Dương Gia Kinh Biến 2
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt...
Mộ Dung Cương tay phải vung roi, tay trái tung quyền, không cho hai tên quái nhân có cơ hội thở dốc, rồi tiếp tục tấn công.
Chiêu thức của Mộ Dung Cương nhanh chóng, độc ác vô cùng, roi chỉ thẳng vào yếu huyệt của đối phương, quyền mạnh như chẻ đá, thế mạnh bức người, oai phong lẫm liệt.
Hai tên quái nhân này tuy võ công không yếu, nhưng Mộ Dung Cương khí thế bức người, cây roi xương trắng được sử dụng như rồng như hổ, quỷ dị khó lường, khiến người ta không kịp phòng bị.
Ba mươi chiêu đã qua, hai tên quái nhân hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thấy hai tên quái nhân sắp thua, mỹ phụ áo đỏ bỗng quát: "Các ngươi lui ra hết cho ta".
Sao Mộ Dung Cương có thể để hai người rút lui, hắn quát lên một tiếng, tung quyền tấn công ba chiêu, ba chiêu này thế mạnh phi thường, hai tên quái nhân bị quyền kình đánh lùi lại hai bước.
Vút vút hai tiếng, roi xương trắng như rắn độc thè lưỡi điểm tới...
Chỉ nghe hai tiếng rên khẽ, hai tên quái nhân đã bị điểm huyệt, ngã xuống đất.
Mộ Dung Cương bản tính hiền lành, chỉ điểm huyệt rồi thôi, thu roi lại.
Mỹ phụ áo đỏ lúc này chậm rãi bước tới, vẻ mặt đầy nụ cười, nói: "Ba tên này đáng chết!"
Vừa dứt lời, mỹ phụ áo đỏ đột nhiên tung một cước nhanh như chớp, đá vào những tên quái nhân đang nằm dưới đất.
Mộ Dung Cương tưởng rằng ả muốn giải huyệt cho ba người, nào ngờ tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ba tên quái nhân sau khi mỗi tên lĩnh một cước của mỹ phụ áo đỏ, đều nôn ra máu, co giật rồi chết.
Hành động bất ngờ này khiến Mộ Dung Cương sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Cương mới quát hỏi: "Tại sao ngươi lại giết bọn họ?"
Mỹ phụ áo đỏ mỉm cười: "Ba tên này bất trung bất nghĩa nên đáng chết!"
Mộ Dung Cương ngẩn người: "Ba người này liều mạng vì ngươi, tại sao lại nói bất trung bất nghĩa?"
Mộ Dung Cương bản tính thật thà, thấy ba tên quái nhân bị mỹ phụ áo đỏ giết chết thảm khốc như vậy, không khỏi cảm thấy bất bình, phẫn nộ, liền lên tiếng bênh vực họ.
Mỹ phụ áo đỏ cười nói: "Bọn họ là thủ hạ cũ của Dương Thương Hạc, nhưng lại phản bội Nhất Bút Chỉ Thiên Dương Thương Hạc, loại người ăn cháo đá bát này, tự nhiên đáng chết."
Mộ Dung Cương giật mình, hỏi: "Sao? Ba người này không phải thuộc hạ của ngươi sao?"
Mỹ phụ áo đỏ đáp: "Không phải."
Mộ Dung Cương kinh hãi nghĩ thầm: "Như vậy, quả nhiên như đại ca đã nói, Dương gia đã xảy ra biến cố... Vì vậy, thuộc hạ của Dương Thương Hạc cũng đã theo Ma Âm Nữ..."
Trong lúc Mộ Dung Cương đang suy nghĩ, mỹ phụ áo đỏ đột nhiên nhanh như chớp lao tới, tay phải nhanh chóng chộp lấy mạch môn của Mộ Dung Cương.
Mộ Dung Cương không ngờ ả lại đột ngột ra tay nhanh như vậy, vội vàng lùi lại hai bước.
Nào ngờ mỹ phụ áo đỏ khẽ lắc người, bước chân dịch chuyển, thân hình xoay một vòng, đã áp sát Mộ Dung Cương, giơ tay đánh xuống.
Thấy thân pháp nhanh nhẹn, chiêu thức quỷ dị của ả, Mộ Dung Cương biết đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp, hắn vội vàng lùi lại năm bước, vung roi chặn chưởng của mỹ phụ áo đỏ, tay trái đồng thời tung ra một chưởng.
Chưởng này của Mộ Dung Cương dồn hơn tám thành nội lực, cảm giác một luồng kình lực mạnh mẽ cùng tiếng gió rít vang lên, như núi lở đánh thẳng về phía đối phương.
Mỹ phụ áo đỏ dường như không hề sợ hãi trước quyền kình của Mộ Dung Cương, nàng nhanh chóng giơ tay chặn lại.
Mộ Dung Cương nghĩ rằng chưởng này đủ để đánh bị thương hoặc đánh lùi ả.
Nào ngờ sự việc lại diễn ra ngoài dự đoán, mỹ phụ áo đỏ sau khi đỡ một chưởng vẫn đứng vững như bàn thạch.
Mộ Dung Cương lại "oa" một tiếng, nôn ra máu, hai vai run rẩy, lùi lại bảy tám bước.
Mỹ phụ áo đỏ cười khẽ: "Đây chỉ là màn dạo đầu nhỏ dành cho ngươi, bây giờ ngươi tự chọn giữa sống và chết đi."
Mộ Dung Cương bị phản lực từ nội công của ả đánh trúng nội tạng, lùi tám bước, ngã ngồi xuống đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy choáng váng.
Mỹ phụ áo đỏ uyển chuyển bước tới trước mặt Mộ Dung Cương, vươn tay ngọc chạm nhẹ vào đỉnh đầu hắn, quát:
"Ngươi muốn sống hay muốn chết?"
Mộ Dung Cương hừ lạnh một tiếng: "Sống thì như thế nào? Chết thì như thế nào?"
Mỹ phụ áo đỏ nói: "Nếu ngươi muốn sống, hãy trói tay chịu trói." Mộ Dung Cương vô cùng kinh ngạc trước võ công kỳ lạ của mỹ phụ áo đỏ, lúc này hắn không biết mình đã trúng phải võ công độc ác gì, mà toàn thân bủn rủn, không còn sức chống cự.
Mộ Dung Cương lạnh lùng đáp: "Ta muốn sống hay muốn chết đều được, bây giờ mạng của ta không phải nằm trong tay ngươi sao?"
Nghe vậy, mỹ phụ áo đỏ bỗng nhiên cười khanh khách!
Tiếng cười của ả cực kỳ kỳ lạ, dường như mang vẻ khinh thường, coi rẻ.
Mộ Dung Cương nghe mà sững sờ, tức giận hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Mỹ phụ áo đỏ bỗng ngừng cười, sát khí hiện rõ trên mặt.
Mộ Dung Cương nhìn mà giật mình, thầm kêu khổ: "Thôi xong rồi!"
Bỗng một giọng nói sang sảng vang lên: "Mai sư muội, đừng làm hại tính mạng của hắn."
Mỹ phụ áo đỏ vốn định đánh ra nội lực từ tay trái đang đặt trên đỉnh đầu Mộ Dung Cương, nghe vậy liền thu tay lại.
Mộ Dung Cương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong màn sương sớm mờ ảo, có bốn người đang thong thả bước tới. Hai người trong số đó là Huyền Ngọc Tiêu Hoàng Phủ Hoa và Lạt Thủ Độc Châm Đường Kỳ mà Mộ Dung Cương quen biết, hai người còn lại là một lão nhân vai đeo trường kiếm cổ, mặt như trăng rằm, râu dài đến ngực và một lão tăng bụng phệ, mặt mày hiền từ như Di Lặc Phật.
Mộ Dung Cương nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Hoa và Đường Kỳ, bởi vì hắn tưởng rằng mỹ phụ áo đỏ là người của Ma Âm Nữ.
Mỹ phụ áo đỏ thấy lão nhân râu trắng đi tới, liền nghiêm mặt nói:
"Chưởng môn sư huynh, người này là thuộc hạ của Tiêu Ma, chúng ta trừ khử hắn, coi như bớt đi một kẻ địch."
Lão nhân râu trắng khẽ gật đầu: "Ta biết. Nhưng chúng ta có nhiều chuyện chưa rõ, cần phải hỏi hắn. Bây giờ chúng ta đưa hắn đến Dương gia trang rồi tính sau."
Mộ Dung Cương cười lạnh: "Các ngươi là ai? Hừ hừ, đầu Mộ Dung Cương có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đừng hòng moi được tin tức gì từ ta."
Mỹ phụ áo đỏ bỗng nhiên cười với Mộ Dung Cương: "Chúng ta là Nga My Tam Hiệp, hừ, đừng giả vờ trước mặt ta."
Vừa nói, ả khẽ búng ngón tay, Mộ Dung Cương rên lên một tiếng, huyệt Thiên Cơ đã bị ả điểm trúng.
Lão nhân râu trắng nói với lão tăng bụng phệ: "Nhị đệ, đệ chịu khó thay Tam muội cõng hắn đi."
Lão tăng bụng phệ cười ha hả, đưa tay ra như diều hâu vồ gà con, cõng Mộ Dung Cương lên vai.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Lãnh Vô Tà, ngươi mau thả hắn xuống."
Mọi người nghe vậy đều giật mình, quay đầu nhìn lại...
Chỉ thấy cách đó ba trượng có một thiếu niên áo trắng đang đứng sừng sững như núi, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sáng như sao. Hoàng Phủ Hoa và Đường Kỳ đều biết hắn không phải Tiêu Ma, vậy là ai?
Hoàng Phủ Hoa và Đường Kỳ kinh hãi, nghĩ thầm: "Khi nào hắn đến gần như vậy mà chúng ta không hề hay biết?
Nếu nói vợ chồng ta không phát hiện ra trước cũng còn có thể hiểu được, nhưng Nga My Tam Hiệp là những bậc cao thủ võ lâm, võ công cái thế, vậy mà cũng bị hắn đến gần trong vòng ba trượng mà không hề hay biết, chẳng lẽ võ công của Tiêu Ma đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi sao?..."
Thì ra mỹ phụ áo đỏ, lão tăng bụng phệ và lão nhân râu trắng chính là Nga My Tam Hiệp danh chấn giang hồ: Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như, Thiên Thủ Phật Chưởng Lãnh Vô Tà và Toái Tràng Kiếm Vương Hàn Thiên. Bọn họ nhận được thư của Dương Thương Hạc, từ Nga My Sơn đến Lạc Dương.
Tiêu Ma lúc này lại trầm giọng nói: "Lãnh Vô Tà, ngươi còn không mau thả Mộ Dung Cương xuống?"
Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như uyển chuyển bước tới trước mặt Tiêu Ma, cười nói: "Ngươi chính là kẻ tự xưng Kim Xà Lang Quân?"
Nàng chưa dứt lời, bỗng thân hình nhoáng lên, lao đến trước mặt Tiêu Ma, tay phải nhanh như chớp tung ra chiêu "Kim Toa Phược Cước", nhanh chóng tóm lấy cổ tay Tiêu Ma.
Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như nghĩ thầm chiêu thức bất ngờ này của mình chắc chắn sẽ thành công, nào ngờ sự việc hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng.
Sau khi nàng ra tay, Tiêu Ma đã nhanh chóng vung tay phải ra, bàn tay đến giữa chừng bỗng xoay lại, đánh ra một chưởng, nhanh chóng biến thành thế điểm huyệt, hai ngón tay như tia chớp điểm thẳng vào mạch môn của Mai Huệ Như.
Chiêu thức biến hóa của Tiêu Ma nhanh như tia chớp, vừa đánh vừa điểm, ẩn chứa cao thủ pháp điểm huyệt, phong bế kinh mạch. Mai Huệ Như bị thế điểm huyệt nhanh như chớp của hắn khiến phải lùi lại một bước, sững sờ tại chỗ.
Chưởng môn Nga My, Toái Tràng Kiếm Vương Hàn Thiên thấy chiêu này của Tiêu Ma, sắc mặt nghiêm nghị, bước chân nhanh nhẹn như mây bay đến bên cạnh Mai Huệ Như.
Sau khi đánh lùi Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như, Tiêu Ma không tiếp tục tấn công, nhìn mọi người một lượt, lớn tiếng nói:
"Nga My Tam Hiệp các ngươi, trước mắt có đại địch, tốt nhất không nên ra tay với ta nữa, tránh hao tổn sức lực, chỉ cần các ngươi thả Mộ Dung Cương ra, ta sẽ không làm khó các ngươi."
Lời này của Tiêu Ma ẩn chứa hàm ý, Toái Tràng Kiếm Vương Hàn Thiên trầm giọng hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Tiêu Ma nhìn Vương Hàn Thiên với bộ râu dài, nói: "Vương chưởng môn, vừa rồi ngươi và Lãnh Vô Tà đã đánh bị thương hai thuộc hạ đắc lực của Ma Âm Nữ, nếu ta đoán không lầm, muộn nhất là đêm nay Ma Âm Nữ sẽ tìm đến báo thù."
Toái Tràng Kiếm Vương Hàn Thiên biến sắc, hỏi: "Ma Âm Nữ là ai? Có phải ả ta cùng một phe với ngươi không?"
Tiêu Ma đáp: "Người trong võ lâm thiên hạ đều cho rằng ta là người của Ma Âm Nữ, vì vậy ta mới bị người ta âm thầm hại như vậy, thật nực cười!"
Lạt Thủ Độc Châm Đường Kỳ đột nhiên nảy ra một ý, lên tiếng nói: "Tiêu Ma! Chúng ta có nhiều chuyện nghi ngờ, không thể nào biết được, mong ngươi có thể cùng chúng ta đến Dương gia trang, sau đó chúng ta sẽ xin ngươi chỉ giáo."
Tiêu Ma cười lạnh: "Dương gia trang lúc này đã trở thành một nơi vắng vẻ, các ngươi muốn tìm ai ở đó?"
Huyền Ngọc Tiêu Hoàng Phủ Hoa kinh ngạc: "Ngươi nói gì? Dương Thương Hạc và những người khác đã rời khỏi trang viên rồi sao?"
Hoàng Phủ Hoa và Đường Kỳ lúc Lý Ngọc Hổ ra ngoài truy tìm Dương Châu Bình, vợ chồng họ cũng đi theo tìm kiếm, vừa lúc gặp Nga My Tam Hiệp Vương Hàn Thiên, Lãnh Vô Tà trong thành, vì vậy họ không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Dương gia trang đã xảy ra chuyện kinh hoàng gì.
Thì ra Tiêu Ma đã đến Dương gia trang, trang viên kia trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, vậy mà đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Ma đột nhiên trầm giọng nói: "Dương Thương Hạc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi tự mình đến xem thì biết." Dừng một chút, hắn nói tiếp:
"Lãnh Vô Tà, chẳng lẽ các ngươi muốn ép ta động thủ, mới chịu thả huynh đệ của ta sao?"
Lúc này, Thiên Thủ Phật Chưởng vẫn đang cõng Mộ Dung Cương trên vai, Lãnh Vô Tà cười lớn: "Tiêu Ma, ngươi kiêu ngạo như vậy, thật sự khiến ta khó chịu, lão phu muốn lĩnh giáo xem ngươi có bản lĩnh gì mà lại ngông cuồng như thế."
Phải biết rằng Nga My Tam Hiệp là tiền bối võ lâm, hôm nay nghe Tiêu Ma liên tục gọi thẳng tên "Lãnh Vô Tà", hơn nữa giọng điệu còn có ý coi thường, khiến Nga My Tam Hiệp âm thầm tức giận.
Thiên Thủ Phật Chưởng lật tay thả Mộ Dung Cương xuống đất, định ra tay với Tiêu Ma.
Đột nhiên, trong gió sớm vang lên tiếng gọi thảm thiết: "Tiêu Ma, Tiêu Ma..."
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy từ phía cổng thành có một bóng người nhanh như chớp bay tới, chớp mắt đã đến cách đó bảy tám trượng.
Thì ra đó chính là Dương Châu Bình, con gái của Dương Thương Hạc, nàng tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, tóc xõa tung, chạy nhanh tới. Tiêu Ma thấy Dương Châu Bình, sắc mặt liền thay đổi, âm thầm thở dài một tiếng...
Dương Châu Bình nhìn thấy Tiêu Ma, liền khóc nói: "Tiêu Ma, người nhà ta đâu rồi?"
Thì ra khi Dương Châu Bình trở về trang viên, quả nhiên như Tiêu Ma đã nói, đã xảy ra biến cố kinh hoàng, cả trang viên yên ắng, điều đáng sợ là giữa sân có một cây tre, trên đỉnh cây tre treo một ngọn đèn tang. Dương Châu Bình kinh hãi chạy vào đại sảnh, nhưng cảnh vật trong sảnh vẫn như cũ, chỉ có người là không còn ai. Dương Châu Bình lập tức chạy vào nội viện, thì cả trang viên đều trống rỗng, Thái Cực Chưởng Hàn Thanh Thương và Lý Ngọc Hổ đều không biết đã đi đâu.
Nếu nói Dương Thương Hạc trong thời gian ngắn ngủi này đã nhanh chóng rời đi để tránh họa, nhưng không thể nào trong chốc lát ngay cả tôi tớ, nha hoàn cũng đi hết, không còn một ai.
Dương Châu Bình tìm khắp trang viên rộng lớn, không thấy một bóng người, liền lập tức thi triển khinh công tìm kiếm khắp thành Lạc Dương, nàng nghĩ!
Nếu cha nàng thật sự gặp chuyện chẳng lành, chắc chắn vẫn còn ở gần đây, nào ngờ nàng tìm kiếm khắp trong ngoài thành, vẫn không thấy tung tích của cha.
Tiêu Ma thấy vẻ mặt kinh hoàng, thê lương của Dương Châu Bình, không khỏi thở dài: "Dương tiểu thư, cô đã về nhà rồi sao?"
Dương Châu Bình lớn tiếng nói: "Tiêu Ma, chuyện này là sao, ngươi mau nói cho ta biết!"
Tiêu Ma lắc đầu: "Ta cũng không biết chuyện này là như thế nào?"
Dương Châu Bình quát: "Vậy sao ngươi lại biết trước sẽ có biến cố?"
Toái Tràng Kiếm Vương Hàn Thiên hỏi Dương Châu Bình: "Rốt cuộc nhà cô đã xảy ra chuyện gì, cô mau dẫn chúng ta đến xem!"
Lạt Thủ Độc Châm Đường Kỳ sợ Dương Châu Bình không quen biết Vương Hàn Thiên và những người khác, liền vội vàng nói: "Dương muội muội, vị này là Vương chưởng môn của Nga My Tam Hiệp."
Nghe vậy, Dương Châu Bình liền nghiêm mặt hành lễ với Vương Hàn Thiên: "Vương đại hiệp không ngại đường xa đến Lạc Dương, tiểu nữ xin thay mặt gia phụ đa tạ..."
Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như nói: "Không cần đa lễ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô mau dẫn chúng ta đến xem, Ngọc Hổ không phải đã đến Lạc Dương rồi sao?"
Dương Châu Bình biết Nga My Tam Hiệp danh tiếng rất cao, kinh nghiệm giang hồ phong phú, có thể sẽ nhìn ra những chuyện kỳ lạ này, lúc này nàng ngẩng đầu lên thấy Tiêu Ma đang trầm tư, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Tiêu Ma, chờ sau khi chuyện này được làm rõ, các ngươi đừng hòng trốn tránh trách nhiệm." Nói xong, nàng quay sang nói với Vương Hàn Thiên: "Vương đại hiệp, nhà ta mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện lạ, đều nhờ ba vị đại hiệp giải quyết."
Nói xong, nàng xoay người định bỏ đi, bỗng nhiên Tiêu Ma trầm giọng nói: "Dương tiểu thư, bây giờ tốt nhất cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ xảy ra biến cố thảm khốc. Tính mạng của cha cô và những người khác sẽ càng nguy hiểm."
Dương Châu Bình nghe mà trong lòng chấn động, hỏi: "Cha ta và những người khác bây giờ thế nào rồi?"
Tiêu Ma trầm ngâm một lát, nói: "Bây giờ ta cũng không biết sự thật, nhưng ta chỉ biết cha cô và những người khác đều đã bị bắt, tính mạng cực kỳ nguy hiểm."
Dương Châu Bình nói: "Sao ngươi biết cha ta và những người khác đều bị bắt?"
Tiêu Ma hỏi: "Khi cô trở về nhà, có nhìn thấy cây sào treo đèn lồng tang không? Cô còn nhớ trên lá cờ trắng đó viết gì không?"
Dương Châu Bình ngẩn người nghĩ: "Đúng rồi! Hình như trên lá cờ trắng đó có chữ, nhưng vì trời tối và lúc đó quá hoảng loạn nên ta không để ý..." Nàng chợt hỏi: "Trên lá cờ trắng đó viết gì?"
Tiêu Ma thở dài: "Cô không cần hỏi ta, cứ nghe ta nói là được, sinh tử của cha cô, chỉ cần qua trưa nay là sẽ rõ ràng."
Dương Châu Bình bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Tiêu tiên sinh, ngươi có thể thề với trời là ngươi không có âm mưu gì với ta không?" Bỗng nhiên Mộ Dung Cương đang nằm dưới đất đứng phắt dậy, nói: "Dương tiểu thư, vốn dĩ đại ca ta còn muốn ngăn chặn biến cố thảm khốc ở nhà cô, nhưng các ngươi lại coi đại ca ta là kẻ thù, vì vậy đại ca ta tức giận, không thèm quản nữa."
Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như thấy Mộ Dung Cương đứng dậy, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: "Nội công của hắn sao lại cao như vậy, có thể tự mình đả thông huyệt đạo, kinh mạch..."
Nàng nào hay biết rằng Mộ Dung Cương đã luyện thành nội công thượng thừa. Tuy bị Mai Tuệ Như điểm huyệt, toàn thân tê liệt, nhưng nhờ nội lực thâm hậu nên hắn vẫn tỉnh táo, nghe rõ từng lời bọn họ nói. Lúc Lãnh Vô Tà buông hắn xuống, Mộ Dung Cương liền âm thầm vận khí huyết, khai thông huyệt đạo.
Dương Châu Bình nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nhìn Tiêu Ma, chậm rãi nói: "Huynh thật sự không phải vì báo thù nhà mà đến sao?"
Tiêu Ma lúc này sắc mặt lạnh như băng, thản nhiên đáp: "Muội cứ hỏi lệnh tôn sẽ rõ. Hừ! Dương tiểu thư, muội đừng tưởng ta không phải địch của Dương gia, nhưng muội yên tâm, trước khi ân oán giữa ta và lệnh tôn chưa giải quyết, ta sẽ không để ai sát hại lệnh tôn."
"Bây giờ xin mời chư vị." Nói đoạn, Tiêu Ma phất tay ra hiệu cho Mộ Dung Cương đi.
Lưu Tinh Phi Tú Dương Tuệ Như, thân hình uyển chuyển khẽ động, chắn trước mặt Tiêu Ma, cười duyên:
"Huynh muốn đi đâu? Sao không ở lại với bọn muội, đợi đến giờ ngọ?" Tiêu Ma đáp: "Kẻ địch đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta, nếu ta đi cùng cô, e rằng chúng sẽ thay đổi kế hoạch, cho nên tốt nhất các ngươi cũng chia làm hai đường vào thành Lạc Dương, rồi hội họp tại khách điếm "Long Vân Lâu". Nhờ Dương tiểu thư đặt giúp ta một phòng nhỏ. Nếu quá giờ ngọ mà ta chưa đến "Long Vân Lâu", chư vị cứ đến Dương gia trang."
Mai Tuệ Như ngăn cản Tiêu Ma vì sợ hắn lẻn đi. Nàng quay sang nhìn đại sư huynh Vương Hàn Thiên, thấy Vương Hàn Thiên khẽ gật đầu. Mọi người tuy không tin lời Tiêu Ma, nhưng trước mắt liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ quái, khiến họ không thể không làm theo. Thế là Nga Mi tam hiệp, Dương Châu Bình, Hoàng Phủ Hoa, Đường Kỳ lần lượt vào thành, hẹn gặp nhau tại khách điếm "Long Vân Lâu".
Chờ cho bọn họ đi khỏi, Mộ Dung Cương mới lên tiếng hỏi: "Tiêu đại ca, chẳng hay Dương gia có phải thật sự đã gặp đại biến?"
Tiêu Ma khẽ thở dài: "Nếu ta đoán không lầm, "Ma Âm Nữ" kia mới chính là kẻ thù của ta. Tổng hợp những cuộc gặp gỡ trong một năm qua, ả ta luôn theo sau, chuyên môn giết những người mà chúng ta muốn tìm."
Mộ Dung Cương chau mày, nói: "Tuy chúng ta chưa được diện kiến chân dung "Ma Âm Nữ", nhưng nghe giọng nói hình như tuổi tác nàng ta cũng không lớn lắm, sao lại có liên quan đến mối thù nhà của huynh?"
Tiêu Ma cười nói: "Mộ Dung đệ đệ, ta đang nói đến kẻ đứng sau giật dây "Ma Âm Nữ". Hiện nay ta có hai suy đoán, bọn chúng hoặc là có ý định lật đổ võ lâm thiên hạ, hoặc là có liên quan đến trận chiến năm xưa của gia phụ."
Mộ Dung Cương hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tiêu Ma khẽ thở dài nói: "Mộ Dung đệ đệ, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ, ta truyền thụ cho đệ mấy chiêu chưởng pháp."
Mộ Dung Cương hỏi: "Đại ca, thân thể huynh đang mang bệnh, lại thêm cường địch trước mắt, chi bằng đừng hao phí tâm lực."
Tiêu Ma đáp: "Mộ Dung đệ đệ, đệ đã biết ta mang tật bệnh trong người thì càng nên chuyên tâm học võ công. Phải biết rằng nếu ta chẳng may chết đi, mọi việc sau này đều sẽ đổ lên vai đệ. Tuy chiến thắng cường địch không phải chỉ dựa vào võ công, nhưng võ công vẫn chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng. Vì vậy ta quyết định trong vòng trăm ngày sẽ truyền thụ cho đệ những tinh yếu võ học."
Nói xong, Tiêu Ma sải bước đi về phía đông nam.
Mộ Dung Cương theo sát phía sau, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn thầm cầu nguyện: "Cầu mong vị kỳ tài võ học mang tuyệt kỹ này đừng chết yểu."
"Hắn nghĩ: Bệnh tình của đại ca thật sự không có thuốc chữa sao? Với nội công thâm hậu như vậy, sao hắn không thể khống chế được tật bệnh này?..."
Nghĩ đến vận hạn trăm ngày sau của Tiêu Ma, Mộ Dung Cương không khỏi cảm thấy bi thương, thầm than thở.
Hai người đi khoảng nửa canh giờ thì lên đến một sườn núi. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy dãy núi trùng trùng điệp điệp, kéo dài vô tận; ánh mặt trời mùa đông chiếu lên lớp tuyết phủ trên đỉnh núi, phản chiếu muôn ngàn tia sáng.
Cảnh tượng ấy thật đẹp, nhưng hai người trẻ tuổi lại không có tâm trạng thưởng ngoạn.
Đi qua hai khúc quanh núi, đến trước một vách đá dựng đứng, Tiêu Ma mới dừng lại, quay đầu nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, bây giờ ta sẽ truyền chưởng pháp cho đệ. Vì chưởng lực của đệ hùng hậu, thích hợp luyện chưởng, nên ta ngày đêm suy nghĩ, tổng hợp các môn phái chưởng pháp trong thiên hạ, sáng tạo ra tám chiêu thức. Uy lực của nó ra sao, bản thân ta cũng không biết. Tám chiêu này biến hóa cực kỳ tinh diệu, đệ phải dụng tâm học cho kỹ."
Nói xong, Tiêu Ma chậm rãi vung chưởng, vừa ra chiêu vừa nói: "Vì muốn giữ gìn tinh lực nên ta không vận nội lực, đệ chỉ cần nhớ kỹ yếu quyết và chiêu thức là được, cũng đừng vận lực xuất chưởng."
Mộ Dung Cương biết rõ Tiêu Ma tính tình kiên nghị, nói một là một, không bao giờ thay đổi. Nếu hắn đã quyết định truyền hết võ công cho mình trong vòng trăm ngày thì có khuyên thế nào cũng vô ích. Để Tiêu Ma không hao tổn quá nhiều tinh lực, Mộ Dung Cương vội vàng tập trung tinh thần học tập, giơ tay xuất chưởng.
Tiêu Ma mặt trầm ngâm, vừa giảng giải vừa liên tục thị phạm chiêu thức.
Mộ Dung Cương toàn tâm toàn ý, chăm chú lắng nghe, vừa đưa tay ra học theo.
Học được bốn chiêu, Mộ Dung Cương không khỏi kinh hãi. Thì ra chưởng pháp mà Tiêu Ma truyền thụ cho hắn đều là những chiêu thức khắc chế nhược điểm của hắn, những sơ hở mà hắn tìm mãi không ra cách khắc phục. Bất kỳ chiêu nào cũng là những tuyệt kỹ mà hắn dù có vận dụng hết thảy chưởng pháp mình biết cũng khó lòng hóa giải.
Mộ Dung Cương tuy biết rõ Tiêu Ma võ công cái thế, nhưng hắn vẫn cảm thấy mơ hồ về lai lịch võ công của hắn. Hắn không hiểu vì sao vị đại ca sinh cùng năm khác tháng này lại sở hữu tuyệt kỹ như vậy. Phải biết rằng võ công cần có thời gian, danh sư, và thiên phú, thiếu một thứ cũng khó mà đại thành.
Mộ Dung Cương bỗng khẽ thở dài: "Tiêu đại ca, huynh vốn mang trong mình tuyệt học cái thế, nếu có thể tĩnh dưỡng mười năm để chữa trị thương tật, chắc chắn có thể khôi phục."
Tiêu Ma cười khổ: "Chẳng lẽ ta không biết quý trọng tính mạng của mình sao? Haiz..."
Tiêu Ma khẽ thở dài não nề: "Về bí mật sinh mạng của ta, đến trăm ngày sau ta sẽ nói cho đệ biết."
Mộ Dung Cương nghe vậy sững người, ngẩng đầu nhìn thấy nét u sầu dày đặc trên gương mặt Tiêu Ma, không khỏi thầm nghĩ: "Hắn nói về bí mật sinh mạng của hắn, rốt cuộc là có ý gì?..."
Mộ Dung Cương nhìn chăm chú vào mặt Tiêu Ma, hỏi: "Đại ca, bí mật sinh mạng gì vậy? Huynh có thể nói cho đệ biết bây giờ được không?"
Tiêu Ma thở dài: "Ta đã dốc hết tâm lực cả đời để nghĩ ra một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ta, thế nhưng..."
Chưa để hắn nói hết câu, Mộ Dung Cương mừng rỡ kêu lên: "Tiêu đại ca, thật vậy sao? Vậy là huynh sẽ không chết!"
Tiêu Ma buồn bã thở dài: "Lời ta còn chưa nói hết mà?"
"Haiz! Thực ra việc ta mạo hiểm cầu sinh này có thể sẽ khiến cả thiên hạ lâm vào cảnh lầm than."
Mộ Dung Cương khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Ma đáp: "Đệ biết đấy, bệnh của ta là bệnh tim bẩm sinh, có thể nói là không có thuốc nào chữa khỏi. Nhưng sau hàng trăm ngày tìm kiếm trong các y thư kinh điển, ta đã tìm ra một phương pháp có thể chữa trị, chỉ là phương pháp này sẽ phá hủy tổ chức thần kinh não của ta..."
Mộ Dung Cương nghe vậy thầm thở dài, nghĩ thầm: "Thì ra là vậy, cho nên đại ca mới không dám chữa trị. Một người nếu mất đi trí não, trở thành kẻ ngốc hoặc điên loạn, thật sự còn đau khổ hơn cả cái chết."
Tiêu Ma thở dài: "Nếu sau khi tổn thương thần kinh não, ta trở thành kẻ ngốc, không còn suy nghĩ gì nữa thì cũng chẳng sao. Điều đáng sợ nhất là..."
Nói đến đây, Tiêu Ma đột nhiên dừng lại. Mộ Dung Cương vội hỏi: "Điều đáng sợ nhất là gì?"
Tiêu Ma trầm giọng nói: "Ta sẽ biến thành một Ma Vương giết người tàn bạo hung ác."
Mộ Dung Cương kinh hãi: "Sao lại như vậy?"
Tiêu Ma đáp: "Vì đệ không biết ta dùng phương pháp gì để chữa trị nên không biết hậu quả đáng sợ của việc này. Suốt một năm qua, ta vẫn luôn do dự không quyết định được có nên chữa khỏi bệnh này hay không."
Mộ Dung Cương nói: "Đại ca thật sự có khả năng đó sao?"
Tiêu Ma đột nhiên hạ giọng nói: "Mộ Dung đệ đệ, đệ có biết đạo lý "vật cực tất phản" không? Phương pháp ta dùng để chữa bệnh tim chính là dựa vào đạo lý này, dùng kịch độc trong thiên hạ để gây tê liệt thần kinh. Hiện tại ta đã chuẩn bị xong thuốc, đến lúc đó ta sẽ thử xem sao. Nếu chẳng may ta dùng sai thuốc, thật sự trở nên hung bạo, đệ hãy lập tức giết ta, như vậy sẽ không gây ra đại họa." Mộ Dung Cương nói: "Làm sao đệ biết huynh dùng thuốc đúng hay sai?"
Tiêu Ma lại càng hạ giọng hơn: "Đây là một bí mật, liên quan đến vận mệnh võ lâm thiên hạ sau này. Nếu sau khi ta uống thuốc tỉnh lại, ánh mắt có thần quang xanh biếc, chứng tỏ bản tính tàn bạo đã nổi lên, lúc đó đệ phải lập tức giết ta. Nếu ánh mắt ta vẫn như người bình thường, tức là đã chữa trị thành công. Nếu..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tiêu Ma đột nhiên đại biến, quát lớn: "Ai đó?"
Tiêu Ma lao như bay về phía một sườn núi.
Mộ Dung Cương quay đầu nhìn lại, trên sườn núi chẳng có bóng người nào, nhưng hắn biết Tiêu Ma võ công cái thế, tai mắt tinh tường, nên cũng đuổi theo lên sườn núi.
Nhưng trên sườn núi vẫn không có ai.
Lúc này, Tiêu Ma vội vàng nói: "Mộ Dung đệ đệ, ta vừa phát hiện ra có người, hơn nữa võ công cực kỳ cao cường..."
Lời còn chưa dứt, hắn lại vội vã chạy xuống sườn núi.
Mộ Dung Cương nhanh chóng thi triển khinh công tuyệt đỉnh, đuổi theo xuống sườn núi. Hắn và Tiêu Ma quen biết đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy hắn kinh hãi như vậy.
Tiêu Ma bay xuống sườn núi, chạy về phía một khúc quanh, bỗng thấy một người áo xanh đang chậm rãi bước đi trên một ngọn đồi nhỏ.
Tiêu Ma quát lớn: "Đứng lại!"
Nhưng người áo xanh trên đồi kia dường như không nghe thấy, vẫn bước đi thong thả, rồi xuống khỏi ngọn đồi, biến mất dạng.
Tiêu Ma như cơn lốc, chạy lên đỉnh đồi, nhưng lại đứng ngây ra đó.
Mộ Dung Cương theo sau, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vùng đất hoang vu vô tận, cách đó vài chục trượng, thấp thoáng thấy bóng người áo xanh đang chậm rãi bước đi.
Mộ Dung Cương kinh hãi, vừa rồi người áo xanh còn ở trên đồi, sao trong nháy mắt đã đi xa mấy chục trượng, hơn nữa rõ ràng là đang bước đi thong thả mà?
Tiêu Ma bỗng lẩm bẩm: "...Cơn lốc có tiếng, bay lượn vô hình, khinh công tuyệt đỉnh, bước chân phiêu dật, nặng như không, nhìn chậm mà thực ra nhanh..."
"Ồ! Mộ Dung đệ đệ, khinh công của người này hình như đã đạt đến đỉnh cao, e rằng ta cũng không đuổi kịp, nhưng dù thế nào cũng không thể để hắn rời đi..."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Ma ngẩng đầu nhìn lại, người áo xanh kia đã biến mất dưới ánh mặt trời.
Tiêu Ma đang định đuổi theo thì đột nhiên dừng lại, thở dài một tiếng, ngửa mặt lên trời, trầm tư suy nghĩ. Nét mặt hắn đầy vẻ u sầu.
Mộ Dung Cương thấy khinh công tuyệt đỉnh của người áo xanh cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Ma, hắn lại càng khó hiểu, không khỏi hỏi: "Đại ca, huynh có quen người áo xanh đó không?"
Tiêu Ma lắc đầu thở dài: "Giá mà quen biết hắn thì tốt rồi! Thân pháp thật nhanh nhẹn, đến nỗi ta không thể nhìn rõ mặt hắn. Vóc dáng hắn không cao không thấp, thân hình phiêu dật thoát tục... Trông giống người trẻ tuổi, võ lâm hiện nay sao lại có cao thủ như vậy..."
Mộ Dung Cương nói: "Đại ca, người áo xanh kia đi về hướng thành Lạc Dương, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy hắn trong thành."
Lúc này, sắc mặt Tiêu Ma trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Nếu người áo xanh này là người của Ma Âm Nữ thì hỏng bét."
Nói rồi, hắn quay sang Mộ Dung Cương: "Mộ Dung đệ đệ, đệ có biết nếu người này nghe được bí mật sinh mạng của ta thì ta chắc chắn phải chết không?"
Mộ Dung Cương hỏi: "Sao huynh lại nói vậy? Mong huynh thứ lỗi cho đệ ngu dốt, không hiểu ý tứ sâu xa."
Tiêu Ma thở dài não nề: "Mộ Dung đệ đệ, đệ không biết đấy thôi, sau khi ta uống thuốc độc tỉnh lại, nếu có kẻ xấu dùng thuật thôi miên để sai khiến ta làm những chuyện tàn ác, ta sẽ lập tức biến thành Ma Vương giết người có lý trí, hoàn toàn bị người khác khống chế lợi dụng, cho nên chuyện này không thể để người khác biết được.
Bây giờ chúng ta mau đuổi theo, nhất định phải điều tra rõ lai lịch của người áo xanh. Theo ta nghĩ, người áo xanh này có lẽ không phải người của Ma Âm Nữ, vì võ công của hắn hình như còn cao hơn Ma Âm Nữ."
Nói xong, hai người lập tức thi triển khinh công chạy về phía Lạc Dương...
Nửa khắc sau, hai người đã đến ngoại thành Lạc Dương. Lúc này đã gần giờ Ngọ.
Tiêu Ma nói: "Chúng ta đến khách điếm "Long Vân Lâu" trước đã!"
Khách điếm Long Vân Lâu là khách điếm lớn nhất thành Lạc Dương, chiếm một khu đất rộng lớn nổi tiếng cả nước, sân viện trùng trùng, phòng ốc không dưới bốn trăm gian, là một nơi nghỉ chân sang trọng, tiện nghi cả ăn ở.
Tiêu Ma và Mộ Dung Cương vừa bước vào khách điếm, tiểu nhị liền tươi cười ra đón: "Hai vị thiếu gia muốn ở trọ phải không? Khách điếm chúng tôi có những khu nhà yên tĩnh, tao nhã nhất nước..."
Mộ Dung Cương không đợi hắn nói hết câu, phất tay nói: "Chúng ta đã có bằng hữu đặt phòng trước, mời ngươi..."
Tiểu nhị này hình như đã được Dương Châu Bình dặn dò, không đợi Mộ Dung Cương nói hết câu, liền cười nói: "Hai vị thiếu gia, tôi đợi hai vị đã lâu, xin mời đi theo tôi."
Nói xong, tiểu nhị liền quay người dẫn đường.
Quả nhiên khách điếm Long Vân này không tầm thường, khí thế bàng bạc, đường đi đều lát gạch hoa, hai bên đường trồng đầy cây tùng thấp. Trước cửa mỗi tiểu viện đều bày sáu chậu hoa cúc mùa đông, tao nhã, thanh tịnh.
Đang đi, Mộ Dung Cương bỗng nghe thấy Tiêu Ma truyền âm: "Mộ Dung đệ đệ, ta lại phát hiện người áo xanh kia xuất hiện ở tiểu viện thứ ba phía trước."
Mộ Dung Cương nghe vậy giật mình, nhìn lên, chỉ thấy cách đó chừng bảy tám trượng có ba gian nhà được bao quanh bởi tường viện, nhưng không thấy bóng người nào!
Tiểu nhị bỗng quay đầu cười nói: "Hai vị thiếu gia, Dương tiểu thư và mấy vị bằng hữu của nàng ấy đang ở hai tiểu viện bên cạnh, gian ở giữa là dành cho hai vị. Dương tiểu thư đã dặn dò, nếu không được nàng ấy cho phép, tôi không được tự ý vào trong viện, mong hai vị thứ lỗi."
Nói xong, tiểu nhị liền quay người lui ra.
Nghe nói Dương Châu Bình ở ngay khu nhà này, Tiêu Ma cả kinh, liền bay vào tiểu viện bên trái, thậm chí còn không gõ cửa!
Thấy Tiêu Ma đi vào đúng tiểu viện mà hắn nói người áo xanh xuất hiện, Mộ Dung Cương cũng linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng theo sau, lớn tiếng gọi: "Dương tiểu thư, đại ca của ta đã đến rồi."
Nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Bỗng nghe thấy Tiêu Ma nói: "Mộ Dung đệ đệ, mau vào trong xem thử."
Vừa dứt lời, Tiêu Ma đã lên đến nóc nhà. Hắn như cơn lốc, nhanh như chớp, lướt một vòng quanh tiểu viện.
Tiêu Ma nghĩ nếu có kẻ địch thì chắc chắn không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của hắn, nhưng hắn đã thất vọng, không có bóng dáng người áo xanh ở bất kỳ ngóc ngách nào.
Tiêu Ma trở lại tiểu viện bên trái, bước nhanh vào sảnh nhỏ, thấy Mộ Dung Cương đang đứng ngây ra đó, nhìn chằm chằm xuống đất.
Thì ra trên nền gạch trắng sạch sẽ trong sảnh có rất nhiều vết máu.
Sắc mặt Tiêu Ma nghiêm trọng, nhanh như chớp đi vào phòng ngủ và thư phòng. Bên trong không có bóng dáng Dương Châu Bình, ngoài vết máu trên nền gạch ở sảnh ra, không tìm thấy dấu vết nào khác.
Mộ Dung Cương nói: "Đại ca, bọn họ đã gặp chuyện chẳng lành rồi."
Lúc này tâm trạng Tiêu Ma vô cùng nặng nề. Dù hắn thông minh hơn người nhưng cũng không khỏi mơ hồ, khiến hai người đều hoang mang lo lắng.
Một lúc lâu sau, Tiêu Ma mới nói: "Chúng ta đến hai tiểu viện kia xem thử, xem có dấu vết gì khác không."
Tiêu Ma đi thẳng vào tiểu viện ở giữa, còn Mộ Dung Cương thì đến tiểu viện bên phải.
Vừa bước vào tiểu viện ở giữa, Tiêu Ma đã thấy một chiếc khăn tay trắng rơi trên bậc thang. Hắn vội vàng nhặt lên, còn chưa kịp xem xét thì bỗng nghe thấy tiếng quát của Mộ Dung Cương từ tiểu viện bên cạnh, kèm theo một tiếng kêu đau...
Tiêu Ma kinh hãi, bay vút qua bức tường thấp ở giữa, một tay phòng thân, một tay phòng địch, lướt vào trong sảnh, thấy Mộ Dung Cương đã ngã lăn ra đất.
Trong lòng Tiêu Ma vô cùng kinh hãi, với võ công cao cường của Mộ Dung Cương, sao có thể bị địch nhân đánh bại nhanh như vậy?
Tiêu Ma vội vàng kiểm tra vết thương của Mộ Dung Cương, thì ra là bị điểm huyệt. Tiêu Ma đưa tay khai thông huyệt đạo cho hắn. Chỉ nghe Mộ Dung Cương hét lớn một tiếng, lật tay đánh về phía Tiêu Ma.
Tiêu Ma né tránh chưởng lực của Mộ Dung Cương, nói: "Mộ Dung đệ đệ, là ta đây."
Mộ Dung Cương thấy là Tiêu Ma, sững người một lúc rồi nói: "Tiêu Ma, lại là Ma Âm Nữ."
Tiêu Ma nhíu mày hỏi: "Vừa rồi người tập kích đệ là Ma Âm Nữ?"
Mộ Dung Cương gật đầu: "Phải, là một nữ nhân."
Thấy hắn không bị thương, Tiêu Ma hơi yên tâm, bỗng nhớ đến chiếc khăn tay trong tay, mở ra xem, thấy trên đó viết bằng bút danh:
"Ta vốn nghi ngờ các ngươi, giờ thì đã hết. ... Nay cường địch đang rình rập, mong các ngươi cảnh giác." -
Đăng bởi | quangkhai95 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |