Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngô Lưu

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

Chương 200: Ngô Lưu

Võ Huyền trở lại bên ngoài, mọi người đã đi được nửa ngày đường, hắn chưa vội tìm Hồng Thịnh Bảo để chiến một trận.

Mà tìm tới Độc Ánh Vân, hắn và nàng đi hơi tụt lại phía sau so với người, hắn mới đưa tay của mình cho nàng xem. “Biết nó chứ?”

Nhìn đồ đằng màu lam, đang chảy dài linh lực bên trong, Độc Ánh Vân không quá kinh ngạc, cô đã nhìn thấy Võ Huyền gọi ra nhiều linh thú nên sớm đã biết sự tồn tại của nó. “Thiếu chủ chắc không phải chỉ cho ta xem về đồ đằng.”

Võ Huyền khẽ mỉm cười. “Dĩ nhiên là không, ta đưa cách thức ngưng tụ đồ đằng cho Hồng Thịnh Bảo, và hắn đổi với ta bằng một thần quang.”

Độc Ánh Vân hơi vuốt phần tóc mái mượt mà của mình sang một bên. “Thiếu chủ không thể đổi thứ hữu ích từ ta đâu, ngoại trừ một số tài nguyên tu luyện, ta đều không có gì.

Ngài biết đấy, thân phận ảnh đã được định sẵn trên người ta nên ta không có thứ gì tốt đâu.”

Võ Huyền nói. “Ta không muốn đổi thứ gì từ cô cả nhưng ta muốn một thứ tuyệt đối từ cô.”

Nghe Võ Huyền nói vậy, Độc Ánh Vân liền hơi mím môi, xong như đã nghĩ thông, nàng ta nặng nề thở ra. “Thiếu chủ yên tâm, Độc Ánh Vân là ảnh của thiếu chủ, nếu người muốn, ta sẵn sàng hầu hạ người.”

“Hả? Hầu hạ?” Võ Huyền nghe Độc Ánh Vân nói thì hơi ngơ ngác, đúng là giỏi suy diễn.

Hắn gõ nhẹ lên đầu cô. “Đừng nghĩ nhiều, ta là muốn ngươi mãi mãi là ảnh đúng nghĩa của ta.

Tiếp xúc vài ngày với cô và Hồng Thịnh Bảo.

Ta thấy được rằng, Hồng Thịnh Bảo đối với ta vẫn còn quá nhiều tư tâm và tâm hắn vẫn hướng rất sâu về Hồng gia.

Điều này ta cũng không có ý kiến gì, dù sao ảnh sinh ra cũng là nhằm mục đích bồi dưỡng chúng ta tiếp tục đoàn kết cho Trưởng Khống Giả.

Nhưng con người ta đặc biệt không muốn đặt quá nhiều niềm tin vào ai, nhưng ta nghĩ cô thích hợp để ta đặt niềm tin vào.

Nên ta muốn sự trung thành từ cô, không cần thiết phải là tuyệt đối nhưng nếu giữa ta và Độc Ánh gia có chuyện gì xảy ra, cô có thể đứng ở giữa.”

Độc Ánh Vân không nghĩ nhiều, cô khẽ lắc đầu nói. “Có lẽ thiếu chủ vẫn chưa hiểu về ta, khác với Hồng Thịnh Bảo, ta không cần thiết phải củng cố thế lực Độc Ánh gia, đó không phải nhiệm vụ cũng như trách nhiệm của ta.

Việc của ta khi trở thành ảnh là trung thành tuyệt đối với ngài.”

Độc Ánh Vân chẳng ngần ngại gọi ra bản mệnh thú tâm, linh lực bắt đầu cuồn cuộn từ tay nàng khắc lên trên.

Võ Huyền nhìn Độc Ánh Vân không khỏi khâm phục, thiếu nữ này nhìn thì mềm yếu nhưng quyết đoán chẳng hề thua gì Phong Mẫn Nghi.

Có được lời thề bản mệnh từ Độc Ánh Vân, Võ Huyền chẳng còn gì để phải che dấu, hắn liền truyền thẳng cách ngưng tụ bản mệnh cho Độc Ánh Vân.

Đi đến thì lâu, chứ đi về lại nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất hai ngày đã về tới Cương Thanh thành.

Hồng Thịnh Bảo và Võ Huyền không có vào thành mà cả hai cưỡi sủng thú phi hành tới một khu rừng cách Cương Thanh thành không xa.

Ở đây có một cứ điểm nhỏ của Trưởng Khống Giả chứa Truyền Tống trận.

Có lệnh bài biểu thị thân phận, cả hai đi thẳng tới Truyền Tống trận không ai dám ngăn cản.

Trận pháp vận chuyển, đưa hai người đến một tòa thành nhỏ nằm dưới lòng đất.

Vẫn như cũ dùng lệnh bài làm thẻ thông hành.

Hồng Thịnh Bảo không dẫn Võ Huyền đi tìm tin tức của tầng hai ngay mà hắn dẫn Võ Huyền đi tìm chủ phân bộ tầng một, Ngô Lưu.

Trên đường đến, Hồng Thịnh Bảo có giải thích cho Võ Huyền nghe qua về Ngô Lưu.

Người này hiện tại là thái thượng trưởng lão của Ngô gia, Ngô gia đi tới thế lực thất cấp hiện nay là nhờ có Ngô Lưu trưởng lão này một mình đánh ra.

Một trăm năm thu thập quân công trên chiến trường, đổi lấy tài nguyên cho cả gia tộc.

Dù không phải là người nhiều tuổi nhất nhưng Ngô gia hiện nay vẫn xưng ông là thái thượng trưởng lão.

Không chỉ có Ngô gia tôn kính Ngô Lưu, mà ở Trưởng Khống Giả người ta cũng rất tôn trọng vì ông cũng là nguyên lão khi mới lập ra Trưởng Khống Giả.

Đặc biệt vì Ngô Lưu hay sử dụng sủng thú Hắc Xà, nên người trong Trưởng Khống Giả thường gọi ông là Ngô lão quỷ.

Vì Hắc Xà nằm trong bảng xếp hạng linh thú quỷ dị của đại lục.

Người Trưởng Khống Giả đã đi trước thông báo, hai người Võ Huyền thuận lợi vào phủ thành chủ.

Vào đến cửa viện bên trong, hai bên vườn trồng đẩy tử trúc, ám linh lực ở đây nồng nàn đến mức ngưng thành thực thể.

Phía cửa viện, một lão già dong dỏng cao, râu tóc lão búi gọn, thân hình thẳng tắp như trúc, trên người lão không phát ra khí tức chóc.

Bên cạnh lão là một con hắc xà, toàn thân đen như hắc thiết, hai mắt đỏ sáng rực như viên ngọc, trên đầu nó có ba chiếc sừng mọc ngược về sau.

Giữa thân mọc ra hai cánh rơi, trên cánh rơi có hai con mắt lớn như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn.

Lão nhìn thấy Võ Huyền đi tới, liền khom người. “Lão phu Ngô Lưu ra mắt thiếu chủ.”

Võ Huyền vội đáp lễ. “Ngô Lưu trưởng lão khách sáo như thế thật làm vãn bốn tổn thọ.”

Hai người như thế đưa tay đỡ lấy nhau, Ngô Lưu kéo Võ Huyền vào trong nhà để mặc Hồng Thịnh Bảo theo sau, đến cả chào cũng chưa để hắn nói.

Hồng Thịnh Bảo bất mãn lên tiếng. “Ngô Lưu trưởng lão, ngài cũng phải để ván bối chào ngài một tiếng chứ!”

Ngô Lưu không biết từ đâu rút ra một cây hắc thương chỉ thẳng vào Hồng Thịnh Bảo, mặt lão vẫn cực kỳ bình tĩnh nói. “Tên nhóc nhà Hồng chó chết, ngươi tốt nhất là ngậm miệng lại, chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta muốn đâm ngươi thành tổ ong.

Rốt cuộc đứa chắt bảo bối của ta mắt mù hay sao lại chọn chúng con lợn vô sỉ như ngươi.”

Hồng Thịnh Bảo bị thương chĩa vào cổ vẫn mỉm cười từ từ đẩy thương ra. “Ngô Lưu lão tổ, giờ chúng ta là người một nhà, chắt cũng không muốn làm người tức giận…”

“Im miệng.” Ngô Lưu quát, lão lại quay sang nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ, cứ kệ con lợn này, chúng ta vào nhà uống trà.”

Võ Huyền cười đáp ứng một tiếng, hắn quay lại nhìn Hồng Thịnh Bảo mặt nghẹn như lợn chết.

Võ Huyền cũng chẳng dám mở miệng ra giúp hắn, cái tội cướp cháu gái bảo bối người ta thì ai mà dám nói hộ.

Với lại hắn thấy Ngô Lưu trưởng lão là người thẳng thắn nên cũng mặc kệ Hồng Thịnh Bảo.

Chợt hắn như nhớ ra gì đó, quay lại nói với Hồng Thịnh Bảo. “Không có chuyện gì làm thì đi tìm giúp ta thông tin về tầng hai nhé.”

Hồng Thịnh Bảo trợn mắt nhìn hắn. “Thiếu chủ, người không nghĩa khí.”

Võ Huyền mấp máy miệng. “Ngươi còn không đi muốn Ngô trưởng lão đâm ngươi thành tổ ong à! Ta cá trưởng lão sẽ đâm thật đó.”

Hồng Thịnh Bảo rùng mình, hắn nhún vai một cái rồi nói với người bên cạnh dẫn hắn đến chỗ phân bộ Vạn Tài Các.

Ngô Lưu cùng Võ Huyền an tọa trên ghế.

Võ Huyền chủ động rót trà cho Ngô Lưu, lão hỏi hắn. “Không biết thiếu chủ đến chỗ lão có chuyện gì? Nếu có gì khó khăn cứ nói với lão.”

Võ Huyền nói. “Không phải chuyện gì khó khăn, ta muốn đến xem Trưởng Khống Giả có lưu lại tin tức ở ngôi làng ta sống năm đó không? Nhân tiện cũng tìm hiểu một số thế lực ở tầng hai.”

Ngô Lưu tay gõ gõ bàn, lão nói. “Tin tức tầng hai thì thiếu chủ cứ tự đi tìm, còn chuyện ngôi làng của ngài, lão có thể nói với ngài, ngôi làng của ngài đại trưởng giả đã từng bảo lão tra.”

Lão thở ra một hơi. “Không một người sống sót.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.