Vị Khách Của Làng
"Có lẽ mình có thể thử tiếp cận trưởng làng."
"Theo như trí nhớ của mình, trưởng làng rất thích trẻ con, hơn nữa tính tình ôn hòa…"
Lâm Phong vừa sắp xếp lại ký ức vừa suy nghĩ về con đường trở thành Thức Tỉnh Giả.
Lúc đó, người kể chuyện dưới chân con nai sừng tấm tạm nghỉ, và những đứa trẻ ngồi nghe cùng Lâm Phong bắt đầu ồn ào.
"Nghe nói chưa? Hôm nay có một người lạ vào làng, là nhân vật rất quan trọng đấy!"
"Biết rồi, đó là Kỵ Sĩ Luật Pháp từ hoàng đô!"
"Kỵ Sĩ Luật Pháp của hoàng đô— nếu chúng ta cũng có thể trở thành Kỵ Sĩ Luật Pháp thì sẽ oai phong biết bao…"
"Đừng mơ mộng nữa!"
Cuộc trò chuyện của bọn trẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Phong.
Anh để ý đến một từ khóa — Kỵ Sĩ Luật Pháp.
Dù ở làng biên giới An Viễn này, dù cuộc sống quanh năm chỉ gắn với công việc đồng áng, nhưng ngay cả một đứa trẻ nông dân cũng biết đôi điều.
Ở Đô Pháp cai trị thế giới này, Kỵ Sĩ Luật Pháp là những người bảo hộ cho nhà vua, và là người thi hành luật pháp.
Kẻ ác vi phạm luật pháp, thì chém kẻ ác; rồng dữ làm loạn, thì giết rồng!
Trong cả truyền thuyết lẫn thực tế.
Đây là những người Thức Tỉnh Giả đứng trên đỉnh cao, như những anh hùng trong truyền thuyết.
Và giờ đây, một người như thế đang ở trong làng của họ!
Lâm Phong không thể tránh khỏi một ý nghĩ.
Liệu anh có thể kết nối với vị Kỵ Sĩ Luật Pháp này, rồi cũng trở thành một Kỵ Sĩ Luật Pháp không?
Một đứa trẻ nông dân bình thường có lẽ rất khó để làm được điều này.
Nhưng với những kiến thức mà anh mang theo từ Trái Đất, Lâm Phong không hoàn toàn mất hy vọng!
Theo trí nhớ của anh, thế giới này tuy có Thức Tỉnh Giả và sức mạnh siêu nhiên.
Nhưng năng suất sản xuất vẫn còn cách rất xa so với cuộc cách mạng công nghiệp.
Vậy nếu anh đem ra những ý tưởng về động cơ hơi nước, hoặc những “món đồ gia truyền” của dân xuyên không như xà phòng, nước hoa, muối, đường, rượu?
Nhưng nếu tiết lộ kỹ thuật, mà lại đem đến nguy hiểm cho bản thân thì sao?
Suy nghĩ còn chưa đâu vào đâu, Lâm Phong đã bắt đầu mâu thuẫn trong đầu vì những viễn cảnh mông lung.
Và rồi, thực tế lại đến bất ngờ hơn so với suy nghĩ.
Khi Lâm Phong đang trăn trở, còn bọn trẻ quanh anh đang chờ người kể chuyện tiếp tục, thì một bà thím trong làng đi tới.
Bà nhìn lũ trẻ đang nghe kể chuyện, chống tay vào hông, cười mắng:
"Đám con nít các ngươi, suốt ngày chỉ biết chơi đùa thôi!"
"Ở chỗ cối xay có khách, đứa nào đi đưa thức ăn qua đó nào?"
Nghe thấy thế, đám trẻ lập tức tản ra, đứa thì chạy đi chơi, đứa thì đi kiếm ăn.
Lâm Phong cũng định chuồn đi.
Nhưng do ngồi lâu để sắp xếp ký ức, chân anh tê rần, nhất thời không đứng lên nổi.
"Lâm Phong?"
"Thằng bé này ngoan quá!"
"Lại đây, giúp dì mang qua đó."
"…"
"Thực ra con cũng…"
Lâm Phong định phản kháng đôi chút.
Nhưng trước ánh mắt "thân thiện" của bà thím, nhiệm vụ đưa thức ăn cũng đành rơi lên đầu anh.
Cối xay ở phía bắc làng.
Tối nay là đêm trước Ngày Thu Hoạch, buổi lễ sẽ kéo dài đến nửa đêm, cả làng An Viễn thật náo nhiệt.
Những ngôi nhà gỗ và đá san sát nhau, mỗi nhà treo một ngọn đèn dầu trước cửa, như những đốm sao nhỏ chiếu sáng con đường trong làng.
Quan sát kỹ hơn, mỗi nhà đều có một rãnh nhỏ để thoát nước thải, và gương mặt ai cũng rạng rỡ niềm vui.
Lâm Phong vừa đi vừa suy nghĩ.
Anh nhanh chóng nghe thấy tiếng nước róc rách từ guồng nước, và cối xay hiện ra trước mắt anh.
"Khách mà lại để ở cối xay à?"
Lâm Phong lẩm bẩm khi đẩy cửa cối xay, rồi—
"Hả?"
Ánh trăng mềm mại như dải lụa, hòa cùng ánh lửa rực rỡ từ làng, soi sáng hình bóng của một cô gái tóc vàng tựa lưng vào tường.
Cô nghe tiếng mở cửa, đôi mắt xanh biếc như hồ nước nhìn về phía anh.
Gương mặt trắng ngần không tì vết, đôi môi mềm mại như cánh hoa đào nở nụ cười ấm áp của đầu xuân. Đôi mắt trong veo ấy như chứa đựng tình cảm chân thành nhất, rơi xuống người đối diện tựa như giọt sương sớm, mang theo sự mát lành và kiên định.
"Chào bạn!"
"Thật bất ngờ, bạn đến đưa bữa tối cho tôi à?"
Đăng bởi | hoangvvietfr91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 120 |