Người làm nghệ thuật thật đáng sợ 2
Chương 24: Người làm nghệ thuật thật đáng sợ 2
Người dịch: PrimeK
Trạng thái này, ngay cả Nhiếp Cửu La cũng cảm nhận được.
Trạng thái này không khó hiểu, giống như một người đi làm muộn, trước đó còn ngái ngủ, nhưng đột nhiên nhận ra mình đã muộn, sắp bị trừ tiền, lập tức tỉnh táo và dựng tóc gáy.
Viêm Thác cũng như vậy, trong khoảnh khắc, anh bừng tỉnh và cảnh giác, những biến cố trước đó, mối nguy hiểm đang đối mặt, bí mật trên xe, tất cả chợt hiện lên trong đầu, khiến cơ thể anh căng cứng như dây cung.
Anh ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cửu La.
Bên ngoài xe rất yên tĩnh, gió thổi qua làm đám lá dại xào xạc, mặc dù không còn là mùa hè nhưng vẫn có cảm giác "ve kêu càng làm rừng thêm tĩnh lặng". Ở đằng xa, tiếng đóng mở cốp xe vọng lại, chắc chắn chú Tiền đang tìm nước.
Ánh mắt của Viêm Thác khiến Nhiếp Cửu La nhớ đến một loài diều hâu mà cô từng thấy – sắc bén, nguy hiểm, sâu không lường được nhưng lại rất bình tĩnh.
Cô nới lỏng ngón tay đang móc vào quai đèn, để ánh sáng nghiêng xuống, cố gắng làm cho độ sáng trong xe giảm bớt, để Viêm Thác không chú ý đến miệng túi vải đã bị mở ra - mặc dù trong lòng cô cũng biết rằng làm như vậy chắc cũng chẳng có ích gì.
Viêm Thác nói: "Tìm nước... đã tìm ở cốp xe chưa?"
Nhiếp Cửu La cười có phần gượng gạo, trả lời mơ hồ.
Viêm Thác nhận ra tầm nhìn của mình bị chắn, nửa thân dưới của anh ta không di chuyển, đầu gối quỳ lên ghế, chỉ có phần thân trên nghiêng về phía bên cạnh, ánh mắt vòng qua cô nhìn vào trong cốp xe trong hai giây rồi lại thu về.
Nhiếp Cửu La không nói gì: “Anh không sao thì tôi đi trước.”
Cô đưa tay mở cửa xe phía sau, Viêm Thác vỗ nhẹ vào hộp găng tay, nắp hộp kêu "cạch" một tiếng bật mở, lộ ra một khẩu súng nằm nghiêng bên trong.
Anh ta lấy khẩu súng ra, nhưng không chĩa vào cô, chỉ để thả lỏng bên cạnh rồi hỏi cô: "Cô tên gì? Tôi họ Viêm, Viêm Thác."
"Tôi họ Nhiếp, Nhiếp Cửu La."
Viêm Thác gật đầu, ra hiệu về phía ghế phụ: "Cô Nhiếp, đến rồi thì ngồi xuống nói chuyện, đừng vội đi."
Khi nói, anh ta nhìn thấy con vịt đồ chơi bị lật ngược, liền cúi xuống nhặt nó lên, phủi sạch bụi rồi đặt nó lại cạnh kính chắn gió.
Nói đến mức này rồi, cũng không cần giả bộ nữa, Nhiếp Cửu La dứt khoát đối diện thẳng vấn đề: "Anh Viêm, tôi không đi một mình đâu, tài xế thuê của tôi vẫn đang ở ngoài kia."
Viêm Thác nhìn ra ngoài, qua những kẽ hở của đám lá dại, anh có thể lờ mờ thấy bóng người ở xa, đang cẩn thận bước xuống dốc, tiến về phía này.
“Một tài xế lái thuê thôi mà, khổ cực chạy xe cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nếu cô muốn ông ta giống Tôn Chu, cũng chết trong tay tôi, thì cứ kéo ông ta vào.”
Nhiếp Cửu La im lặng một lúc: “Anh muốn gì?”
Viêm Thác lại chỉ về phía ghế phụ: "Tôi đã nói rồi, nói chuyện thôi, nói xong thì không có chuyện gì cả, còn nếu không xong, thì tính sau."
Nếu đã phải nói chuyện, thà ngồi xuống thảo luận đàng hoàng còn hơn là bị Viêm Thác dùng vũ lực "mời", ít nhất còn giữ được thể diện.
Nhiếp Cửu La chống tay lên ghế trước, bước qua ngồi xuống ghế phụ.
Viêm Thác cúi người: “Tay trái, thả xuống dưới một chút.”
Cách ngồi cũng có quy định à? Nhiếp Cửu La không nghĩ nhiều, thả tay xuống. Viêm Thác duỗi tay lấy từ dưới ghế một chiếc còng tay, “cạch” một tiếng, khóa cổ tay cô lại.
Nhiếp Cửu La sững người, lúc này cô mới nhìn rõ đó là một chiếc còng đơn, đầu còng nối với một sợi dây xích, kéo dài vào dưới ghế, cô thử giật một chút nhưng không được, đầu kia hiển nhiên đã được hàn chết.
Chưa xong, Viêm Thác tiếp tục cúi người, từ dưới thảm xe kéo ra một cái khác: “Chân đưa lại đây.”
Nhiếp Cửu La không nói gì, đưa chân ra.
Cô đi giày ngắn, ống quần chỉ dài chạm đến miệng giày, bên dưới là cổ chân trắng mịn. Viêm Thác thấy còng chân không tiện, định bảo cô cởi giày, nhưng do dự một lúc rồi thôi, “cạch” một tiếng, khóa cô lại.
Làm xong những việc này, anh ta đứng thẳng người, chìa tay ra: “Điện thoại.”
Nhiếp Cửu La ngoan ngoãn đưa điện thoại.
Viêm Thác nhận lấy điện thoại, chỉ vào chú Tiền đang tiến về phía này: “Bảo tài xế của cô đi về, nói sao cho hợp lý, đừng làm người ta nghi ngờ.”
Cô phản bác: “Đây là tài xế riêng của tôi, chuyên trách đưa đón tôi, ông ấy phải đưa tôi về khách sạn, làm sao tôi đuổi đi được?”
Viêm Thác lạnh lùng đáp: “Đó là vấn đề của cô, cô không làm được thì mời ông ta lên xe. Xe tôi đủ chỗ, túi đựng xác cũng vẫn còn.”
Nhiếp Cửu La thầm chửi thề trong lòng.
Cái đồ khốn nạn này!
Chú Tiền đã đến gần, thở hổn hển, tay cầm chai nước khoáng, đến gần lại ngẩn người: “Cậu em, cậu không sao à? Cô Nhiếp, cô ... cô sao lại ngồi trên xe của cậu ta?”
Nhiếp Cửu La nói: “Chú về đi, cháu sẽ đi xe của anh ấy.”
Chú Tiền càng bối rối: “Không phải cô Nhiếp, tôi phải có trách nhiệm đưa cô về khách sạn mà. Cô đi với cậu ta, hai người quen nhau à?”
Hai người này đâu có giống quen biết nhau đâu, Nhiếp Cửu La khi nhìn thấy người trong xe, biểu hiện rất bình thường – nếu là người quen, cô có thể không lo lắng, không gọi to sao?
Nhiếp Cửu La mỉm cười, thò tay ra ngoài cửa sổ nhận lấy chai nước, rồi ra hiệu về phía Viêm Thác: “Chú thấy anh ấy như thế nào?”
Chú Tiền không hiểu: “Thế nào là thế nào? Chắc là ... không sao, nhưng để cho chắc chắn, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.”
Nhiếp Cửu La cắt ngang lời ông: “Cháu hỏi về ngoại hình.”
Chú Tiền há hốc mồm: “Hả?”
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |