Tam thập nhất
Tri Âm tiến đến gần Văn Nghị, cùng Văn Nghị trông ra cảnh tam đại đồng đường cùng nhau cười cười nói nói, cùng nhìn thấy con hỏa Phượng Hoàng kia dịu dàng nhường em gái nhỏ để cô ấy đễ dàng có được Dạ Minh kiếm.
"Từ trước đến nay tôi chỉ mến mộ một mình anh ấy."
Ở tứ hải bát hoang này, không chỉ một mình Tri Âm mến mộ con hỏa Phượng ấy, hắn dám từ bỏ bản thân, dùng cả sinh mạng lẫn trí tuệ của mình để đảm bảo an nguy cho cả Phượng tộc, chỉ là sự hy sinh của hắn những người còn lại không ai biết trân trọng. Cái chết của hắn khiến Thiên tôn rơi xuống một giọt nước mắt làm cho đông hải dâng nước, mưa lớn bảy ngày bảy đêm kinh động trời đất, trở thành một truyền thuyếg lan truyền khắp nơi được người người vừa thương sót vừa ngưỡng mộ.
Văn Nghị bất giác hỏi Tri Âm:
"Ngươi có cảm thấy hắn tài giỏi đến mức số phận cũng ganh tị đày đọa hắn không?"
Tri Âm trầm ngâm một lát sau đó đáp:
"Đáng tiếc thay."
Thần thức của Trần Ân dường như nghe thấy đoạn đối thoại giữa Văn Nghị và Tri Âm. Mộng cảnh loãng ra, nức nở bật khóc, mưa ngập cả không gian đến khi tan thành cảnh sắc hoàn toàn khác. Tri Âm nhân cơ hội hổn loạn này nảy sinh ý định dùng thuật lên người Văn Nghị, còn Văn Nghị từ đầu đã có ý cảnh giác với Tri Âm, nhanh chống tránh được sự đụng chạm của hắn.
Tay Tri Âm vừa nâng lên một đạo thuật pháp hình thành, sau đó nhanh chống biến mất vào không gian, bị phát hiện hắn liền cười trừ:
"Tôi sợ anh không quen định đưa tay giúp anh, không ngờ anh lại né nhanh như vậy."
Văn Nghị chỉ hơi chau mài đáp:
"Không sao?"
Tri Âm lại tiếp tục nói:
"Dù sao tôi cũng không có hứng thú gì gì đó với con trai cho nên anh đừng sợ."
Văn Nghị chú ý tên thần thần bí bí này rất cẩn trọng, hắn có thể đi lại trong thần thức người khác một cách tự do tự tại, kiến cho những suy luận của Văn Nghị cùng Dạ huyền về kẻ bị ngọc Lệ Tương lưu giữ linh hồn, trở nên rất hợp lý.
Tri Âm vẫn giữ một thái độ thản nhiên:
"Tôi biết anh tên Văn Nghị, đại đệ tử của Hoành Bách tông chủ, nếu như anh không xen vào chuyện của tôi, tôi đảm bảo chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Người này lời nói ngông cuồng như vậy không phải không có thực lực, trên người hắn còn có viên lệ Tương phát ra ánh sáng lấp lánh, hắn có lẽ nào hắn thực sự là tên đại ma đầu suốt bao nhiêu năm nay giả danh Dạ Huyền.
Tri Âm nhìn thấy Văn Nghị nhìn xuống viên ngọc hắn đeo bên hông liền giới thiệu một chút:
"Viên ngọc này là của mẹ cho tôi, bà ấy bảo tôi sau này tìm được con dâu tương lai sẽ giao nó cho cổ, không ngờ Trần n lại dễ dàng để người khác lấy mất nên tôi đành giữ hộ cổ thêm một thời gian nữa."
Văn Nghị chỉ là không hiểu vì sao hắn lại chọn Trần Ân, cho đến khi không gian hiện lên cảnh lão Phượng gia điên cuồng chặt phá Phượng lâm, những tàn hoa rơi xuống, những gốc phượng chỉ còn lại vết đao sắc lẹm, trơ trọi tàn tạ, lão vừa cười đó lại khóc đó kêu gào tên Trần Thanh.
Cả tộc Phượng hoàng mấy trăm người quỳ xuống van xin lão hãy bình tâm lại, nhưng lão làm sao bình tâm được khi đứa cháu yêu quý của lão, niềm hy vọng, sự vinh hạnh cuối cùng của lão, của tộc Phượng hoàng này nằm đấy, da thịt lạnh ngắt, đôi mắt nhắm nghiền cùng lớp áo cứng lại bê bết những mảng máu đã khô khốc.
Hoa phượng do nó chăm sóc cũng dần chết theo, lão không bao giờ muốn chấp nhận hiện thực này, không bao giờ muốn kéo dài thêm bao nhiêu lâu thời gian nữa.
Lão quyết định chặt phá hết cả năm dặm phượng đỏ trước khi chúng theo chân Trần Thanh dần dần chết đi trơ trọi những cành khô.
Đúng lão phải ra tay trước, lão phải giết chấm dứt sự thống khổ này.
Tất cả mọi người đều có mặt ở đấy, lão tiên gia, Trần Minh, Trần Ân cùng các vị tiền bối. Lão tiên gia xuất hiện ngăn cản sự điên cuồng của lão Phượng Hoàng. Trần Minh cũng đau xót an ủi:
"cha, người còn con, còn Trần Ân và tất cả mười sáu đứa cháu đầy đủ nội ngoại, chỉ cần người nói một câu bọn chúng sẽ giúp người làm tất cả mọi việc, giúp Phượng Hoàng cốc bình bình an an trải qua thêm mấy nghìn năm, người phải phấn chấn lên ."
Trần Ân từ trong đám đông tự lúc nào đã quỳ rạp dưới mặt đất, bò đến ôm lấy gấu áo lão Phượng Gia, nhỏ giọng:
" nội tổ phụ, người còn con mà."
Lão Phượng Gia ví như cây khô chết đứng, cả cơ thể cứng đờ chỉ tròng mắt lay động nhìn xuống Trần Ân, ai cũng biết rõ từ khi người ở cửu trùng thiên mang Trần Thanh về Phượng Hoàng cốc, lòng lão cũng đã chết theo đứa cháu này rồi. Lão nhìn châm châm Trần Ân sau đó nói với tất cả mọi người bằng giọng bất cần:
"Chẳng còn ai có thể thay thế nó, chẳng còn ai có thể, mất nó ta giống như mất tất cả rồi, mất tất cả rồi."
Nói xong lão dùng chân hất Trần Ân sang một bên lại điên cuồng chặt phá.
Trần Ân bị nội tổ phụ hắc hủi còn bị hất xuống nền đất, dây ngũ sắc trên tóc cũng vì vậy tuôn xuống, rũ rượi vài sợi che khuất đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má.
Cô quả thực không bằng Trần Thanh nhưng cô có thể cố gắng, anh ấy có mười phần cô sẽ phấn đấu chín phần chỉ là nội tổ phụ không cho cô cơ hội, nội tổ phụ chính là đang không cần cô nữa.
Nghĩ đến đó Trần Ân liền hóa nguyên thân thành con hoàng Phượng. Văn Nghị chỉ vừa nhìn thấy một loạt ánh sáng vàng rực lóe lên, Trần Ân đã bay lên khỏi tầng không, kéo theo hàng loạt vệt sáng.
Văn Nghị vừa nhìn đã đoán được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo liền triệu hồi Linh Vân kiếm đuổi theo, Tri Âm cũng theo phía sau, bộ dạng chẳng khác gì kẻ đi xem kịch hay.
Văn Nghị thừa biết cô sẽ rời khỏi kết giới đi tìm chân tướng dẫn đến hành động tự sát của Trần Thanh, đem chuyện đau lòng này một lượt làm ra rõ ràng, xoa dịu nỗi đau của nội tổ phụ.
Văn Nghị vừa đuổi theo vừa hét lên với Trần Ân:
"Trần Ân, đừng ra khỏi kết giới, đừng."
Trần Ân trong ảo mộng hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Văn Nghị, mọi việc diễn ra ở đây đều là quá khứ mà quá khứ thì không thể thay đổi.
Tri Âm từ phía sau chỉ đơn giản khuyên nhủ Văn Nghị:
"Đừng phí sức."
Đăng bởi | HoaTuyetHa |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 12 |