Kỳ Môn Trận
Lý Ngọc Hổ cười lạnh nói: "Thánh địa Vạn Nhân Cung, phòng thủ nghiêm ngặt, giống như tường đồng vách sắt, ta thật không biết ngươi làm sao vào được Vạn Nhân Cung."
Chỉ nghe thấy lão nhân trên kiệu thản nhiên nói: "Lão phu cứ ngồi trên kiệu, oai vệ dẫn theo mười bảy người, từ cửa chính vào, cửa chính ra."
Lý Ngọc Hổ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nói: "Lời này của ngươi là thật sao?"
Phải biết phòng thủ của Vạn Nhân Cung nghiêm ngặt đến mức, ngay cả hoàng cung triều đình cũng khó mà sánh bằng, đặc biệt là bốn phía cửa chính, cao thủ võ lâm dày đặc, cho dù là người của Vạn Nhân Cung, muốn ra vào cửa chính cũng phải có lệnh bài thông hành, cho nên Lý Ngọc Hổ không mấy tin lời lão nhân trên kiệu nói, mười bảy người có thể tự do ra vào cửa chính.
Nhưng nghe lão nhân trên kiệu lạnh lùng nói: "Vạn Nhân Cung trong mắt người khác, là hang rồng ổ hổ, nhưng đối với lão phu mà nói, lại như nhà của mình."
Trong khoảnh khắc này, Lý Ngọc Hổ đã ý thức được lão nhân này là một nhân vật phi phàm trên thế gian.
Người này, có thể là am hiểu tường tận tổ chức của Vạn Nhân Cung, nên mới làm giả được lệnh bài thông hành của Vạn Nhân Cung, nếu không thì mười bảy người bọn họ, làm sao có thể ra vào cửa chính Vạn Nhân Cung được.
Hoàng Vân Anh và Dương Châu Bình, nghe một hồi đối thoại nhạt nhẽo của bọn họ, trong lòng thầm nghĩ: "Vạn Nhân Cung rốt cuộc ở nơi nào?
Trong giang hồ võ lâm tại sao chưa từng có ai nhắc đến..."
Lý Ngọc Hổ cười khẽ một tiếng, nói, "Thất kính thất kính. Không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?"
Lão nhân trên kiệu nói: "Ngươi chẳng phải đã biết danh hiệu của ta rồi sao, 'Vô Danh Lão Nhân', cần gì phải hỏi nhiều."
Hoàng Vân Anh và Dương Châu Bình biết lão nhân này không muốn nói ra danh hiệu của mình, cho dù Lý Ngọc Hổ có nói đến khô cả môi, hắn cũng sẽ không nói ra tên thật.
Lúc này, Lang Vĩ đứng sau lưng Lý Ngọc Hổ, cùng ba lão giả áo đen, dường như đã chuẩn bị động thủ, chậm rãi di chuyển thân thể, bỗng nghe Lý Ngọc Hổ lại cười nói: "Các hạ nói Vạn Nhân Cung đối với ngài mà nói, giống như nhà của mình, không biết các hạ còn dám đến Vạn Nhân Cung một chuyến nữa không?"
Vô Danh Lão Nhân trên kiệu nói: "Tiểu tử tốt, cho dù ngươi quỷ kế đa đoan, nhưng trước mặt lão phu, tốt nhất ngươi đừng múa rìu qua mắt thợ, tự chuốc lấy khổ, Vạn Nhân Cung, sớm muộn gì lão phu cũng sẽ đến thêm vài lần, ngươi không cần mời. Bây giờ ngươi mau trở về Vạn Nhân Cung, tăng cường phòng thủ, phải biết lần thứ hai lão phu đến Vạn Nhân Cung, tuyệt đối sẽ không tay không mà về như lần thứ nhất,"
Lý Ngọc Hổ nghe xong sắc mặt biến đổi. Nói: "Chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu nói của các hạ mà muốn dọa lui chúng ta sao? Hừ hừ, ngày ngươi đến Vạn Nhân Cung, nếu không phải Cung chủ cùng mấy chục cao thủ không có ở đó, e là ngươi sẽ không dễ dàng ra ngoài như vậy."
Vô Danh Lão Nhân trên kiệu đột nhiên nói: "Hồng y võ sĩ, chúng ta đi thôi!"
Lý Ngọc Hổ quát: "Các ngươi muốn đi cũng không dễ dàng như vậy."
Tiếng quát vừa dứt, Lý Ngọc Hổ thân hình vút lên. Nhanh chóng lao về phía ngọn đồi!
Một hồng y võ sĩ bỗng quát lớn một tiếng, trường mâu trong tay thi triển một chiêu, "Hàng Tảo Ngũ Nhạc" đánh tới.
Lý Ngọc Hổ cười lạnh một tiếng, một tay vung lên, thân hình đột nhiên bay lên vài thước, tránh được trường mâu của hồng y võ sĩ đánh ngang, lao thẳng về phía bên cạnh hồng y võ sĩ này.
Hồng y võ sĩ quát lớn một tiếng, bàn tay trái hướng ngực nhanh chóng đẩy ra.
Theo bàn tay đánh ra là một luồng lực đạo mạnh mẽ vô song, đánh thẳng về phía Lý Ngọc Hổ.
Thân hình Lý Ngọc Hổ còn chưa chạm đất, bàn tay phải đã nhanh chóng lật lên, nghênh đón nội gia cương lực kinh thiên động địa của hồng y võ sĩ, nhẹ nhàng lướt qua một cái, người đã rơi xuống đất.
Hồng y võ sĩ bỗng cảm thấy nội gia cương lực mình đánh ra, bị một luồng lực âm nhu dẫn hút sang một bên, không khỏi giật mình, vội vàng vận khí đan điền, ổn định thân hình đang lao về phía trước, nhanh chóng di chuyển ba bước sang bên trái.
Lý Ngọc Hổ cười lạnh nói: "Ngươi lại tiếp ta một chưởng nữa thế nào?"
Tay phải vươn ra, một chưởng nhẹ nhàng đánh tới.
Hoàng Vân Anh thấy vậy sắc mặt hơi biến, nhỏ giọng nói: "Dương muội muội, muội xem công lực của tên này, cao đến mức ngoài dự đoán."
Dương Châu Bình tận mắt nhìn thấy Lý Ngọc Hổ ra tay hai chiêu, cũng biết công lực của hắn so với trước kia mạnh hơn gấp mấy lần, lúc này trong lòng nàng lửa giận ngút trời, hận không thể ra tay giết chết Lý Ngọc Hổ, nên nhỏ giọng nói: "Hoàng tỷ tỷ, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ những hồng y võ sĩ kia không?..."
Hoàng Vân Anh nói: "Bình muội, muội xem, những hồng y võ sĩ này võ công kinh người..."
Thì ra hồng y võ sĩ giao đấu với Lý Ngọc Hổ kia, thấy Lý Ngọc Hổ nhẹ nhàng đánh tới một chưởng, bước chân di chuyển, người đã né ra.
Nhưng một hồng y võ sĩ khác, từ phía sau xông ra, trường mâu trong tay vung lên, đánh trái đâm phải, liên tiếp tấn công Lý Ngọc Hổ năm chiêu.
Năm chiêu này tinh diệu dị thường, chỉ thấy ngân quang lưu chuyển, bóng mâu tung hoành, biến ảo thành một màn ánh sáng, chặn đứng thế công của Lý Ngọc Hổ.
Tiếp đó, một hồng y võ sĩ khác, "xoẹt" một tiếng, từ bên cạnh đâm tới một mâu, bức Lý Ngọc Hổ lộn người lui ra ngoài một trượng.
Hồng y võ sĩ dừng đúng lúc bức lui Lý Ngọc Hổ, oai phong lẫm liệt đứng trên ngọn đồi, lúc này tám võ sĩ mặc áo trắng, mỗi người đều cắm thiết địch vào bên hông, nhấc kiệu lớn lên rồi đi, động tác nhanh đến cực điểm.
Tám hồng y võ sĩ cầm trường mâu, sau khi võ sĩ áo trắng nhấc kiệu rời đi, cũng lập tức xoay người bảo vệ hai bên, trong nháy mắt, bọn họ đã đi được hơn mười trượng.
Thân pháp tuyệt vời này, khiến Lý Ngọc Hổ cùng mọi người ngẩn ra, quên cả đuổi theo.
Hoàng Vân Anh nói: "Bình muội, chúng ta mau đuổi theo."
Nàng kéo tay Dương Châu Bình, thi triển khinh công nhanh chóng chạy xuống ngọn đồi.
Đợi đến khi kiệu lớn đi xuống ngọn đồi...
Bỗng nghe thấy một tràng cười lớn xé tan màn đêm vọng lại.
Trong chốc lát, tiếng cười đã đến gần trong vòng vài trượng.
Dương Châu Bình kêu lên: "Tiêu đại ca!"
Thì ra người cười vang mà đến này, chính là Tiêu La Thanh đã mất tích trong u cốc.
Tiêu La Thanh vừa xuất hiện, mười bảy võ sĩ áo đỏ áo trắng, dường như vô cùng kinh ngạc, vội vàng dừng kiệu lớn lại; hồng y võ sĩ cầm trường mâu, lập tức dàn hàng ngang, chắn trước mặt Tiêu La Thanh.
Dương Châu Bình nhìn thấy Tiêu La Thanh, liền muốn chạy ra đón.
Hoàng Vân Anh đưa tay kéo nàng lại nói: "Bình muội, thần trí hắn vẫn chưa tỉnh táo, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Chỉ thấy Tiêu La Thanh mắt sáng như sao toát ra vẻ hung dữ đáng sợ, nhìn chằm chằm vào kiệu lớn, tay phải chậm rãi rút thanh Kim Xà kiếm trên vai ra.
Hành động này, giống hệt như tình cảnh giết chết mười ba thất hồn nhân ở thành Lạc Dương, Dương Châu Bình thấy vậy sợ hãi, nói: "Hoàng tỷ tỷ, hắn muốn giết bọn họ rồi."
Hoàng Vân Anh nói: "Lão nhân trên kiệu này, nếu là người thổi sáo kia, ắt sẽ có cách chế ngự hắn."
Hoàng Vân Anh nói câu này, giọng nói rất lớn, dường như đang nói cho Vô Danh Lão Nhân trên kiệu nghe vậy.
Trong khoảnh khắc này, Lý Ngọc Hổ trên ngọn đồi, cũng dẫn người nhanh chóng lao xuống, Lý Ngọc Hổ vừa nhìn thấy Tiêu La Thanh, dường như sững người một chút, Lang Vĩ càng sắc mặt đại biến, nói: "Thiếu Cung chủ, chúng ta đừng đến gần hắn."
Lý Ngọc Hổ nhíu mày hỏi: "Lang điện chủ, mười hai thất hồn nhân, thật sự là bị hắn giết chết sao?"
Lang Vĩ trầm giọng nói: "Ngoại trừ lão phu và một thất hồn nhân chạy thoát ra ngoài, tất cả đều bỏ mạng dưới Kim Xà kiếm của hắn."
Lý Ngọc Hổ khẽ hừ một tiếng, nói: "Cung chủ dày công luyện chế mười ba thất hồn nhân, không ngờ vừa ra giang hồ, đã toàn bộ bỏ mạng ở thành Lạc Dương, không biết Lang điện chủ định giải thích với Cung chủ thế nào đây?"
Lang Vĩ nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói: "Lão phu chịu phạt của Cung chủ, không một lời oán thán."
Lý Ngọc Hổ cười lạnh một tiếng, nói, "Chúng ta tạm thời đứng một bên quan sát, vì ta có chút không tin lời của Lang điện chủ, hắn có thể dùng kiếm giết chết mười hai thất hồn nhân."
Lang Vĩ nói: "Thiếu Cung chủ, ngài xem hắn hình như có chút thần trí không rõ ràng, nếu ta đoán không sai, hắn có thể giống như 'Địa Ngục Quỷ Vương' của bổn cung, là một..."
Lang Vĩ nói đến đây, đột nhiên im bặt.
Lý Ngọc Hổ lạnh lùng nói: "Ta không tin trên đời này ngoại trừ gia phụ và Nhân Gian Bá Chủ ra, còn có người thứ ba có thể chế tạo mộc nai y, lời này của ngươi thật là nói bậy." Lang Vĩ nói, "Lão phu khổ tâm khuyên nhủ như vậy, là vì sợ Thiếu Cung chủ không hiểu rõ tình hình, gặp phải bất trắc, vì ta cảm thấy công lực của hắn, không phải ngươi ta có thể địch nổi!... Nếu Thiếu Cung chủ không mang theo 'Địa Ngục Quỷ Vương' bên mình, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu La Thanh lại không có chút động tĩnh nào, tám hồng y võ sĩ kia, như lâm đại địch đối đầu với Tiêu La Thanh.
Hoàng Vân Anh và Dương Châu Bình trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bốn mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào Tiêu La Thanh.
Chỉ thấy ánh mắt hung dữ của Tiêu La Thanh biến thành vẻ mê mang, như trúng tà vậy, ngây ngốc nhìn tám hồng y võ sĩ.
Bỗng nghe Hoàng Vân Anh ồ lên một tiếng, nói: "Bình muội, muội nhìn tư thế đứng của tám võ sĩ kia kìa!"
Thì ra tám hồng y võ sĩ kia, nhìn thì có vẻ lộn xộn chắn trước mặt Tiêu La Thanh, nhưng thực chất bọn họ đang bày ra một trận pháp vô cùng kỳ ảo.
Chỉ thấy tám người đứng với tư thế khác nhau, hai người phía trước đứng đối diện nhau, hai chân đứng tấn như cưỡi ngựa, hai tay ôm trường mâu chỉ lên trời, ba người phía sau bày thành hình tam giác, trường mâu của mỗi người đều giao cho tay trái người bên cạnh, hai người còn lại đứng xa hai cánh trái phải, người cuối cùng, nắm trường mâu nghiêng người làm tư thế tấn công.
Trận đồ này, vô hình chung dường như tràn ngập một luồng khí thế uy nghiêm, khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy.
Hoàng Vân Anh kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Bình muội, trận hình này, bày ra giống như tường đồng vách sắt, cho dù là ngàn quân vạn mã, cũng khó mà công phá, Tiêu đại ca chậm chạp chưa ra tay, dường như cũng bị trận pháp này làm cho chùn bước."
Dương Châu Bình nói: "Hoàng tỷ tỷ, nếu Tiêu đại ca liều lĩnh tấn công, liệu có bị thương không."
Thì ra trong lòng Dương Châu Bình vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Tiêu La Thanh.
Hoàng Vân Anh lắc đầu nói: "Tiêu đại ca cho dù võ công cái thế, nhưng theo ta thấy, trận pháp của tám võ sĩ này có thể chống đỡ bất kỳ đòn tấn công mạnh mẽ nào trên đời." Giọng nói của nàng vừa dứt, đột nhiên truyền đến giọng nói của Vô Danh Lão Nhân trên kiệu, nói: "Nữ oa nhi ngươi là người phương nào?"
Hoàng Vân Anh nghe vậy bước nhẹ hai bước, giọng nói mềm mại: "Vị lão tiền bối này, tại hạ là đương kim bang chủ Thanh Long Bang - Hoàng Vân Anh.
Còn xin lão tiền bối chỉ giáo thêm."
Vô Danh Lão Nhân nghe xong, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nói bậy bạ, ngươi tuổi còn trẻ như vậy, lại là thân nữ nhi, làm sao có thể thống lĩnh quần hùng võ lâm."
Hoàng Vân Anh mỉm cười nói: "Lão tiền bối trách cứ đúng là, tiểu nữ kiến thức nông cạn, tự nhiên không thể đảm đương chức bang chủ, hiện tại tiểu nữ chỉ là tạm thời thay quyền bang chủ mà thôi."
Vô Danh Lão Nhân thản nhiên nói, "Lời này của ngươi, là nói nguyện ý nhường ngôi cho người tài đức sao?"
Hoàng Vân Anh nói: "Không sai, không biết lão tiền bối tại sao lại quan tâm đến chuyện này?"
Hoàng Vân Anh và Dương Châu Bình, đồng thời cảm thấy mấy câu nói này của Vô Danh Lão Nhân có gì đó kỳ lạ.
Vô Danh Lão Nhân nói: "Hai người các ngươi nếu không sợ lão phu, thì cùng lão phu đến 'Thiên Tiêu Tiên Động' một chuyến thế nào?"
Dương Châu Bình nghe thấy bốn chữ "Thiên Tiêu Tiên Động", sắc mặt thay đổi, buột miệng nói: "Thiên Tiêu Tiên Động, vậy ngươi..."
Dương Châu Bình dường như e ngại điều gì đó, lời nói tiếp theo lại không nói ra được.
Hoàng Vân Anh thấy vẻ kinh ngạc của Dương Châu Bình, lông mày hơi nhíu lại, nhỏ giọng hỏi: "Bình muội, 'Thiên Tiêu Tiên Động' là nơi nào?"
Dương Châu Bình lắc đầu nói: "Không biết."
Rồi lại nói: "Tuy nhiên, muội biết, 'Thiên Tiêu Tiên Động' có một người ẩn cư."
Hoàng Vân Anh lại hỏi: "Ẩn cư là ai?"
Dương Châu Bình còn chưa mở miệng nói, đã nghe Vô Danh Lão Nhân nói tiếp: "Các ngươi nếu đi theo lão phu, sẽ biết động chủ là ai."
Hoàng Vân Anh trầm ngâm một lát, nói, "Được! Nếu lão tiền bối không chê, chúng ta sẽ cùng đến động phủ quấy rầy một phen."
Thì ra Hoàng Vân Anh nghĩ thầm: "Nếu lão nhân này là người thổi sáo kia, vậy mình vừa hay có thể thương lượng với hắn việc giải cứu Tiêu La Thanh, nếu không phải người thổi sáo, vậy mình cũng có thể xem xét một chút, bọn họ rốt cuộc là người phương nào."
Dương Châu Bình đột nhiên chỉ tay vào Tiêu La Thanh nói: "Lão tiền bối, không biết có thể đưa hắn cùng đi được không."
Vô Danh Lão Nhân đột nhiên hỏi: "Người này là ai?"
Hoàng Vân Anh trong lòng chấn động, thầm nghĩ: "Nói như vậy, Vô Danh Lão Nhân không quen biết Tiêu đại ca rồi..."
Dương Châu Bình khẽ thở dài nói: "Hắn là đại ca của chúng ta, cũng chính là vị bang chủ tương lai của Thanh Long Bang chúng ta."
Vô Danh Lão Nhân nói: "Hắn hình như... có bệnh!"
Hoàng Vân Anh buồn bã thở dài nói: "Đúng vậy. Hắn mắc chứng mất trí nhớ."
Vô Danh Lão Nhân nói: "Võ công của người này, cao đến mức khiến người ta kinh hãi, theo lão phu thấy, có lẽ trên đời này chỉ có 'Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tứ Tượng hỗn hợp Kỳ Môn Trận' của Hồng Y võ sĩ mới có thể chống lại được thế công của hắn."
Hoàng Vân Anh nói: "Thuộc hạ của lão tiền bối, có thể bày ra loại Kỳ Môn Trận này, có thể thấy lão tiền bối nhất định là một kỳ nhân dị sĩ."
Vô Danh Lão Nhân nói: "Vừa rồi trong u cốc, nếu không phải Hồng Y võ sĩ bày ra 'Thái Cực Lưỡng Nghi Tứ Tượng hỗn hợp Kỳ Môn Trận', lão phu cùng mọi người đã bỏ mạng dưới kiếm của hắn rồi, còn nói gì đến kỳ nhân dị sĩ nữa chứ, haha... Lão phu chỉ là một lão già tàn phế vô danh!"
Hoàng Vân Anh đột nhiên nói: "Theo vãn bối thấy, trận pháp mà thuộc hạ bày ra, tuy kỳ ảo đến cực điểm, nhưng hình như không thể chủ động tấn công địch, không biết như vậy sẽ giằng co đến bao giờ."
Phải biết Hoàng Vân Anh thông minh tuyệt đỉnh, sau một khoảng thời gian quan sát, nàng đã nhìn ra trận pháp của tám Hồng Y võ sĩ, tuy tràn ngập sát khí uy nghiêm, nhưng lại là một thế phòng thủ, địch nhân không động, ắt cũng không thể chủ động tấn công địch.
Vô Danh Lão Nhân cười dài một hồi, nói: "Cao minh, cao minh, không ngờ ngươi còn nhìn ra được mấu chốt lợi hại trong đó, nhưng ngươi lại không biết tác dụng thực sự của trận pháp này, ngươi cứ yên lặng quan sát sẽ hiểu."
Vừa nói xong liền nhìn về phía Tiêu La Thanh, thì ra trong lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu La Thanh đã đổi vị trí, hai tay vung kiếm chỉ chếch, hai mắt nhìn chằm chằm vào một Hồng Y võ sĩ bên phải, bước chân dần dần di chuyển, dường như đang muốn thi triển một chiêu kiếm vô cùng quỷ dị.
Bỗng nhiên
Tiêu La Thanh quát lớn một tiếng, thân hình như tên rời cung lao nhanh về phía Hồng Y võ sĩ cánh phải, Kim Xà kiếm vung lên vạn đạo kim quang bảo vệ toàn thân, lao thẳng vào trong trận.
Đột nhiên trong Kỳ Môn Trận có một trận biến động dường như hỗn loạn, một Hồng Y võ sĩ di chuyển qua lại đổi vài vị trí, ngay trong khoảnh khắc biến hóa này, Tiêu La Thanh hét lớn một tiếng, kim quang thu lại, lại tự động lộn người ra ngoài ba trượng, đứng thẳng người, lại đổi một tư thế khác.
Dương Châu Bình thấy vậy trong lòng cảm thấy kinh ngạc, khẽ hỏi: "Hoàng tỷ tỷ, vừa rồi lúc Tiêu đại ca xông vào, Kỳ Môn Trận kia chẳng phải hỗn loạn sao? Sao Tiêu đại ca lại rút lui? Chẳng lẽ trong đó có gì huyền diệu sao?" Hoàng Vân Anh nói: "Bình muội muội đừng xem thường 'Kỳ Môn Trận' đó. Vừa rồi biến hóa trong trận tuy nhìn hỗn loạn dị thường, nhưng thực ra từng bước biến hóa của bọn họ đều là tuyệt học thâm sâu khó lường, tuy không nhìn ra được sự kỳ diệu của nó, nhưng có thể thấy Tiêu đại ca vừa rồi là bị bức đến mức không còn đường nào để vào, mới tự động rút lui."
Vô Danh Lão Nhân thấy vậy cười lớn nói, "Không sai, không sai, vừa rồi quả thật đã bị hắn nhìn thấu trận pháp, nhưng sau khi biến hóa lại phối hợp với nhau một cách hoàn hảo... hahaha..."
Lý Ngọc Hổ cùng đồng bọn nghe vậy đều kinh hãi vô cùng, thầm nghĩ: "Từ khi tám tên áo đỏ bày ra trận pháp kỳ môn này, ta đã cảm thấy trận pháp này vô cùng thâm sâu quỷ dị, bèn âm thầm tính toán, suy đoán cách phá giải, nào ngờ còn chưa ngộ ra được gì, Tiêu La Thanh đã nhìn thấu cách phá trận, lại còn giao thủ một phen. Xem ra Tiêu La Thanh quả nhiên không phải hạng tầm thường, có lẽ còn cao hơn bọn ta nhiều."
Nghĩ vậy, chúng nhìn về phía Tiêu La Thanh, lúc này kim quang chói lọi, hai luồng sát khí lạnh lẽo đáng sợ đảo quanh tám tên áo đỏ, tựa như hung thần ác sát muốn chọn người mà ăn tươi nuốt sống, sát khí bức người khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng. Thân ảnh đột ngột nhảy vọt lên không, như thiên mã hành không, quả thật là nhẹ nhàng khéo léo đến cực điểm, trong nháy mắt, Kim Xà kiếm trong tay như mưa tầm tã đâm thẳng xuống đầu tên áo đỏ cầm thương đang đứng giữa trận, động tác của hắn tuy nhanh, nhưng người khác cũng không chậm, trận pháp kỳ môn hồng quang lóe lên, khiến mọi người hoa cả mắt.
"Xoẹt xoẹt! Keng!"
Một trận tiếng binh khí va chạm, tám cây trường thương đỡ lấy một thanh Kim Xà kiếm, Tiêu La Thanh đầu chúi xuống đất, chân chổng lên trời, tay trái đột nhiên mang theo một luồng kình lực hung hãn, vỗ thẳng xuống đầu tên áo đỏ cầm đầu, tên áo đỏ đầu cũng không ngẩng lên, đưa một tay ra đỡ lấy.
"Ầm!" một tiếng nổ lớn.
Tiêu La Thanh đột nhiên ngã lộn nhào ra xa ba trượng, chân loạng choạng lùi lại bảy tám bước! Kim Xà kiếm rơi xuống đất.
"Ọe! Ọe!" Hắn phun ra hai ngụm máu tươi, tóc tai rũ rượi.
Dương Châu Bình kinh hô: "Thanh ca!"
Trong tiếng kêu gọi, nàng lao ra, nhưng bị Hoàng Vân Anh giữ lại, khẽ nói: "Bình muội, đừng manh động, phải biết lúc này thần trí Tiêu đại ca vẫn chưa tỉnh táo..."
Giọng nàng tuy rất nhỏ, nhưng không thể qua tai cao thủ Vạn Nhân Cung đứng bên cạnh quan sát, Lý Ngọc Hổ và Lang Vĩ liếc nhìn nhau, cái liếc mắt này tuy đơn giản, nhưng kỳ thực đã trao đổi rất nhiều ý tứ và quan điểm.
Trên mặt Lý Ngọc Hổ hiện lên một tia cười gằn, hắn theo bản năng nhìn chằm chằm vào Tiêu La Thanh, chỉ thấy lúc này, Tiêu La Thanh tóc tai bù xù, máu tươi từ khóe miệng nhỏ xuống, tay trái bấm quyết, tay phải Kim Xà kiếm chỉ xéo, hai mắt đỏ ngầu, tựa như một con mãnh thú bị thương, đang chuẩn bị lao ra cắn người.
Bỗng nhiên...
Kim quang lóe lên, mọi người đều không nhìn rõ hắn lao ra bằng cách nào, với tốc độ không thể hình dung được, hắn đâm thẳng vào cửa chính giữa trận pháp kỳ môn. Mọi người chỉ thấy một đạo kim quang, như tia chớp bắn ra.
"Keng!"
"Xoẹt xoẹt! Hự hự!"
Chém!
Ầm ầm! Một loạt tiếng nổ vang lên, đột nhiên một bóng người bị hất văng ra ngoài năm trượng, "Bịch!"
Một tiếng ngã xuống đất.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, thời gian gấp gáp đến mức không cho người ta có thời gian suy nghĩ, bỗng chốc, bóng người tách ra, Tiêu La Thanh đã ngã xuống đất, bắn lên một mảng bùn đất.
Tiêu La Thanh lật người, nghiến răng nghiến lợi, chống kiếm đứng dậy!....
Chỉ thấy hắn tóc tai rũ rượi che khuất nửa khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy đôi mắt hung dữ trợn trừng, gương mặt trắng bệch như người chết, máu tươi trào ra từ khóe miệng, cả người lấm lem bùn đất!..."
Thế là, xung quanh hiện ra một bầu không khí khủng bố, dâng lên một mảnh sầu thảm thê lương.
Bỗng chốc, không khí trên sân trở nên nặng nề, đến mức khiến người ta khó thở.
Tiêu La Thanh, hắn hốt hoảng, loạng choạng lùi lại hai bước, hai mắt trợn trừng như muốn lồi ra ngoài, môi mấp máy, nhưng không phát ra được tiếng động nào!
Bỗng nhiên
Tia chớp lóe lên! Xoẹt xoẹt ầm ầm!....
Một tiếng sấm sét rung trời, chấn động đến mức núi non rung chuyển, đất đai dậy sóng!
Mọi người trong sân đều bị chấn động đến mức màng nhĩ ù đi!
Sấm sét tan biến, mọi thứ trở lại sự tĩnh lặng đáng sợ.
Một cơn mưa phùn lất phất rơi xuống!....
Tiêu La Thanh thân hình lảo đảo, chậm rãi ngã xuống...
Bỗng nhiên lúc này...
Một tiếng sáo sắt kỳ dị, từ không trung mênh mông bay xuống, lúc ẩn lúc hiện, thoang thoảng đâu đây!....
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh đồng thanh kinh hô: "Tiếng sáo kỳ diệu..."
Vừa nghe tiếng sáo, sắc mặt lão già vô danh liền biến đổi, lẩm bẩm tự nói: "Tiên phủ ma nhạc!... Hắn! Lão nhân gia chẳng lẽ chưa chết!...”
Chỉ nghe tiếng sáo sắt kỳ dị này, giống như tiếng suối chảy róc rách, hoa rơi lả tả, nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại trong trẻo du dương, khiến người ta có cảm giác như đang bay lên tiên cảnh, bỗng chốc như mất đi, chỉ còn lại cảm giác say mê.
Tiêu La Thanh vừa nghe tiếng sáo, toàn thân chấn động, thân hình đang dần ngã xuống bỗng nhiên đứng thẳng dậy, hai mắt bắn ra thần quang, một luồng nhiệt lưu từ đan điền từ từ bốc lên, lan tỏa khắp toàn thân.
Bỗng cảm thấy một trận sảng khoái, đầu óc lập tức tỉnh táo, tinh thần đột nhiên tăng lên gấp trăm lần!
Lão già vô danh toàn thân co giật dữ dội, lông tóc dựng đứng, hét lớn: "Đi! Mau đi!"
Chữ "đi" còn đang nhảy múa trong miệng, một chiếc kiệu lớn sang trọng đã được tám tên áo trắng khiêng đi xa mười trượng, chạy như bay về phía sườn núi Đông Nam.
Tiêu La Thanh hét lớn một tiếng, cũng đột nhiên đuổi theo.
Dương Châu Bình kêu lên: "Thanh ca..."
Tiêu La Thanh đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Bình muội muội, các muội..."
Dương Châu Bình đột nhiên lao vào lòng Tiêu La Thanh, nũng nịu nói: "Huynh không sao chứ, vừa rồi muội sợ hết hồn."
Ngay lúc này, Lý Ngọc Hổ, Lang Vĩ cùng cao thủ Vạn Nhân Cung đều đuổi theo, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục trượng, chỉ còn lại những bóng đen lấm tấm.
Tiêu La Thanh bỗng nhiên kinh ngạc, vội nói: "Bọn chúng..."
Chỉ nghe Hoàng Vân Anh cười khanh khách: "Đừng vội, lão già vô danh kia không phải là người thổi sáo mà huynh đang tìm..."
Dương Châu Bình bỗng nhiên nhận ra mình đã thất thố, quên mất Hoàng Vân Anh đang ở bên cạnh, vội vàng đẩy Tiêu La Thanh ra, mặt đỏ bừng, xấu hổ mắng: "Vân Anh tỷ, tỷ thật hư!..."
Hoàng Vân Anh nghe vậy càng cười lớn hơn, người ngả nghiêng, cười đến run rẩy cả người.
Tiêu La Thanh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sốt ruột đến toát mồ hôi, vội la lên: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Thấy Tiêu La Thanh sốt sắng như vậy, Dương Châu Bình "phụt" một tiếng cũng cười theo...
Hai nàng vừa cười, bầu không khí căng thẳng, kinh khủng ban nãy liền tan biến hết, nhưng lại khiến một Tiêu La Thanh đang sung sức cười đến đổ mồ hôi lạnh, tay chân luống cuống.
Bỗng nhiên Hoàng Vân Anh ngừng cười, nghiêm mặt nói: "Đừng đùa nữa, đừng đùa nữa..."
"Các ngươi hãy nghe tiếng sáo kia!"
Chỉ nghe tiếng sáo du dương, thoang thoảng, lúc ẩn lúc hiện kia dần dần vang lên, lúc này như tiếng vọng trong khe núi sâu thẳm, vạn mã ào ào, dòng nước cuồn cuộn, ngàn rồng gầm thét, tràn ngập âm điệu chém giết.
Tiêu La Thanh chỉ cảm thấy trong cơ thể một dòng chảy mãnh liệt, cuồn cuộn, dâng trào, cuộn trào, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, cả người một trận cuồng nhiệt, bất giác mồ hôi đã thấm ướt áo, nhỏ giọt xuống.
Tiêu La Thanh biết mình hoàn toàn bị tiếng sáo thần kỳ này khống chế, vội vàng nói: "Mau kể cho ta nghe chuyện vừa xảy ra."
Hoàng Vân Anh không dám chậm trễ, tóm tắt lại những chuyện vừa nhìn thấy.
Tiêu La Thanh nói: "Nói như vậy, lão già vô danh có mười sáu tên áo đỏ trắng kia không phải là người thổi sáo!"
Dương Châu Bình đáp: "Không phải, nếu ta đoán không lầm, hắn chính là Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách, ma đầu từng làm chấn động giang hồ, vang danh võ lâm một thời cách đây năm mươi năm."
Hoàng Vân Anh kinh hô: "Cái gì? Lão già vô danh kia là Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách, người năm mươi năm trước cùng với Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương, "Đại Bi Thần Ni" hợp xưng là Tam Kỳ?"
Tiêu La Thanh trong lòng chấn động, nói: "Sao có thể, Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách chẳng phải năm mươi năm trước đã ác đấu với thần tăng Thiếu Lâm, đại chiến năm ngày đêm, bị thần tăng Cổ Mộc đánh rơi xuống vực sâu không đáy mà chết sao? Sau đó thần tăng Cổ Mộc cũng vì tâm mạch bị đứt, trở về Thiếu Lâm tự liền tinh nguyên cạn kiệt mà viên tịch, đây là chuyện ai cũng biết, từng chấn động võ lâm một thời! Sao muội lại đoán hắn là Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách?"
Dương Châu Bình nói: "Là vì vừa rồi hắn tự xưng mình sống ở Thiên Tiêu Tiên Động nên ta mới đoán như vậy."
Hoàng Vân Anh vội hỏi: "Vậy sao muội có thể chắc chắn như vậy?"
Dương Châu Bình nói: "Bởi vì sư phụ ta, Đại Bi Thần Ni, từng kể chuyện võ lâm có nhắc đến một chuyện, chính là có lần sư phụ vân du đến một sơn cốc u tĩnh, lại nhặt được binh khí thành danh của Kim Bồ Tát là "Kim Vi Đà Phật Trượng", trên đó khắc một bài thơ mới, nội dung là:
Bồ Tát rơi xuống vực sâu không đáy,
Tâm hoài cứu thế rộng lớn muôn trượng.
Bỏ Phật Đà quy y nơi khác,
Tiên phủ Thiên Tiêu lại tạo nên thành tựu.
Bồ Tát tái xuất, ta độc tôn.
Lúc đó sư phụ tìm khắp cả ngọn núi, khe sâu cũng không tìm thấy nơi nào gọi là Thiên Tiêu Tiên Động, cũng không thấy tung tích của Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách, lúc đó sư phụ đã quy ẩn, nên cũng không truyền tin tức này ra ngoài võ lâm, vì vậy người ngoài đương nhiên không ai biết chuyện này, nhưng sư phụ vẫn luôn chú ý xem ma đầu Kim Bồ Tát có tái xuất giang hồ hay không, không ngờ năm mươi năm sau, hôm nay lại gặp được một lão già vô danh đến từ Thiên Tiêu Tiên Động, nên ta mạnh dạn đoán hắn chính là lão già đó, cũng chính là ma đầu một thời năm mươi năm trước, Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách."
Dương Châu Bình nói một hơi đến đây, Tiêu La Thanh và Hoàng Vân Anh đều bị câu chuyện võ lâm kỳ bí này làm cho ngây người, ngẩn ngơ lắng nghe, quên mất mình đang ở đâu, cũng như mọi chuyện đang xảy ra, biến động.
Trong lúc vô tình, tiếng sáo kỳ diệu kia không biết đã biến mất từ lúc nào.
Giọng nói của Dương Châu Bình vừa dứt, xung quanh lại trở nên im lặng đáng sợ.
Hoàng Vân Anh lập tức nghĩ đến thần trí của Tiêu La Thanh hoàn toàn bị khống chế bởi tiếng sáo thần bí kia, không khỏi kinh hô:
"Huynh..."
Vẻ kinh ngạc, sợ hãi, hoang mang lập tức hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của nàng, kinh ngạc nhìn Tiêu La Thanh.
Tiêu La Thanh ngơ ngác nói: "Ta..."
Bỗng nhiên lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Không sai, lão quái kia chính là Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách năm mươi năm trước, nhưng quá trình suy đoán của ngươi có chút sai lầm, cũng không phải là điều các ngươi có thể biết được."
Dương Châu Bình kêu lên: "Là Lăng lão tiền bối."
Không biết từ lúc nào Lăng Trung Sương đã đứng cách ba người một trượng.
Hoàng Vân Anh buột miệng: "Lăng lão tiền bối, vừa rồi người nghe thấy hết rồi sao?"
Lăng Trung Sương vẫn lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ta đã đến đây từ lâu rồi."
Tiêu La Thanh đột nhiên hỏi Lăng Trung Sương: "Lăng lão tiền bối, người có đuổi theo người thổi sáo kia không?"
Lăng Trung Sương lại đáp không đúng câu hỏi: "Hiện tại ngươi không phải rất tỉnh táo sao?"
Tiêu La Thanh trong lòng chấn động: "Đúng vậy, hiện tại ta rất tỉnh táo."
Dương Châu Bình kích động nói: "Vậy là huynh đã khỏi rồi, tiếng sáo kia đã biến mất từ lâu rồi!"
Hoàng Vân Anh hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lăng Trung Sương nói: "E là có liên quan đến việc giao đấu bị thương vừa rồi, muốn biết rõ ràng thì chỉ có thể đi hỏi người thổi sáo kia."
Tiêu La Thanh kích động nói: "Vậy ta lập tức đi tìm người thổi sáo kia."
Nói xong liền xoay người định đi.
Lăng Trung Sương thở dài: "Không cần đi tìm hắn nữa."
Tiêu La Thanh kinh ngạc: "Tại sao?"
Lăng Trung Sương nói: "Mấy tháng nay, chẳng phải chúng ta ngày nào cũng đi tìm hắn sao? Nhưng ngươi đã từng tìm thấy hắn chưa?"
Tiêu La Thanh thầm nghĩ: "Đúng vậy! Mấy tháng nay ta vẫn luôn tìm kiếm chủ nhân của tiếng sáo thần bí này. Nhưng thật sự quá thần bí, quỷ dị, rõ ràng nghe thấy ở hướng Đông, đợi đuổi đến hướng Đông, bỗng nhiên lại xuất hiện ở hướng Tây, nhưng tiếng sáo này mỗi lần đều xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất, giống như vẫn luôn theo dõi hành động của mình, âm thầm giúp đỡ mình."
Lăng Trung Sương đột nhiên hỏi: "Ngươi thử xem công lực của mình có còn mạnh như vậy không?"
Tiêu La Thanh nghe vậy liền âm thầm vận khí, chỉ cảm thấy khí huyết lưu thông, không có gì khác thường, nội lực dồi dào, một luồng hơi ấm lập tức truyền khắp toàn thân, hướng về phía một tảng đá lớn cách đó ba trượng, từ xa đánh ra một chưởng, một luồng kình lực mạnh mẽ hùng hậu theo tay mà ra.
"Ầm" một tiếng nổ lớn.
Tảng đá lớn lập tức bị chấn vỡ thành từng mảnh, đá vụn bay tứ tung.
Trên mặt lạnh lùng của Lăng Trung Sương hiện lên một nụ cười vui vẻ: "Tạm thời ngươi sẽ không mất trí nhớ nữa, đi thôi! Bây giờ chúng ta đi."
Tiêu La Thanh hoang mang hỏi: "Đi đâu?"
Lăng Trung Sương nói: "Vạn Nhân Cung!"
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh đồng thanh kêu lên: "Cái gì! Vạn Nhân Cung!"
Lăng Trung Sương nói: "Đi nhanh lên, chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không sẽ không kịp."
Vừa dứt lời, người đã phóng ra ngoài ba trượng, Tiêu La Thanh, Dương Châu Bình, Hoàng Vân Anh lập tức đuổi theo.
Trong lúc chạy, Lăng Trung Sương nói: "Lão già kia sau khi chia tay với ngươi, đi về phía Tây Nam tìm người thổi sáo, lại vô tình bị ta xông vào Vạn Nhân Cung."
Tiêu La Thanh nói: "Cái gì, người nói người đã đến Vạn Nhân Cung?"
Lăng Trung Sương nói: "Không chỉ ta đã đến Vạn Nhân Cung, mà người thổi sáo kia cũng đã đến Vạn Nhân Cung, hơn nữa là gần đây."
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh dùng hết công lực mới miễn cưỡng chạy song song với bọn họ, lúc này cũng không khỏi buột miệng: "Người nói Vạn Nhân Cung ở gần đây!"
Lăng Trung Sương nói: "Đúng vậy, ngay trong ngọn núi này."
Dương Châu Bình đột nhiên nói: "Vậy lão già vô danh kia, Kim Bồ Tát chẳng phải cũng đã đến Vạn Nhân Cung sao?"
Tiêu La Thanh tiếp lời: "Lăng lão tiền bối, vừa rồi người nói Châu Bình muội muội suy đoán có sai lầm, vậy là sao?"
Lăng Trung Sương nói: "Hỏi hay lắm, các ngươi có biết Kim Bồ Tát Ông Tùng Bách mười tám năm trước đã tái xuất giang hồ không?"
Hoàng Vân Anh nói: "Không biết, giang hồ cũng không có tin đồn này!"
Gương mặt Lăng Trung Sương trở nên lạnh lùng vô cùng, hai mắt lạnh lẽo bắn ra tia sáng: "Nếu không phải như vậy, thì mười tám năm trước, khi hắn tái xuất giang hồ, cũng là thời kỳ thần bí nhất, lúc đó chuyện bí ẩn trong võ lâm còn nhiều lắm! Như vụ án diệt môn Hải Phong Sơn Trang của bang chủ Thanh Long Bang Tiêu Hán Quyền, còn có mấy nhân vật nổi danh đồng thời mất tích trong võ lâm!..."
Tiêu La Thanh nghe đến bang chủ Thanh Long Bang Tiêu Hán Quyền, vụ án diệt môn Hải Phong Sơn Trang, không khỏi kích động, những chuyện cũ như hiện ra trước mắt, hai mắt bùng lên ngọn lửa cừu hận, đột nhiên dừng bước. Hắn thê lương nói: "Vụ án diệt môn Hải Phong Sơn Trang có liên quan đến việc mấy người kia mất tích sao?"
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương giật mình, vội dừng bước, hoang mang hỏi: "Có gì không đúng sao?"
Tiêu La Thanh máu huyết sôi trào, bi thương nói: "Vô Ảnh Thần Long Tiêu Hán Quyền chính là cha ta."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương cũng kinh ngạc: "Ngươi là con cháu của Tiêu Hán Quyền, xem ra vụ án diệt môn Hải Phong Sơn Trang có manh mối rồi."
Dương Châu Bình vội la lên: "Lăng lão tiền bối đừng nói vòng vo nữa, mau nói rõ ràng đi."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương lúc này mới chậm rãi kể ra một đoạn bí ẩn võ lâm đã bị che giấu hơn bốn mươi năm: "Thì ra từ bốn mươi năm trước, võ lâm bề ngoài tuy có vẻ yên bình, nhưng thực chất bên trong lại ẩn chứa vô số sát khí, tai họa, các bang phái đều âm thầm đấu đá lẫn nhau, tranh giành ngôi vị bá chủ võ lâm. Bỗng nhiên trong võ lâm xuất hiện một tổ chức bí mật gọi là "Hòa Bình Minh", chuyên đi tìm những người đứng đầu các bang phái để tỉ thí võ công, nhưng có một điều kiện, chính là nếu đánh bại được sứ giả của "Hòa Bình Minh", thì sẽ được tặng một bảo vật võ lâm đã thỏa thuận trước, hơn nữa sứ giả "Hòa Bình Minh" sẽ nghe theo sự sai khiến của người đó, còn nếu người đứng đầu bang phái thất bại, thì phải rút lui khỏi giang hồ, không được nhúng tay vào chuyện võ lâm nữa. Vì sứ giả Hòa Bình Minh võ công cao cường, quỷ dị, bách chiến bách thắng, nên vô số bang phái đã giải tán, biến mất khỏi giang hồ! Nhưng vì bảo vật mà họ đưa ra thực sự quá hấp dẫn, nên lại có một số cao thủ võ lâm chủ động khiêu chiến "Hòa Bình Minh", thế nhưng công lực của sứ giả Hòa Bình Minh cao tuyệt đỉnh võ lâm, không ai có thể chiến thắng, vì vậy nguy cơ chiến loạn trong võ lâm cũng theo đó mà tiêu tan."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương nói đến đây liền dừng lại, liếc nhìn Tiêu La Thanh, chỉ thấy hắn đang chăm chú lắng nghe, như đang chìm đắm trong suy tư điều gì đó, ngây ngốc nhìn mình.
Dương Châu Bình đột nhiên hỏi: "Tổ chức "Hòa Bình Minh" đó, có phải do bốn người lập nên không?"
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương giật mình, nói: "Xem ra chuyện này, ngươi đã biết rồi."
Dương Châu Bình nói: "Không, ta chỉ biết một chút ít thôi."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương nói: "Cái "Hòa Bình Minh" này sau đó lại bại dưới tay một cao thủ mới nổi!..."
Hoàng Vân Anh đã đợi đến sốt ruột, vội nói: "Xin Lăng lão tiền bối kể rõ hơn một chút."
Dương Châu Bình cũng hỏi: "Bại dưới tay ai?"
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương, giọng nói dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: "Chính là bại dưới tay Vô Ảnh Thần Long Tiêu Hán Quyền!"
Ánh mắt ba người không tự chủ được mà nhìn về phía Tiêu La Thanh đang im lặng, điều này khiến ba người bọn họ hồn bay phách lạc, thì ra Tiêu La Thanh lúc này đã không biết đi đâu, thay vào đó là một người bịt mặt áo đen cao gầy đang đứng ở vị trí ban đầu của Tiêu La Thanh.
Chuyện này xảy ra ngay lúc ba người đang nói chuyện, trải qua biến hóa như vậy mà ba cao thủ võ lâm hàng đầu lại không hề hay biết, thật là thần kỳ.
Hoàng Vân Anh quát lớn: "Ngươi là người hay ma?"
Người bịt mặt áo đen cao gầy kia vẫn đứng im không nhúc nhích, trông giống như cương thi trong truyền thuyết, hai cánh tay dài đen nhánh buông thõng qua đầu gối.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương thầm kinh hãi, với công lực của mình mà không hề phát hiện Tiêu La Thanh rời đi từ lúc nào, còn tên quái vật này đến khi nào cũng không biết, trừ phi là chuyện ma quỷ.
Trong lúc suy nghĩ, chỉ thấy Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh đồng thời quát lên một tiếng, bóng chưởng bay múa, đánh thẳng tới, hai người hợp lực tấn công, không phải chuyện đùa, bốn luồng kình phong hung hãn gào thét ập đến.
Người bịt mặt áo đen kia đối với chưởng lực có thể chấn động núi non, phá núi nứt đá này, dường như không hề hay biết, vẫn đứng im không tránh né.
"Bùm! Bốp!" Hai tiếng nổ lớn kèm theo hai tiếng rên rỉ.
Chưởng phong mạnh mẽ thực sự đánh trúng ngực người bịt mặt áo đen, hai tiếng rên rỉ lại phát ra từ miệng Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh, hai người đồng thời bị chấn lui bốn bước, lòng bàn tay đau rát, người bịt mặt áo đen kia vẫn đứng im không nhúc nhích.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương không khỏi buột miệng: "Tu La Thần Công!"
Hoàng Vân Anh vừa định thần lại, kinh hô: "Cái gì, là Tu La Thần Công?"
Phải biết "Tu La Thần Công" là bí kíp Thiếu Lâm, từ khi Thiếu Lâm khai sơn lập phái đến nay, chỉ có số ít người luyện thành, từ trăm năm trước sau khi Thiếu Lâm Liễu Liễu thần tăng luyện thành môn công phu này, ba đời sau của Thiếu Lâm đều không có ai luyện thành, từ đó có thể thấy môn thần công này khó luyện đến mức nào, nghe nói sau khi luyện thành "Tu La Thần Công", sẽ bách độc bất xâm, thủy hỏa bất nhập, đao kiếm bất thương, trở thành kim cương bất hoại, lúc này lại xuất hiện trên người một tên bịt mặt không rõ lai lịch, sao không khiến người ta kinh hãi.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương đã quát lớn: "Tiếp ta một chưởng thử xem?"
Một luồng kình lực như muốn xô núi lấp biển, cuồn cuộn đánh tới...
Chỉ thấy người bịt mặt áo đen, cánh tay khẽ nâng lên, lập tức hóa giải luồng kình lực này thành vô hình.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương, đột nhiên lùi lại ba bước.
Hoàng Vân Anh kiến thức uyên bác, thông minh tuyệt đỉnh, biết cách giao đấu im lặng, vô hình này là một loại kình khí vô hình cực kỳ cao thâm, đồng thời cũng nhận ra nội lực của Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương vẫn kém người bịt mặt áo đen một bậc.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương giật mình, chuyện này không hề nhỏ, hắn nằm mơ cũng không ngờ người bịt mặt áo đen này chỉ khẽ nâng tay, đã tiếp được năm phần công lực "Khuyết Âm Lưỡng Nghi Chân Khí" của mình, hắn tức giận quát lên một tiếng, hai chưởng đột nhiên lật lại, lại là hai luồng "Khuyết Âm Lưỡng Nghi Chân Khí" mười phần lực đạo đánh thẳng vào ngực.
Người bịt mặt áo đen không tránh né, như không hề hay biết, không thấy động tĩnh gì.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương thấy hắn vậy mà không tránh né chưởng lực của mình, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn luyện thành "Tu La Thần Công" thật, cố ý để chưởng lực của ta đánh trúng hắn, sau đó dùng phản chấn lực của "Tu La Thần Công" để làm ta bị thương?"
Nghĩ đến đây, "Khuyết Âm Lưỡng Nghi Chân Khí" giảm đi hai phần, thế đi cũng chậm lại.
Người bịt mặt áo đen đợi đến khi chưởng lực của Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương sắp đến gần, thân hình như quỷ mị, nghiêng người một thước, vừa vặn tránh được thế tấn công, tiếp đó bước nửa bước chân trái lên, tay trái từ dưới vung lên, một chiêu Nộ Hải Bác Long, hung hăng chụp vào mạch môn tay phải của Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương thân hình quỷ dị lật một vòng, lại tiếp tục tấn công, hai chưởng liên hoàn đánh ra!
Trong không khí vang lên tiếng kình khí vù vù.
Lần tấn công này của hắn, lúc thì dùng tay, lúc thì dùng chân, đều với tốc độ nhanh như chớp, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Chưởng ra như gió, chưởng như hoa rơi lả tả, chỉ phong như chém.
Chiêu thức biến hóa kỳ ảo, thế tấn công khó lường.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương ngày xưa là một trong Tam Kỳ quan ngoại, công lực tự nhiên không tầm thường, qua một loạt tấn công, thể hiện đầy đủ tài năng phi phàm, công lực tuyệt đỉnh của hắn.
Hoàng Vân Anh, Dương Châu Bình có thể nói là cao thủ võ lâm hàng đầu, lúc này nhìn mà trong lòng kinh hãi vô cùng, thầm xấu hổ, thầm nghĩ: "Võ công của hai người này thật sự là chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe nói đến. Nếu so sánh võ công của mình với họ, chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng."
Chỉ thấy Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương liên tục tấn công, chiêu thức tuy cực kỳ mạnh mẽ, vừa nhanh vừa hiểm!
Võ công của người bịt mặt áo đen càng là tuyệt đỉnh thiên hạ, hắn chỉ khẽ nâng cánh tay, đã hóa giải hết những thế tấn công mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện, như ma quỷ, không thể nắm bắt.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương tuy chưởng ra như điện, chiêu lạ liên tiếp, nhưng liên tục tấn công ba mươi lăm chiêu, đừng nói là đánh trúng, ngay cả áo choàng đen của đối phương cũng không chạm vào được. Trong lòng tức giận, tấn công càng mạnh mẽ, tốc độ ra chiêu vậy mà tăng lên gấp đôi.
Bỗng nhiên...
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương quát lớn: "Trúng!"
Bỗng nhiên lao người tới, hắn tung ra một chiêu cực kỳ quỷ dị và thâm sâu, cánh tay phải như tia chớp vươn ra, vậy mà từ khoảng không trong thế chưởng kín không kẽ hở kia lướt thẳng vào, đánh vào ngực.
Ngay khi hai chưởng của hắn sắp chạm vào ngực người bịt mặt áo đen, một bàn tay phải bị người ta dùng thủ pháp điểm huyệt kỳ lạ khóa chặt, tay phải tê rần, kình lực lập tức biến mất, một chưởng trái lại đánh trúng ngực người bịt mặt áo đen.
"Bốp!" một tiếng vang giòn. Một tiếng rên rỉ.
Bỗng chốc bóng người tách ra, Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương bị hắn kéo một cái, loạng choạng lùi lại bảy tám bước mới đứng vững, "Ọe!" phun ra một ngụm máu tươi, dường như bị nội thương khá nặng.
Người bịt mặt áo đen phát ra một tiếng gầm rú không giống con người, nhảy lùi về phía sau năm sáu thước, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn chằm chằm vào Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương.
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh đồng thời bị võ công kỳ lạ, thâm sâu, mạnh mẽ này làm cho kinh hãi, họ quên cả reo hò, quên cả kinh ngạc.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương vẻ mặt kinh ngạc nhìn người bịt mặt, hắn vô cùng bội phục thủ pháp điểm huyệt kỳ lạ này, dường như với thủ pháp điểm huyệt này, bất kỳ loại võ công nào trên đời cũng không thể nhanh, tinh diệu và hiểm hóc bằng.
Người bịt mặt áo đen đột nhiên xoay người, không nói một lời, nhanh chóng bay đi.
Hoàng Vân Anh chỉ cảm thấy mắt chớp một cái, đã không thấy bóng dáng hắn đâu, không khỏi kinh hô: "Đây là loại khinh công gì...".
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương đột nhiên thở dài một tiếng thê lương, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mênh mông, trong lòng tràn đầy cảm khái, hắn cảm thấy vũ trụ quá rộng lớn, còn bản thân mình quá nhỏ bé, võ công quá yếu kém.
Hắn cảm khái muôn vàn, chậm rãi xoay người lại, nhìn Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh đang ngây người ra đó.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trong bóng tối cách đó một trượng có một bóng người cao gầy đang đứng.
Người này lại đến một cách lặng lẽ, ba người bọn họ vậy mà không ai phát hiện ra hắn đã đến từ lúc nào.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương tập trung nhìn, bỗng nhiên quát lớn: "Vạn Nhân Cung chủ, ngươi đến vừa lúc lắm, Lăng mỗ đang muốn tìm ngươi."
Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy một đạo nhân bịt mặt đang đứng đó, Hoàng Vân Anh liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Vạn Nhân Cung chủ, người đã phế một cánh tay của Lang Vĩ ở ngôi miếu cổ, đánh Tiêu La Thanh trọng thương nhưng chưa kịp giết thì bị Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương ngăn cản.
Đạo nhân bịt mặt cười khẽ, nói: "Lăng lão hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Gặp kẻ thù, Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương đỏ mắt quát: "Ngươi nên biết năm điều trong giao ước mười tám năm trước của chúng ta đã bị phá vỡ, ta có thể giao đấu với ngươi bất cứ lúc nào."
Đạo nhân bịt mặt cười hắc hắc: "Mười tám năm không gặp, võ công của Lãnh Diện Thần Quân lại tinh tiến không ít, nhưng ngươi có còn nhớ điều thứ bảy trong giao ước không?"
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương tức giận đến mức bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Đương nhiên nhớ, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý, điều thứ bảy trong giao ước sẽ sớm bị phá bỏ thôi."
Đạo nhân bịt mặt biết rõ tính khí kỳ quái của Lãnh Diện Thần Quân, chính là càng tức giận thì càng bình tĩnh, lúc này cười nói: "Thần Quân hà tất phải tức giận như vậy? Chúng ta là huynh đệ, có gì mà không thể nói rõ ràng."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương cười lạnh: "Ta sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần âm mưu của ngươi, ta hỏi ngươi, tên bịt mặt áo đen vừa rồi, có phải lại là xác ướp do ngươi luyện ra không? Nếu ta đoán không lầm, người này tuổi tác, thân phận, võ học tuyệt đối không thua kém ngươi và ta."
Đạo nhân bịt mặt cười lớn: "Hắn sao! Chính là Địa Ngục Quỷ Vương của Vạn Nhân Cung chúng ta, không phải là xác ướp hay người gỗ gì đâu, nếu ngươi biết lai lịch của người này, ngươi sẽ thấy mình thua không oan."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương lạnh lùng nói: "Trên đời này còn có người mà Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương ta phải bội phục sao? Chẳng qua là ngươi đã mê hoặc thần trí của bọn họ, khiến bọn họ liều mạng phát huy hết sức lực mà thôi!..."
Đạo nhân bịt mặt cười gian: "Tùy ngươi muốn nghĩ sao cũng được!... Ha ha ha ha."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương hừ một tiếng, nói: "Ta nói cho ngươi biết! Đêm nay Vạn Nhân Cung chắc chắn sẽ có biến cố lớn!"
Đạo nhân bịt mặt mỉm cười, nói: "Cảm ơn Lăng huynh đã nhắc nhở, ngươi nói câu này thật là thâm ý."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương nói: "Chuyện này không cần nói cho ngươi biết!"
Đạo nhân bịt mặt cười ha hả: "Xem ra ta đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."
Bỗng nhiên Hoàng Vân Anh quát lớn, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: "Vạn Nhân Cung chủ, Tiêu đại ca của chúng ta đâu rồi?"
Đạo nhân bịt mặt hơi sững sờ, cười ha hả: "Thật kỳ lạ, các ngươi đưa Tiêu đại ca của các ngươi đi, rồi lại đến chỗ ta đòi người, thật là nực cười."
Hoàng Vân Anh tức giận đến run người, quát: "Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của huynh ấy, ta sẽ lấy mạng ngươi!..."
Nàng biết đạo nhân bịt mặt trước mặt lợi hại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dương Châu Bình đã rút kiếm từ lâu, quát lớn một tiếng, trong Ngọc Nữ kiếm pháp, một chiêu Từ Hàng phổ độ đâm tới, miệng mắng:
"Tên đạo sĩ thối, tiếp ta một chiêu!"
Đạo nhân bịt mặt hơi sững sờ, né tránh thế tấn công, nói: "Thì ra ngươi là Dương Châu Bình, đệ tử của Đại Bi Thần Ni, thất kính! Thất kính! Hôm nay Vạn Nhân Cung ta, thật sự là mở tiệc lớn, chiêu đãi, chiêu đãi cố nhân, Lăng huynh, ngươi nói có đúng không!..."
Dương Châu Bình đánh hụt một chiêu, Đại Bi kiếm pháp thi triển, hàn quang lưu chuyển, thế kiếm kỳ dị biến ảo, điểm, chém, nuốt, phun, mang theo kình phong hung hãn đánh úp vào các huyệt đạo trên người đạo nhân bịt mặt.
Đạo nhân bịt mặt khẽ động, đã bay ra ngoài một trượng, cười nói: "Nha đầu, kiếm pháp này của ngươi tuy đã được Đại Bi Thần Ni chân truyền, nhưng dùng để đối phó với Bản cung chủ, vẫn còn kém xa lắm."
Dương Châu Bình chỉ cảm thấy bóng người lóe lên, đã thoát khỏi lưới kiếm dày đặc của mình, trong lòng không phục, quát: "Ma đầu, lại tiếp ta một kiếm nữa!"
Nàng lại xông lên, thế kiếm đột nhiên biến đổi, chỉ nghe tiếng gió kiếm rít gào, hàn quang tứ phía, thế như cuồng phong ập đến.
Trong nháy mắt, đạo nhân bịt mặt đột nhiên cười lớn: "Đại Bi kiếm pháp quả nhiên bất phàm... Ha ha ha!"
Tiếng cười vang vọng, hắn như quỷ mị lướt thẳng vào giữa rừng kiếm, tay phải vươn ra, đã khóa chặt cổ tay phải cầm kiếm của Dương Châu Bình, giật lấy thanh kiếm.
Dương Châu Bình giật mình, tay trái vội vàng tấn công, đánh thẳng vào ngực.
Đạo nhân bịt mặt nghiêng người, chưởng lực của Dương Châu Bình lướt qua ngực, hắn thuận thế vỗ một cái, năm luồng chỉ kình đánh ra, điểm trúng năm huyệt đạo của Dương Châu Bình, thuận tay kẹp nàng vào nách.
Chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, không chỉ Hoàng Vân Anh kinh hãi, mà ngay cả Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương cũng không kịp trở tay.
Hoàng Vân Anh quát lên một tiếng, bất chấp hậu quả, người và kiếm hóa thành một luồng sáng bạc đỏ, lao tới.
Bỗng nhiên...
Bóng người lay động. Trong tay đạo nhân bịt mặt lại có thêm một thanh kiếm, Hoàng Vân Anh lao tới đã nằm gọn trong lòng đạo nhân bịt mặt.
Chiêu này của đạo nhân bịt mặt thi triển một cách lặng lẽ, không thấy động tác gì, nếu không tận mắt nhìn thấy, thực sự không dám tin trên đời lại có võ công thần kỳ như vậy.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng đến mức khiến người ta như đang ở trong hầm băng: "Vạn Nhân Hùng, mau thả hai người họ ra!"
Đạo nhân bịt mặt bị vẻ mặt hiếm thấy này của Lãnh Diện Thần Quân làm cho chấn động, hơi sững sờ, nói: "Nếu ta không thả thì sao?"
Hai mắt Lãnh Diện Thần Quân bắn ra tia sáng lạnh lẽo, nói từng chữ một: "Không phải ngươi chết thì chính là ta vong, máu chảy đầu rơi tại đây!"
Đạo nhân bịt mặt cười ha hả: "Lăng Trung Sương, bây giờ khác xưa rồi, bốn mươi năm trước Vạn Nhân Hùng ta còn có chút sợ ngươi, mười tám năm trước còn có chút kiêng dè, còn hôm nay e rằng Lãnh Diện Thần Quân ngươi chưa chắc đã là đối thủ của Vạn Nhân Hùng ta, nên thức thời một chút, huống hồ hôm nay Vạn Nhân Cung đã lớn mạnh, Lăng Trung Sương ngươi càng không đáng để Bản cung chủ bận tâm."
Lãnh Diện Thần Quân sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói: "Vậy thì thử xem!
Đạo nhân bịt mặt, khóe miệng hiện lên nụ cười nham hiểm: "Lăng Trung Sương, ta thấy ngươi đối với con tiện tỳ kia vẫn còn tình cảm, nhưng nàng ta chưa chắc đã nhận ra ngươi!..."
Lãnh Diện Thần Quân như bị hàng vạn mũi kim đâm vào tim, toàn thân đột nhiên run rẩy dữ dội, lạnh lùng nói: "Vạn Nhân Hùng, ngươi đừng có quá đáng, vết thương mười tám năm trước mà khơi lại thì chẳng ai hay ho cả, loại thủ đoạn kích tướng này, ta tuyệt đối sẽ không mắc mưu, ngươi cứ yên tâm đi."
Đạo nhân bịt mặt đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười tràn ngập sự thê lương, oán độc, phẫn hận, độc ác.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương không khỏi liếc nhìn hắn với ánh mắt thương hại, đồng cảm, nói: "Vạn Nhân Hùng, chỉ cần ngươi từ bỏ ân oán trước kia, Lăng Trung Sương ta cũng nguyện từ nay rút lui khỏi giang hồ, không truy cứu mọi chuyện ngươi đã làm trong mười tám năm qua."
Đạo nhân bịt mặt, toàn thân khẽ run rẩy, tuy hắn bịt mặt bằng khăn đen, nhưng vẫn có thể thấy hắn vô cùng kích động.
Mặt đất chìm trong bóng tối mịt mùng -
Lúc này không có một tiếng động nào.
Xung quanh càng là bầu không khí ngột ngạt đáng sợ!...
Bỗng nhiên, Lãnh Diện Thần Quân phá vỡ sự im lặng: "Vạn Nhân Hùng, ngươi có đồng ý không?"
Vài câu ngắn ngủi, mang theo ý cầu xin.
Đạo nhân bịt mặt lạnh lùng nói: "Không, Vạn Nhân Hùng ta tuyệt đối không có ngày hối hận, hôm nay hai đứa nhỏ này, nể mặt ngươi ta tha cho chúng, nhưng ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau tình nghĩa của ta đối với ngươi đã hết, lần sau gặp lại, sẽ là mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình, bất chấp thủ đoạn mà ra tay, nói đến đây thôi, hẹn gặp lại!"
Nói xong, hắn thả Hoàng Vân Anh và Dương Châu Bình ra, xoay người định rời đi.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương lạnh lùng nói: "Chậm đã!"
Đạo nhân bịt mặt quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa?"
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương nói: "Còn đứa nhỏ Tiêu La Thanh kia nữa, nếu ngươi nể mặt lão phu, cũng nể mặt mẹ nó, thì đừng làm khó nó quá."
Đạo nhân bịt mặt cười lạnh một tiếng: "Trước khi ta gặp mẹ nó, ta sẽ không làm khó nó quá."
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương lạnh lùng nói: "Nếu đã vậy, ngươi thả nó ra đi!"
Đạo nhân bịt mặt cười nói: "Ngay cả ngươi cũng không tin tưởng Vạn Nhân Hùng sao? Tuy Vạn Nhân Hùng ta nổi tiếng âm hiểm, độc ác, quỷ quyệt, nhưng cũng có thể nói là một lời đáng giá ngàn vàng, nếu không cũng sẽ không giằng co với các ngươi đến ngày hôm nay!"
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương nói: "Được! Điểm này ta tin ngươi, ta còn có thể nói cho ngươi biết, Ông Tùng Bách, còn có một người thổi sáo thần bí chưa rõ thân phận, cách đây không lâu đã xông vào Vạn Nhân Cung của ngươi, nếu ta đoán không lầm, Đại Bi Thần Ni và nàng ta... cũng sẽ đến đây! Ngươi mau trở về chuẩn bị, chuẩn bị đi!"
Đạo nhân bịt mặt lại lạnh lùng nói: "Ngươi đừng quên bây giờ ngươi và ta đã trở thành kẻ thù, mọi tình nghĩa đều không còn nữa."
Vừa dứt lời, người đã biến mất trong màn đêm.
Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương thở dài một tiếng, cảm xúc dâng trào, nhìn bóng lưng đạo nhân bịt mặt biến mất, hắn có thể nghe ra trong câu nói cuối cùng của hắn, tuy lời lẽ lạnh lùng, ngang ngược, nhưng lại ẩn chứa một tia ôn hòa, hắn cảm thấy thời gian trôi qua, thời thế thay đổi, con người cũng thay đổi, ngay cả hắn và Vạn Nhân Hùng chẳng phải cũng đã thay đổi rồi sao?
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh bị Vạn Nhân Cung chủ Vạn Nhân Hùng điểm huyệt, người không thể cử động, miệng không thể nói, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, vừa rồi mọi chuyện đều nhìn thấy rõ ràng, nghe thấy rõ ràng, cả hai đều là người thông minh tuyệt đỉnh, sâu sắc cảm nhận được mối quan hệ không bình thường giữa Lăng Trung Sương và đạo nhân bịt mặt Vạn Nhân Cung chủ Vạn Nhân Hùng, đồng thời cũng liên quan đến bản thân mình, còn có Tiêu La Thanh!... Bao nhiêu mối quan hệ ly kỳ, phức tạp, tinh tế!... khiến hai cô gái thông minh tuyệt đỉnh này nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu ra được.
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt cảm khái của Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương, không khỏi đồng thời rơi lệ thương cảm, hai mắt đỏ hoe, họ không biết tại sao mình lại khóc? Tại sao mình lại đồng cảm với người vừa liều mạng chém giết kia!...
Bỗng nhiên Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương lẩm bẩm tự nói: "Bốn mươi năm tháng trôi qua như nước chảy, mây chiều biến ảo, chỉ còn lại nỗi hận..."
Ai bảo anh hùng không rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc đau lòng.
Lúc này, trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương, vậy mà lại có hai hàng nước mắt lăn dài...
Xung quanh lập tức bao trùm một bầu không khí u ám.
Tràn ngập nỗi buồn, thê lương.
Bỗng nhiên, một giọng hát ai oán vang lên từ miệng Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương:
"... Ruột đau đứt đoạn nơi cuối sông xuân, chống gậy bước đi đứng trên bãi cát... Người đời nào biết ta lòng tan nát... nhẹ dạ trêu hoa theo dòng nước trôi!..."
Giọng hát đau lòng, âm điệu bi tráng, thân ảnh Lãnh Diện Thần Quân Lăng Trung Sương theo tiếng hát dần dần mơ hồ, biến mất trong góc tối.
Mặt đất - một màu xám xịt.
Hướng Đông dần dần lộ ra một tia sáng trắng như bụng cá -
Đúng là lúc bình minh.
Lúc này, trên không trung không có gió, xung quanh cũng là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Trong một khu rừng rậm rạp, bỗng nhiên vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của một người phụ nữ, phá vỡ sự yên tĩnh của vùng đất hoang vu: "Châu Bình muội, khu rừng này hình như có gì đó kỳ lạ!"
Lại có một giọng nói nữ nhi ngọt ngào đáp lại: "Sao lại không kỳ lạ chứ, chúng ta đi trong rừng này ba canh giờ rồi mà vẫn không ra được, lại không gặp một ai, chẳng lẽ trong Vạn Nhân Cung không có người sao?"
Hai người này chính là Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh, những người bị Vạn Nhân Hùng điểm huyệt, Lãnh Diện Thần Quân đã rời khỏi họ, thì ra sau khi Lãnh Diện Thần Quân rời đi nửa canh giờ, huyệt đạo của họ tự động được giải, tuy họ nghe rõ Vạn Nhân Hùng đồng ý thả Tiêu La Thanh, nhưng vẫn không yên tâm nên đã đuổi theo vào núi sau, đi vào khu rừng này.
Chỉ nghe Hoàng Vân Anh lại nói: "Châu Bình muội muội, khu rừng này chắc chắn được sắp xếp theo một loại trận pháp kỳ lạ nào đó, nhưng chúng ta đã thử mọi loại trận pháp rồi, vẫn không ra được, ta thấy căn nhà tranh kia có lẽ có gì đó kỳ lạ, chúng ta quay lại đó xem thử đi!"
Dương Châu Bình nói: "Ta đã vào xem căn nhà tranh đó rồi, bên trong ngoài một đống rơm rạ ra thì không còn gì khác!"
Hoàng Vân Anh nói: "Bất kể thế nào, ta cũng phải xem cho kỹ!"
Thân hình hai người thoắt ẩn thoắt hiện, trong rừng cây, lúc trái lúc phải, lúc tiến lúc lùi, chạy thẳng vào sâu trong rừng, đi vòng vo trong rừng một lúc, một căn nhà tranh xiêu vẹo, sắp đổ đã hiện ra trước mắt.
Hoàng Vân Anh đột nhiên lại nói: "Khu rừng trong vòng nửa dặm xung quanh căn nhà tranh này rõ ràng được trồng theo trận pháp Tứ Tượng Ngũ Hành, nhưng đoạn đường vừa rồi, dù chúng ta có thử hết Thái Ất Vô Cực, Tứ Tượng Ngũ Hành, Cửu Cung Bát Quái, Thất Tinh Bắc Đẩu cũng không ra được."
Dương Châu Bình nói: "Kệ nó đi, chúng ta vào nhà tranh nghỉ ngơi một lát đã!"
Bỗng nhiên, Hoàng Vân Anh kinh hô: "Lúc nãy trước khi đi chẳng phải muội đã mở cửa gỗ của nhà tranh ra sao? Sao bây giờ lại đóng rồi?"
Dương Châu Bình cũng giật mình, kinh ngạc nói: "Đúng vậy! Lúc ta ra ngoài rõ ràng là mở mà, sao bây giờ lại đóng chặt, thời tiết thế này lại không có gió, tuyệt đối không thể tự đóng lại được, chẳng lẽ có người đến đây!"
Lúc này, trong bóng tối lờ mờ, chỉ thấy một căn nhà tranh đơn độc, mọc lên giữa đám cỏ dại, trông vô cùng hoang vắng, hai cánh cửa gỗ xiêu vẹo, đóng chặt.
Dương Châu Bình nói: "Chúng ta vào xem thử trước đã."
Hoàng Vân Anh nói: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Dương Châu Bình nói: "Sợ gì chứ? Có người thì càng tốt, gọi hắn ra hỏi thử."
Hoàng Vân Anh cười nói: "Châu Bình muội muội, muội vẫn bướng bỉnh như vậy."
Dương Châu Bình nói: "Chúng ta cũng không thể cứ đứng đây chờ mãi được!"
Hoàng Vân Anh nói: "Vậy thế này đi, ta vào trước, muội ở ngoài tiếp ứng."
Dương Châu Bình vội vàng nói: "Không! Vẫn là ta vào cùng tỷ!"
Hoàng Vân Anh thầm cười: "Con bé này vẫn còn trẻ con như vậy."
Bất đắc dĩ nói: "Vậy muội đi theo sau ta, không được hành động thiếu suy nghĩ!"
Dương Châu Bình mỉm cười gật đầu, rút kiếm ra, đi thẳng về phía nhà tranh.
Chỉ thấy cửa nhà tranh đóng chặt, không thấy động tĩnh gì, cũng không nghe thấy tiếng động nào.
Hoàng Vân Anh tay cầm kiếm, lạnh lùng quát: "Có ai không?"
Nàng liên tục hỏi mấy tiếng, không nghe thấy ai trả lời.
Dương Châu Bình đợi đến sốt ruột, đẩy cửa, lao vào trong.
Hoàng Vân Anh trong lòng lo lắng, thầm nghĩ: Con bé này thật là gan dạ!
Thì ra hai cánh cửa gỗ kia không có chốt, bị Dương Châu Bình đẩy một cái, hai cánh cửa liền mở toang.
Hoàng Vân Anh không khỏi nhỏ giọng gọi: "Châu Bình muội muội, cẩn thận."
Nàng nghiêng người, vội vàng đuổi theo vào trong.
Chỉ thấy trong nhà tranh đầy mạng nhện và bụi bặm, cửa sổ đã hư hỏng từ lâu, tường đất cũng đã đổ nát, liếc mắt một cái là có thể thấy căn nhà tranh này đã lâu không có người đến, nhìn từ bên ngoài, cả căn nhà tranh tạo cho người ta cảm giác hoang phế, vắng lặng, âm u và đáng sợ.
Cộng thêm sự yên tĩnh xung quanh, Dương Châu Bình thực sự có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên...
Một tiếng kêu "chít chít chít!" kỳ quái vang lên.
Dương Châu Bình hét lên một tiếng, hoảng sợ lùi lại ba bước, ôm chầm lấy Hoàng Vân Anh.
Hoàng Vân Anh nhìn kỹ, thì ra là do mình đột ngột mở cửa đi vào, làm kinh động một con chuột, con chuột này lâu ngày không gặp người, sợ hãi chạy vào góc nhà.
Nàng khẽ cười nói: "Là một con chuột, xem muội sợ đến mức này."
Dương Châu Bình vùng ra khỏi vòng tay Hoàng Vân Anh, nói: "Cái gì, là chuột, xem ta không đập chết mấy con!"
Hoàng Vân Anh cười nói: "Châu Bình muội muội đừng nói mạnh miệng nữa, muội không xem lại mình xem."
Dương Châu Bình mặt đỏ bừng, nói: "Hừ! Ta mới không sợ!"
Nói xong nàng đi thẳng vào trong nhà tranh.
Hoàng Vân Anh đột nhiên nói: "Chậm đã! Châu Bình muội, muội có thấy con chuột vừa rồi có gì đó kỳ lạ không!"
Dương Châu Bình thực sự thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu ý Hoàng Vân Anh, kinh hô: "Đúng vậy! Gần đây không có ruộng đồng, nhà cửa! Căn nhà tranh này nhìn lớp bụi dày đặc kia, đã lâu không có người ở, trong nhà lại không có chút thức ăn nào, những con chuột này sao lại ở đây, chẳng lẽ có chỗ bí mật nào đó sao!"
Vừa nói, hai người nhẹ nhàng đi tìm kiếm những nơi tối tăm trong góc nhà.
Bỗng nhiên, Hoàng Vân Anh kéo Dương Châu Bình lại: "Muội xem cánh cửa gỗ ở góc nhà kia có phải có gì đó kỳ lạ không!"
Dương Châu Bình nhìn kỹ, quả nhiên ở góc nhà có một cánh cửa gỗ, dài khoảng tám thước, rộng hai thước, lúc này bụi bặm rơi xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng, lần trước mình vào nhà xem xét thì không phát hiện trong tường có cánh cửa này, không khỏi buột miệng nói: "Đúng vậy! Cánh cửa này có người động vào."
Nói xong, nàng dùng kiếm chỉ vào khe hở, cạy ra.
Hoàng Vân Anh cũng âm thầm đề phòng, phòng ngừa bất trắc.
"Két!" một tiếng, cánh cửa gỗ vậy mà mở ra.
Tiếng bản lề chói tai, khiến bầu không khí ngột ngạt, vắng lặng trong nhà tranh càng thêm phần đáng sợ, căng thẳng.
Hoàng Vân Anh dùng kiếm che ngực, tập trung nhìn vào trong cửa, chỉ thấy trong bóng tối phía sau cánh cửa, có một cầu thang đá dẫn xuống dưới, vậy mà là cầu thang thông xuống hầm ngầm, trong lòng nàng vừa căng thẳng vừa kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Châu Bình muội muội, trong căn nhà tranh đơn sơ này vậy mà lại có hầm ngầm, xem ra người sống ở đây chắc chắn không phải người bình thường!"
Dương Châu Bình tiếp lời: "Đúng vậy! Nơi này nằm trong Vạn Nhân Cung, đã sống trong Vạn Nhân Cung thì còn có người tốt gì nữa, nếu không họ cần gì phải bịt mặt, giả thần giả quỷ, chắc chắn là có gì đó mờ ám."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Hoàng Vân Anh nhớ đến ngày xưa mình đầu quân cho kẻ đứng đầu tà đạo, làm bang chủ Thanh Long Bang, chẳng phải cũng bịt mặt, hét ra lửa, làm mưa làm gió, giả thần giả quỷ sao, nghĩ đến đây không khỏi đỏ mặt, cười gượng gạo: "Đúng vậy! Đều không phải người tốt!"
Dương Châu Bình đương nhiên không nghĩ đến điều này, buột miệng nói: "Mau tìm đuốc đi, chúng ta vào xem thử!"
Hoàng Vân Anh nhặt mấy cành cây khô, lấy một nắm cỏ khô, thò tay vào trong ngực lấy ra một vật, thuận tay lắc một cái, lửa bùng lên.
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh mỗi người cầm một ngọn đuốc, tay phải cầm kiếm, tập trung đề phòng, chậm rãi đi xuống theo cầu thang đá, dưới ánh đuốc, có thể nhìn thấy rõ ràng mười mấy bậc thang đá phía dưới là một căn phòng đá dưới lòng đất.
Dương Châu Bình nói: "Ta xuống trước."
Cũng không đợi Hoàng Vân Anh trả lời, nàng nhảy vọt xuống hầm ngầm.
Hoàng Vân Anh cũng vội vàng nhảy xuống.
Dương Châu Bình vừa chạm đất, liền sải bước đi vào căn phòng đá.
Hoàng Vân Anh cũng vội vàng đuổi theo.
Bỗng nhiên!...
Chỉ cảm thấy một mùi ẩm mốc xộc vào mũi.
Bỗng nhiên, Dương Châu Bình lại hét lên một tiếng thất thanh, liên tục lùi lại ba bước.
Hoàng Vân Anh giơ đuốc lên, nhìn lên, chỉ thấy mười mấy chiếc quan tài xếp thành một hàng trong căn phòng đá.
Không gian càng thêm phần lạnh lẽo đáng sợ, Hoàng Vân Anh dù gan dạ cũng không khỏi rùng mình.
Một lúc sau, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Đây là chuyện gì nữa?"
Hoàng Vân Anh nhíu mày, lại nói: "Chúng ta qua đó xem thử!"
Dương Châu Bình lấy hết can đảm, sải bước đến bên cạnh một chiếc quan tài, nói: "Vân Anh tỷ, có muốn mở một chiếc quan tài ra xem thử không?"
Hoàng Vân Anh nói: "Xem thì được, nhưng phải cẩn thận đấy."
Dương Châu Bình không dám lơ là, lùi lại hai bước, dùng tay che người, giơ kiếm cạy nắp quan tài.
Bỗng nhiên Hoàng Vân Anh quát: "Chậm đã!"
Dương Châu Bình vội dừng tay, lùi lại ba bước.
Hoàng Vân Anh giơ cao ngọn đuốc, ánh mắt đảo quanh, phát hiện trên mỗi bức tường của căn phòng đá đều treo hai ngọn đèn dầu, nàng đưa tay châm một ngọn đèn dầu bên phải, vậy mà đèn sáng lên.
Dương Châu Bình cũng làm theo, hai người nhanh chóng thắp sáng tám ngọn đèn dầu trong căn phòng đá.
Bên trong căn phòng đá, bỗng chốc sáng như ban ngày.
Mọi thứ trong phòng đều hiện rõ, chỉ thấy trong phòng bày mười tám chiếc quan tài sơn đỏ, ngoài ra không còn gì khác.
Dương Châu Bình lấy lại can đảm, nói: "Mở một chiếc ra xem thử bên trong là yêu ma quỷ quái gì?"
Hoàng Vân Anh không ngăn cản, chỉ âm thầm vận công, tập trung đề phòng, nói: "Cẩn thận!"
Dương Châu Bình còn chưa nhìn rõ thứ đang dựng đứng trong quan tài, liền vung tay lên, ném thanh kiếm trong tay ra như ám khí.
Hoàng Vân Anh cũng đồng thời đánh ra một chưởng mang theo công lực tập trung ở tay trái.
"Vút! Ầm!."
Kiếm và chưởng đồng thời đánh trúng mục tiêu.
Nhìn kỹ, chỉ thấy thứ đang ngồi trong quan tài, vậy mà là một xác chết được quấn bằng vải trắng, lúc này thanh kiếm của Dương Châu Bình đâm xuyên qua ngực, còn đầu thì bị Hoàng Vân Anh đánh cho nát bét.
Dương Châu Bình vừa định thần lại, liền nhíu mày nói: "Một xác chết sao lại có thể ngồi dậy?"
Hoàng Vân Anh nhìn kỹ, thì thấy xác chết kia bị một sợi dây sắt quấn quanh cổ, đầu kia buộc vào nắp quan tài, nắp quan tài vừa mở ra, dưới tác động của sợi dây sắt, kéo xác chết ngồi dậy.
Dương Châu Bình nhìn rõ sự việc, thở phào nhẹ nhõm: "Ta cứ tưởng là nó thực sự có thể ngồi dậy, thì ra là bị dây sắt kéo."
Hoàng Vân Anh chậm rãi bước đến gần quan tài, âm thầm vận công đề phòng, trước tiên nhìn vào trong quan tài, không thấy gì khác thường, mới rút thanh kiếm của Dương Châu Bình ra khỏi xác chết, đưa cho Dương Châu Bình, nói: "Châu Bình muội, lần sau đừng có ném kiếm lung tung nữa."
Dương Châu Bình nhận lấy kiếm, ánh mắt xinh đẹp lại nhìn chằm chằm vào xác chết kia, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi:
"Rốt cuộc là đang giở trò gì đây."
Hoàng Vân Anh nói: "Xác chết được quấn bằng vải, rõ ràng là không có vết thương."
Dương Châu Bình đột nhiên nói: "Chúng ta mở thêm một chiếc quan tài nữa xem thử."
Nói xong, nàng đi đến chiếc quan tài thứ hai, âm thầm vận công, đẩy nắp quan tài ra, cũng giống như vậy, nắp quan tài rơi xuống, nhưng lần này không có xác chết nào bật ra. Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nhìn vào trong quan tài, chỉ thấy bên trong nằm một xác chết được quấn bằng vải từ đầu đến chân, ngay cả mặt cũng được quấn kín, nhưng không hề đáng sợ.
Dương Châu Bình đột nhiên nói: "Chúng ta cứ mở hết những quan tài này ra xem thử đi!"
Hoàng Vân Anh nói: "Được thôi, chúng ta chia nhau ra mở nắp quan tài."
Nói xong, nàng đi đến chiếc quan tài thứ ba, vận công đẩy ra, cũng giống như vậy, nắp quan tài rơi xuống, nhìn kỹ, lại là một xác chết được quấn bằng vải.
Bên kia nghe thấy Dương Châu Bình gọi: "Ở đây cũng là một xác chết được quấn bằng vải."
Từng xác chết được quấn bằng vải trắng, hiện ra trước mắt.
Bốn xác!
Năm xác!
Sáu xác!
Cả thảy đã mở ra mười hai chiếc, còn lại sáu chiếc quan tài chưa mở.
Dương Châu Bình và Hoàng Vân Anh tiếp tục mở quan tài.
Bỗng nhiên, Dương Châu Bình "á!" một tiếng hét thất thanh vang lên.
Hoàng Vân Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Châu Bình đã mở nắp một chiếc quan tài, ngây người nhìn thứ gì đó trong quan tài, vội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Dương Châu Bình hoảng hốt nói: "Tỷ xem người này, là sống hay chết?"
Hoàng Vân Anh bước nhanh đến trước quan tài, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm, mặc áo đen, nằm thẳng đơ trong quan tài, hai mắt mở to, trông như người sống.
Trong căn phòng đá âm u, dưới ánh đèn sáng rực, chỉ riêng những xác chết được quấn bằng vải trắng đã đủ đáng sợ rồi, lúc này vậy mà lại xuất hiện một người trông sống động như thật, không khỏi khiến Hoàng Vân Anh gan dạ cũng phải rùng mình, sởn gai ốc.
Dương Châu Bình bỗng nhiên lại kêu lên một tiếng: "Hoàng tỷ tỷ, tỷ có nhận ra người này không!"
Hoàng Vân Anh nhìn kỹ một lúc, cũng không khỏi biến sắc. Nàng nói: "Là chưởng môn phái Thanh Thành, Thiên Huyễn Thần Kiếm Lâm Đại Sâm!"
Dương Châu Bình cũng nói: "Đúng vậy, chính là hắn!"
Hoàng Vân Anh nói: "Không ngờ thi thể của Thiên Huyễn Thần Kiếm Lâm Đại Sâm mất tích mười sáu năm lại ở chỗ này!"
Dương Châu Bình đột nhiên lắc đầu, nói: "Kỳ lạ!"
Hoàng Vân Anh nói: "Đương nhiên là kỳ lạ rồi."
Dương Châu Bình vội nói: "Không, không phải ý đó."
Hoàng Vân Anh sững sờ, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Dương Châu Bình nói: "Nhìn lớp bụi bám trên nắp quan tài, những người này ở trong quan tài ít nhất cũng phải vài năm rồi, sao thi thể lại không bị hỏng?"
Hoàng Vân Anh nhìn xác chết trong quan tài, nói: "Những thi thể này e rằng đã được ngâm thuốc, nên không..."
Bỗng nhiên, nàng kinh hô một tiếng, ngừng nói.
Dương Châu Bình giật mình, hỏi: "Có chuyện gì không ổn sao?"
Hoàng Vân Anh đột nhiên hét lớn: "Những người này đều là xác ướp!"
Dương Châu Bình không khỏi buột miệng: "Xác ướp!"
Hoàng Vân Anh nói: "Những người này chính là xác ướp do Vạn Nhân Cung luyện chế! Muội có nhớ mười hai người mất hồn đã tập kích tổng đàn Thanh Long Bang chúng ta không, còn có Âm Gian Nữ, Địa Ngục Quỷ Vương và công lực phi phàm của Tiêu đại ca khi mất trí nhớ, đều không phải là sức người có thể chống lại, Vạn Nhân Cung chủ dùng Luyện Hồn Chân Kinh luyện chế ra nhiều người mất hồn như vậy, có thể thấy hắn bá đạo đến mức nào."
Dương Châu Bình đột nhiên nói: "Xem ra những người trong quan tài này đều là cao thủ võ lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Hoàng Vân Anh suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta mở hết những quan tài còn lại ra xem thử là những ai."
Vừa nói, nàng dùng sức đẩy nắp một chiếc quan tài gỗ: "Két!" một tiếng, nắp quan tài mở ra.
Hai người đồng thời nhìn vào trong quan tài.
"Á!" Hai người đồng thời lùi lại một bước. Cả hai cùng hét lên một tiếng thất thanh, sắc mặt đại biến -
Đăng bởi | quangkhai95 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |