Nhị thập nhị
Vô số ngọn đèn được trang trí bởi những chiếc lồng đan bằng tre, đủ mọi hình thù vuông tròn, lục giác, bát giác, phủ bên ngoài một lớp giấy mỏng nhiều màu, chúng được treo trên cao và đang dần trở nên ủy mị, hàng nghìn vì sao trên bầu trời đêm cùng ánh trăng dường như đang cổ xúy cho hắn, bẽn lẽn trốn vào tầng mây đen sẫm, người đi đường cũng vì thế bị bóng đêm che đi, vạn vật đều giống như hắn, cũng đang ức hiếp cô, điều khiến Trần Ân cảm thấy xấu hổ nhất là chính phản ứng chậm chạp này của mình càng giống như đang thích thú với nụ hôn của hắn.
Tri Âm choàng tay ôm siết lấy Trần Ân, trước phản ứng không nhanh nhẹn của cô. Hắn phải chăng đã cho rằng cô cũng đang đồng tình nguyện ý nhớ hắn, muốn hôn hắn.
Trong khoảnh khắc đó mọi thứ đan xen nhau vừa ủy mị vừa ngọt ngào, như không như có như hữu như vô, như ngàn vạn lần muốn giữ lấy lại triệu triệu lần muốn thôi.
Như quên lại nhớ, Trần Ân nhớ ra hắn không phải đã có người trong mộng?, cô gái mà ai cũng biết là ai đấy, người đó chẳng phải hắn đã theo đuổi suốt mấy trăm năm hay sao?. Cô gái đó chỉ mỗi Trần Ân chưa từng nhìn thấy, dù chỉ một lần nhưng mà cho dù có như vậy cô cũng không thể tự cho phép bản thân có lỗi với cổ, kể cả hắn.
Trần Ân nhanh chóng đẩy Tri Âm ra, khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi tay run rẩy của cô và ngay cả con tim đang đập loạn nhịp của cô đều đi ngược lại với suy nghĩ của chính bản thân cô. Nó đều đồng thanh hét lên với hắn rằng "tôi cũng nhớ anh." Đến cuối cùng lý trí của cô lại rất mạnh mẽ, cô gạt phăng đôi bàn tay Tri Âm, mạnh mẽ nói với hắn:
"Dạ Huyền, anh đừng trêu đùa tôi như vậy."
Tri Âm nghe Trần Ân gọi mình bằng cái tên Dạ Huyền cũng chẳng mấy phiền, cả thế giới này đều gọi nhầm hắn bằng cái tên Dạ Huyền. Đúng vậy là hắn muốn cho cả tứ hải bát hoang này đều nhầm hắn với Dạ Huyền, mục đích của hắn giết nhiều người như vậy cũng chỉ muốn đổ hết cho Dạ Huyền. Từ khi bọn hắn được sinh ra, mọi người chỉ biết đến cái tên Dạ Huyền, còn hắn suốt mấy nghìn năm Dạ Tĩnh có ai còn nhớ, cái tên Dạ Tĩnh đối với hắn là một thứ gì đó rất quan trọng, là thứ duy nhất mẹ hắn ban cho. Dạ Tĩnh dần trở thành cái tên hắn để dành cho duy nhất một người gọi, nhưng người đó đã nhảy xuống vực ở đỉnh Thiên Sơn rồi, người đó sẽ mãi mãi không trở lại, mãi mãi không gọi hắn bằng cái tên Dạ Tĩnh một lần nào nữa.
Hắn không muốn bất kỳ ai gọi hắn là Dạ Tĩnh, cũng không thể để Trần Ân gọi nhầm thành Dạ Huyền. Hắn đối với cô mãi mãi chỉ một tên gọi đó là Tri âm, chỉ là Tri Âm.
Tri Âm đối với sự bài xích của Trần Ân càng trở nên hung bạo hơn, hắn bắt lấy cô khẳng định lại một lần nữa, giống như muốn cô phải nhớ cho rõ hắn là ai giữa tứ hải bát hoang này:
"Em nghe cho rõ đây, tôi không phải Dạ Huyền, tôi là Tri Âm, là Tri Âm."
Thái độ của hắn khiến Trần Ân có đôi chút hoảng sợ, hắn tại sao lại hung dữ như thế. Cô vội gỡ những ngón tay đang siết chặt của hắn, những dấu tay đỏ bầm nổi trên làn da bánh mật, đôi mắt cô nhìn hắn ẩn chứa hoang mang. Có lẽ vì vậy mà Tri Âm trở nên dịu lại, hắn vẫn không buông cô ra nhưng cái siết kia đã đỡ hơn rất nhiều.
Tri Âm không quan tâm Trần Ân có đồng ý hay không, hắn lôi cô đi về phía cổng tam quan, rời khỏi bến cảng, ngày càng xa thúy phương lâu. Trần Ân cố gượng lại, hướng mắt nhìn về phía thúy phương lâu gọi to:
"Diễm Lệ Cứu Tôi."
Cô cố ngồi bệt xuống không cho Tri Âm tiếp tục lôi lôi kéo kéo, thiếu điều chỉ muốn nằm xuống ăn vạ khiến hắn cũng hết cách bèn ngồi xổm trước mặt cô nài nỉ:
"Tôi dẫn em đi chứng minh tôi không phải Dạ Huyền có được không?"
Trần Ân vẫn cố thoát khỏi hắn, tại sao hắn lại trở nên như thế cơ chứ, cho dù cô rất muốn biết hắn là ai nhưng thái độ ép buộc người khác thật không thể chấp nhận được.
Tri Âm vẫn ngồi trước mặt Trần Ân, hai mắt nhìn nhau, một lúc sau hắn bỗng nhiên bật cười :
"Em cứ ngồi như vầy sẽ bị người ta chê cười đó."
Chẳng phải hắn cũng đang ngồi như vậy ư?.
"Anh cũng vậy, không sợ bị cười sao?"
Tri Âm càng thích thú hơn chống tay lên cằm, tạo ra bộ dạng dễ thương đáp:
"Nhưng người ta chỉ nhìn thấy mỗi em thôi, vả họ lại còn thấy em nói chuyện một mình nữa."
Trần Ân không tin, hắn rõ ràng là đang trêu ghẹo cô, cô nhân lúc hắn không để ý cố hết sức chạy về phía thúy phương lâu vừa chạy vừa gọi Diễm Lệ
"Diễm Lệ cứu tôi."
Về phần Diễm Lệ ả suýt chút nữa câu dẫn được tên Trương Văn kia cả một tửu lâu ở khu vực bến cảng gần đây, không ngờ bị Trần Ân phá đám, ả ngoe nguẩy đi xem xem cô ta la lói ỏm tỏi việc gì.
Không ngờ vừa bước chân ra khỏi thúy phương lâu Diễm Lệ liền nhìn thấy bộ dạng điên điên khùng khùng của Trần Ân, vừa chạy vừa hét một mình, nhiều người xung quanh còn kể lại cô ta vừa đi vừa chạy nói chuyện một mình nữa, chẳng khác nào thần kinh rồi.
Trần Ân nhìn thấy Diễm Lệ vừa mừng vừa tủi, ôm chầm lấy ả chỉ về phía Tri Âm đang thong thả bước đến:
"Hắn ức hiếp tôi, Diễm Lệ cô phải giúp tôi."
Diễm Lệ nhìn theo chỉ tay của Trần Ân, quả thực chẳng có ai, cô ta chẳng lẽ đã thật sự phát điên. Ả bèn trấn an Trần Ân
"Được rồi được rồi, tôi dẫn cô về nhất thính phong lâu."
Diễm Lệ xem cô như kẻ điên, trấn an như vậy, Trần Ân nghi ngờ ả thật sự không nhìn thấy hắn, liền hỏi:
"Cô có nhìn thấy hắn không?"
Diễm lệ giả vờ nhìn về phía trước đáp:
"Thấy, trở về nhà tôi sẽ thay cô trừng trị hắn."
Nhưng Tri Âm từ lúc nào đã đi đến gần bên Trần Ân, ánh mắt của Diễm Lệ lại hướng về phía xa xăm nào đó. Trần Ân cảm thấy mọi sự đều mông lung như một trò đùa trong khi Tiếng Tri Âm vẫn vanh vảnh bên tai:
"Tôi đã nói rồi mà."
Trong lòng Trần Ân dậy lên từng đợt sóng, cô thầm nghĩ không rõ bản thân kiếp trước đã phạm phải đại tội gì cho nên mới gặp phải tên Tri Âm chết bầm này.
Đăng bởi | HoaTuyetHa |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |