Nhân Hoàng giới sắp biến thiên
Rất nhanh sau đó, một nam tử trung niên đi tới, theo sau hắn còn có vài người nữa. Tất cả cùng khoác trên người đạo bào, bên trên đều có in hình bát quái.
"Xảy ra chuyện gì?" Nam tử trung niên đi trước dẫn đầu hỏi.
Nam tiểu đồng thấy đám người đi tới, cúi người hành lễ sau đó nói: "Bẩm môn chủ, các vị trưởng lão, lão tổ vừa rồi khi đang suy diễn thiên cơ không biết vì sao đột nhiên thổ huyết trọng thương."
Nam tử trung niên nghe vậy vội vàng nói: "Mau đưa ta vào xem."
Nam tiểu đồng cũng khẩn trương dẫn đường đám người.
Bước vào căn phòng, một lão giả ngồi trên bồ đoàn sắc mặt trắng bệch, bên cạnh còn có nữ tiểu đồng đang chăm sóc cho hắn.
Nam tử trung niên thấy vậy lo lắng hỏi: "Lão tổ, người thế nào?"
Vị lão tổ kia ngẩng đầu nhìn lên đám người, vẻ mặt nhợt nhạt, cố dùng chút khí lực thều thào: "Không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một thời gian liền tốt."
Nam tử trung niên nghe vậy trong lòng mới buông lỏng một chút nhưng vẫn không bớt lo lắng, lại lên tiếng: "Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?"
Vị lão tổ kia nghe hắn hỏi, trên gương mặt lại hiện ra sợ hãi cùng khó tin. Nhưng hắn không có trả lời vấn đề mà ra lệnh: "Tất cả lui ra ngoài, môn chủ ngươi ở lại."
Những người khác mặc dù trong lòng hiếu kì nhưng cũng không dám lại nói nhiều, cúi người hành lễ sau đó cùng lui ra bên ngoài.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, nam tử trung niên vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Lão tổ, chuyện gì mà lại cần phải bí mật không để người khác biết như vậy?"
Vẻ sợ hãi trong mắt lão giả không tiêu tan, dùng âm thanh run rẩy nói: "Không phải không muốn để người khác biết, mà là không dám."
Nam tử trung niên nghe xong lời này còn cho rằng mình có phải nghe nhầm hay không. Phải biết trước nay Thiên Diễn môn bọn hắn vẫn luôn suy diễn thiên cơ Nhân Hoàng giới, có thể nói trong thiên hạ duy nhất một môn phái, lại thêm vào đó lão tổ tu vi đã có thể coi như tồn tại đỉnh cấp của Nhân Hoàng giới. Vậy mà bây giờ lại chính miệng nói ra mình không dám.
"Chuyện này ta chỉ có thể để mình ngươi biết, nhớ kỹ không được tiết lộ cho kẻ khác dù chỉ nửa lời." Lão tổ Thiên Diễn môn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Môn chủ Thiên Diễn môn gật đầu, thần sắc hết sức chú trọng.
"Vừa rồi khi đang suy diễn thiên cơ Nhân Hoàng giới, diễn toán tới Đông Châu ta đột nhiên thấy được một đôi mắt, bên trong ánh mắt mang theo một cỗ uy nghiêm đáng sợ, bễ nghễ như ngạo thị thiên địa, xuyên qua linh hồn khiến ta không dám tiếp tục dò xét."
"Còn may ta kịp thu lại thần thức, nếu không, tin tưởng tiếp tục cưỡng chế thăm dò hạ tràng chính là hồn phi phách tán." Nói hết lời trên gương mặt lão tổ Thiên Diễn môn vốn đã già nua bây giờ lại càng thêm giống như thoáng chốc già đi rất nhiều.
Loại chuyện nhìn trộm thiên cơ này vốn là trái với Thiên Đạo, đánh đổi rất lớn, đổi lại người bình thường sớm đã chết vì thọ nguyên không đủ.
Nhưng Thiên Diễn môn lại dựa vào bảo vật truyền thừa có thể thay thế thọ nguyên bằng tinh thạch. Mặc dù là vậy nhưng hiện tại vị lão tổ Thiên Diễn môn này xem ra là đã thấy được thứ không nên nhìn thấy mới dẫn đến trực tiếp hao tổn thọ nguyên như vậy.
Nghe tới đó, môn chủ Thiên Diễn môn liền hỏi: "Vậy có cần ta phái người đi thăm dò không?"
Lão tổ vội vàng ngăn lại: "Tuyệt đối không được, nếu như Thiên Đạo đã cố ý che dấu vậy thì không cần thăm dò. Chúng ta yên lặng quan sát là được."
Môn chủ Thiên Diễn môn gật đầu, không nói gì. Sau khi quan sát lão tổ không có gì đáng lo ngại mới an tâm lui ra bên ngoài.
Ra tới bên ngoài căn phòng, hắn đứng tại trước cửa nhìn lên thương khung về phía Đông, thở dài: "Xem ra Nhân Hoàng giới sắp biến thiên rồi."
