chưa từng buông xuống. Hắn ngồi quay lưng với cô, bóng lưng hắn phản chiếu lại nền trời, trông hắn lúc này có vẻ đơn độc.

"Cô lại đây ngồi một lát đi, lần sau đến nhớ mang cho tôi mứt hoa hồng."

Giọng điệu của hắn không còn trịch thượng như trước, cũng không còn xuất hiện theo kiểu kẻ cầm cán. Trần Ân cẩn thận cất viên ngọc vào người rồi từ tốn đến ngồi cạnh hắn. Trên tay hắn cầm quyển điển tích Bá Nha, Tử Kỳ góc sách bị bẻ vào một ít, cô vừa nhìn biết ngay hắn đã đọc nó. Đôi mắt hắn xa xăm nhìn xuống bên dưới cảnh đổ nát, những cây cột xiêu vẹo, những ngôi nhà uy nga bị đốt phá tơi bời, những tấm biển không còn đọc nổi chữ được chạm khắc nguyên bản, máu vẫn còn vương khắp mọi nơi.

"Gọi tôi là Tri Âm đi, cô tên là gì?"

Tri Âm, cái tên này nghe như hắn tùy tiện đặc cho bản thân sau khi đọc quyển điển tích. Trần Ân mặc kệ dù sao cô cũng bị hắn mang đến đây muốn chạy cũng không khỏi. Cô tùy tiện đáp:

"Trần Ân"

"Trần Ân, ân trong đại ân đại đức phải không?"

"Ừ"

Không rõ hắn có biểu tình gì đột nhiên lại hỏi:

"Cô muốn uống rượu không?"

Không để Trần Ân kịp trả lời hắn lại tiếp tục, vừa nói hắn vừa chỉ tay về góc cây chi chít vết chém.

"Bên dưới đó có một hũ rượu ngon, là do Lý đô đốc chôn ở đấy mười năm trước, ông ấy ủ rượu dùng thiết đãi bạn tốt, cũng là cầu mong người ấy chiến thắng trở về. Không ngờ đến nay người bạn tốt này lại giết cả nhà ông."

Trần Ân không hiểu hắn nói lảm nhảm chuyện gì, đành đứng dậy đi đào rượu cho hắn vui. Quả thực có một hũ rượu ở đấy sau khi mang ra khỏi mặt đất tỏa ra mùi thơm nồng nặc.

Tri Âm tự lúc nào đã mang cả bát đến, quyết một phen chén chú chén anh với cô. Hắn chẳng phải đã xem cô là bạn rồi sao?. Trần Ân không biết bản thân phải lộ biểu tình như thế nào, từ trước đến nay cô thưởng trà không thưởng rượu, ngập ngừng hồi lâu đành nhấp môi vài ngụm. Trần Ân vốn là kẻ ít nói, cô ít khi nào quá lời với ai, trái lại Tri Âm rượu vào lời ra, hắn uống không ít uống rồi lại muốn kể chuyện.

"Trần Ân, cô gặp tôi xem như may mắn. Cô biết người truy sát cô đêm hôm ấy là ai không?, hắn chính là tên đại ma đầu Ngu Ngốc, hắn nghe tin đồn ở Trúc Lâm sơn có yêu nữ xinh đẹp liền đi điều tra, cuối cùng tra ra không phải yêu nữ mà là một tiểu tiên nữ, hắn vẫn đinh ninh cô xinh đẹp mà nếu không xinh đẹp thì hắn sẽ ăn thịt cô. Tôi cũng ngốc không kém, mọi người đều nói cô xinh đẹp cho nên tôi thật sự tò mò cô xinh đẹp như thế nào. Không ngờ mặt tròn, mũi tẹt nhìn từng món thì thật sự rất tệ nhưng gộp chung tổng thể cũng không tệ lắm."

Tri Âm nói với thái độ khá ngã ngớn khiến Trần Ân thật sự rất không hài lòng.

"Nhìn thái độ của cô kìa, bực mình hả?. Cô trộm đồ của tôi, tôi còn chưa bực mình. Nói cho cô biết không có chuyện gì trên đời qua được đôi mắt của tôi. Viên ngọc đó xem như tôi tặng cô làm quà kỷ niệm."

Lần này trông hắn lại khá nghiêm túc. Hắn say thật hay giả vờ cô cũng chẳng rõ. Hắn đột nhiên lại hỏi:

"Cô muốn xem thế thái nhân tình không?"

Trần Ân cho rằng kẻ này thật sự điên rồi, cô đáp:

"Không"

Tri Âm bật cười.

"Trốn tránh mãi không phải là cách, tại sao cô không rời khỏi cái lồng chim ấy, con phượng hoàng bị nhốt mãi đến một ngày sẽ biến thành gà. Nhớ lấy."

Mộng cảnh tan biến, lúc Trần Ân bật người dậy cũng là lúc trăng lên. Xung quanh yên ắng, quyển sách đọc dở trên tay rơi xuống cạnh giường.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.