Huyết chiến trường
Chương 190: Huyết chiến trường
Dự Tính của Hồng Thịnh Vinh chẳng hề sai, cứ hai trận Võ Huyền bày ra sắp hết hiệu lực, thì sẽ có hai trận pháp khác thế vào.
Một trận tấn công, một trận gây rối, muốn thoát ra là không thể nào.
Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân cùng sủng thú của hai người đã dần kiệt sức.
Võ Huyền nhân cơ hội cho Điệp Điệp vào tấn công Hồng Thịnh Bảo trước, chỉ một hài đòn sủng kỹ Hồng Thịnh Bảo đã lớn tiếng nói. “Ta chịu thua.”
Độc Ánh Vân thấy Hồng Thịnh Bảo đã đầu hàng, nàng nhún vai nói. “Ta cũng chịu thua.”
Mộng Kỳ đang tấn công cũng dừng lại, nàng nhìn Thiên Dương Ngân nhún vai nói. “Chủ nhà ngừng rồi, ta không nghĩ mình có thể đánh với hai người đâu!”
Thiên Dương Ngân bàn tay thon dài đã rỉ máu, nàng lấy khăn lau đi, trên môi vẫn nở nụ cười. “Mộng Kỳ tiểu thư quả nhiên lợi hại.”
Mộng Kỳ hồn nhiên lè lưỡi. “Ta biết Dương Ngân tỷ chưa dùng hết năng lực của mình, tỷ vẫn mạnh hơn ta nhiều.”
Võ Huyền thu lại trận pháp, hắn liền được Long Quy tiên sinh thu vào trong Tinh Quang Cầu.
Tuyết Điệp liền xuất hiện đỡ lấy Tinh Quang Cầu trên tay, nàng phất tay hất bảo khí cửu cấp đến chỗ Hồng Thịnh Kính. “Thiếu chủ nói đưa cho Hồng trưởng lão, đổi bảo khí cửu cấp trung phẩm này thành bảo khí bát phẩm chia cho năm nhà.”
Hồng Thịnh Kính không khách khí liền thu bảo khí cửu cấp, hắn cười lớn nói. “Được, sau chuyến đi này ta sẽ gửi bảo khí đến từng nhà.”
“Tuyết Điệp trưởng lão, thiếu chủ phải chăng làm sao?” Độc Ánh Vân nhìn Võ Huyền không nói lời nào đã biến mất, nàng hơi nghi hoặc dường như chiến đấu thiếu chủ chỉ tiêu hao năng lực chứ bị thương dường như không nặng.
Nàng và Hồng Thịnh Bảo cũng chẳng hề dùng sát chiêu.
Tuyết Điệp nhoẳn miệng cười nói. “Độc Ánh tiểu thư yên tâm, thiếu chủ đến giờ luyện tập Hắc Minh trận nên mới vào Tinh Quang Cầu thôi! Không sao đâu.”
Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân hay Thiên Dương Ngân, Mộng Kỳ đều giật giật khóe mắt.
Hắc Minh trận mà cũng có giờ luyện tập sao? Thật không phải con người mà!
Đều là tinh anh, mấy người đều có cơ hội vào Hắc Minh trận một lần trong đời, có thể nói đó là hành hạ chứ đâu phải luyện tập.
Đoàn người bớt đi Võ Huyền thay vào đó là Tuyết Điệp, bắt đầu lên đường đến nơi chứa bảo tàng còn lại, nhưng mọi người cũng đã không có quá nhiều mong đợi.
Vì những bảo tàng mà có hai đại điện thường một bảo được mở thì bảo tàng còn lại sẽ tự động mở ra.
Mọi người đến đó, chỉ là muốn xem ở đó rốt cuộc chết bao nhiêu người, có đủ điều kiện để mở đền hay không?
Dù sao đã biết di tích này là cầu nối với Tiễn m Hà thì bảo tàng chỉ còn là phụ.
…
Hồng Thịnh Kính nhìn khung cảnh đẫm máu phía dưới chân núi, hắn không khỏi cảm thán. “Chết bao nhiêu người đây! Lực lượng này đến được Ác Minh chiến trường thì tốt. ”
Hồng Thịnh Vinh thở dài. “Thực lực không đủ, chết đâu cũng vậy, họ chết ở đây để người khác mạnh lên, vẫn xứng đáng.”
“Có lẽ cuộc chiến đã đến giờ vãn hồi, chúng ta xuống dưới can thiệp một chút.”
Hồng Thịnh Kính, Hồng Thịnh Vinh cùng mấy người cửu cấp liền bay xuống chiến trường đẫm máu phía dưới.
Phong Mẫn Nghi hất mắt nhìn người của Yên Vân Hoàng.
Mấy người của Yên Vân Hoàng liền hiểu ý lao xuống chiến trường.
Phong Ngôn cũng chẳng bỏ lỡ thời gian, nàng cho tất cả sủng thú và linh thú của mình xuống dưới chiến trường.
Chính nàng và Phong Mẫn Nghi cũng lần lượt bay xuống.
Độc Ánh Vân nhoẻn miệng cười. “Hồng Thịnh Bảo, ta vốn nghĩ ngươi là kẻ tham nhất nhưng xem ra, thiếu chủ mới là người tham nhất, không cần ở đây thủ hạ vẫn chủ động đi tìm bảo.”
Hồng Thịnh Bảo gãi gãi cằm. “Thật ra ta cũng muốn xuống, chẳng qua là để họ xuống trước để tránh mất mặt thôi.”
Nói rồi, hắn lấy ra một cái mặt nạ, vừa đeo lên khuôn mặt cùng thân thể hắn liền biến đổi thành một kẻ gầy gò.
Chỉ một bước nhảy hắn đã xuất hiện dưới chiến trường, bắt đầu lục lọi bảo vật còn lại trên mấy xác chết.
Hồng Thịnh Kính cùng mấy người Độc Ánh Vân đứng trước Khương Thanh cùng mấy cường giả bên Đan Phong, lão nói. “Bảo đám Đan Viêm dừng lại đi, chết thế đủ rồi, chết thêm nữa thì người chết trên Ác Minh chiến trường sẽ là con cháu của chúng ta.”
Khương Thanh nhìn đám người Đan Phong giết đã đỏ mắt, nàng cũng đồng ý với Hồng Thịnh Kính.
“Chúng ta bị rơi vào bẫy, nơi này có ảo trận liên tục tạo ra sát ý, những người bước vào đều bắt đầu điên cuồng tấn công lẫn nhau.”
Hồng Thịnh Vinh chỉ lắc đầu, rõ ràng là không muốn dừng, cớ sao còn ngụy biện.
Thủy linh lực bao phủ lấy toàn thân Khương Thanh, một giọng ca thánh khiết liền vang lên, giọng ca nhu hòa làm người tâm tình của mấy người đứng gần nàng đầu tiên liền trở lên bình lặng.
Giọng ca của Khương Thanh cứ thế vang lên khắp chiến trường, những người còn sót lại nghe thấy giọng hát của Khương Thanh dần trở lại bình thường.
Những sủng thú đang cắn giết lẫn nhau cũng buông nhau ra.
* Xin lỗi các bạn vì đăng trễ! Nay tác có việc bận mong mọi người thông cảm.
Đăng bởi | haidongi |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 18 |