Cùng lúc, tận cùng phương Bắc nơi nào đó, chỉ có hắc ám cùng tĩnh lặng bao trùm, một con mắt khổng lồ sáng trưng mở ra, đồng thời một cái miệng lớn há ra, bên trong miệng lớn phát ra ánh sáng như ngọn đuốc đem lại nguồn sáng duy nhất cho cõi tăm tối này, một tiếng ngâm vang vang vọng trong hư vô: "Chủ thượng đã thoát ra rồi, chủ thượng đã thoát ra rồi, ha...ha...ha."
...
Hạo Thiên quốc, Bình Khâu thành.
Phía dưới cửa thành, một bạch y thiếu niên bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi nhìn như có chút chật vật.
Đã ba ngày kể từ khi Sở Lưu Giang rời khỏi cổ mộ, hắn bây giờ thật có chút mệt mỏi.
"Quả nhiên vẫn nên rèn luyện thân thì tốt hơn." Sở Lưu Giang cười khổ.
Hắn nhớ tới kiếp trước, lúc đó ở trường học bị phạt chạy mười vòng quanh sân thể dục, kết quả mới được ba vòng đã thở không ra hơi, hai chân không nhấc đi nổi.
Tiến vào trong thành, tòa thành mặc dù không quá lớn nhưng bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Dòng người qua lại tấp nập trên đường lớn, bên trong dòng người có cả phàm nhân cũng có không ít tu luyện giả, hai bên đường đều là đủ loại cửa hàng, đầy ắp khách nhân ra vào lựa chọn hàng hóa.
Có cò kè mặc cả, có gào to quảng cáo, cũng có tiếng cãi lộn, tiến vào Bình Khâu Thành, Sở Lưu Giang đột nhiên cảm thấy từ thế giới tu chân trở về thành thị ở thế giới trước kia.
"Thật có chút hoài niệm." Sở Lưu Giang cảm thán trong lòng.
Đang muốn tìm quán trọ nghỉ chân, Sở Lưu Giang trông thấy ở phía trước, một đám người đang tập trung vây quanh xem bảng thông cáo. Trong đám người ồn ào phát ra từng đợt xôn xao nghị luận:
"Có chuyện gì vậy?"
"Ngươi không biết gì sao? Con trai thành chủ trong lúc ra ngoài lịch luyện bị trúng một loại độc khiến toàn thân lạnh buốt đông cứng, đã mời rất nhiều danh y nhưng không thể chữa khỏi, tình trạng bây giờ vô cùng nguy cấp."
"Nghe nói đã mời cả Triệu đại sư tới nhưng cũng chỉ có thể cầm cự thêm thời gian mấy ngày, vậy nên thành chủ đã treo thưởng, chỉ cần người nào có thể giải được độc cho thiếu thành chủ sẽ ban thưởng ba ngàn viên trung phẩm linh thạch cùng một viên Lôi Ngọc Phách."
"Không phải chứ? Triệu đại sư đã là nhị phẩm luyện dược sư, là Bình Khâu thành đệ nhất luyện dược sư, vậy mà cũng không có biện pháp sao?"
Luyện dược sư, ý nghĩa như tên, là một chức nghiệp đặc thù, bọn họ luyện chế ra nhiều loại đan dược giúp tăng thực lực, trị thương. Chỉ cần là tu luyện giả, ai giám nói sẽ không bị thương, không muốn đột phá thăng cấp, mà những việc này lại cần luyện dược sư giúp đỡ. Chính vì vậy luyện dược sư có địa vị tôn sùng làm người ta ngưỡng mộ, các thế lực ra sức chiêu nạp, thân phận hiển hách.
Vị Trần đại sư này cũng không ngoại lệ, Bắc Khâu thành ngoại trừ thành chủ chính là người có danh tiếng lớn nhất.
Nghe được đám người nghị luận, Sở Lưu Giang lập tức chú ý tới phần thưởng, thầm nghĩ: "Vừa vặn cần chút đồ vật chuẩn bị."
Hắn hiện tại đương nhiên không thiếu linh thạch, đồ vật mà hắn chú ý tới là Lôi Ngọc Phách. Viên ngọc phách này cần hàng ngàn đạo thiên lôi liên tục đánh vào tinh thạch, tích tụ tinh hoa linh khí bên trong lôi điện sinh ra, tương đối quý hiếm.
Hỏi thăm đường tới phủ thành chủ, đi dọc theo con đường lớn, cuối cùng Sở Lưu Giang đến trước một tòa phủ đệ.
Phủ đệ vị trí ở tại trung tâm thành, rộng rãi nhưng cũng không tính là quá lớn, trước cửa có hai thủ vệ đứng canh cửa.
Bên ngoài phủ, một thiếu niên đi tới, rất có lễ độ hướng hai thủ vệ chắp tay nói: "Ta là Mộ Hoài Nam đệ tử Cổ Tinh tông, tới xem thử có thể chữa trị cho thiếu thành chủ được hay không, phiền hai vị thông báo một tiếng."
Một thủ vệ trong đó quan sát Mộ Hoài Nam nói: "Được, ngươi ở đây chờ một lát."
"Đa tạ."
Chỉ chốc lát sau, thủ vệ đi vào thông báo kia trở lại, đi cùng với hắn còn có một lão giả.
Lão giả đi tới, hướng phía Mộ Hoài Nam chắp tay nói: "Ta là quản gia phủ thành chủ, hai vị mời đi theo ta."
Mộ Hoài Nam quay đầu nhìn lại, phát hiện đứng bên cạnh hắn còn có một bạch y thiếu niên, chính là Sở Lưu Giang.
Sở Lưu Giang nhìn hắn mỉm cười gật đầu, Môk Hoài Nam cũng đánh giá trên dưới Sở Lưu Giang một phen, sau đó cả hai cùng theo lão quản gia tiến vào phủ thành chủ.
Dưới sự dẫn dắt của lão quản gia, hai người cùng tiến vào trong phủ, đây là một tòa phủ đệ khoáng đạt, giả sơn đình viện hồ nước đều có cả, vườn hoa hai bên lối đi, trong không khí tràn ngập hương hoa khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Phủ thành chủ, bên trong một căn phòng truyền ra âm thanh hai người đang trò chuyện: "Triệu đại sư, thật sự không có cách nào cứu được Vân nhi sao?"
Nhi tử thành chủ trúng độc đã cũng đã được vài ngày, mặc dù mời tới rất nhiều danh y trong thành nhưng cũng không thể chữa trị, thậm chí ngay cả Triệu đại sư nhị phẩm luyện dược sư cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng thêm vài ngày, vậy nên bây giờ hắn vô cùng lo lắng.
"Thành chủ, ngài cũng không phải không thấy, ta đã thử qua mọi cách rồi, trừ khi ngài có thể tìm tới vị luyện dược sư lợi hại hơn ta." Người gọi Triệu đại sư lên tiếng.
Đang lúc hai người trò chuyện, lão quản gia đứng tại bên ngoài cửa bẩm báo: "Lão gia, Mộ công tử đã đến."
"Mau mời vào." Thành chủ khẩn trương nói.
Hai người Mộ Hoài Nam cùng Sở Lưu Giang sau đó tiến vào trong phòng, Mộ Hoài Nam thi lễ nói: "Mộ Hoài Nam đệ tử Cổ Tinh tông, gặp qua thành chủ."
Thành chủ cũng đáp lễ gật đầu nói: "Gặp qua Mộ công tử, nghe thuộc hạ bẩm báo công tử tới để xem bệnh cho Vân nhi?"
"Ta chỉ là tới xem thử, không dám nói chắc có thể chữa được hay không." Mộ Hoài Nam thành thật đáp.
"Vị này là?" Mộ Hoài Nam để ý tới Triệu Bân ở bên cạnh liền hỏi.
Thành chủ thấy Mộ Hoài Nam hỏi vậy liền giới thiệu nói: "Vị này là Triệu đại sư, Triệu Bân."
Mộ Hoài Nam ở thành Bình Khâu có nghe nói qua vị nhị phẩm luyện dược sư này, danh tiếng không nhỏ, hướng Triệu Bân chắp tay nói: "Thì ra là Triệu đại sư, nghe danh đã lâu."
"Ta cũng là nghe danh Cổ Tinh tông đã lâu, không biết tứ trưởng lão Cổ Tinh tông là gì của ngươi?" Triệu Bân cũng cởi mở nói.
Mộ Hoài Nam nghe vậy có chút ngạc nhiên, phải biết Bình Khâu thành cùng Cổ Tinh tông khoảng cách khá xa, hắn là vì ra ngoài nhận nhiệm vụ tông môn nên mới tới nơi này, không ngờ Triệu Bân cũng nhận biết, trả lời: "Chính là sư tôn vãn bối."
"Ra là đệ tử của Sa đại sư, quả nhiên danh sư xuất cao đồ." Triệu Bân nhìn Mộ Hoài Nam cười nói.
Không thể không nói Mộ Hoài Nam tuy nhìn còn trẻ tuổi nhưng phong thái vô cùng đĩnh đạc, khiến Triệu Bân cũng thưởng thức hắn.
Thành chủ nghe hai người nói chuyện có chút khó hiểu, hỏi nhỏ Triệu Bân: "Triệu đại sư, Sa đại sư là ai?"
Triệu Bân vì thành chủ giới thiệu: "Sa đại sư là trưởng lão Cổ Tinh tông, tam phẩm luyện dược sư đỉnh phong, lần cuối ta gặp ông ấy cũng đã cách đây hơn mười năm, bây giờ có lẽ đã đột phá tứ phẩm."
Đăng bởi | Typn1711 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 28 |