Tổ Chức Thần Bí 2
Bỗng nhiên Mộ Dung Cương nhìn về phía đông!
Ở trên cao, tầm nhìn rộng hơn, có thể thấy rõ mọi vật ở đằng xa, mơ hồ hắn nhìn thấy cách đó mấy dặm.
Hình như có một trang trại.
Tiêu Ma chỉ tay về phía đó, mỉm cười: "Nếu ta đoán không lầm, sào huyệt của kẻ địch ở ngay trong trang trại đó."
Mộ Dung Cương vô cùng khâm phục nhãn lực của Tiêu Ma, không ngờ hắn đứng dưới gốc cây mà có thể nhìn thấy trang trại cách đó mấy dặm, hắn lớn tiếng khen: "Tiêu đại ca, ta thật sự bội phục huynh."
Tiêu Ma nói: "Thời gian trôi nhanh, chúng ta mau chóng nghỉ ngơi, dưỡng sức. Đêm nay là lúc bệnh tim của ta tái phát, mọi chuyện có thể phải dựa vào sức lực của đệ."
Mộ Dung Cương biết Tiêu Ma hay bị bệnh tim tái phát, tuy không nhất định vào lúc nào, nhưng thường là vào ban đêm, hơn nữa lại không có dấu hiệu báo trước, nên nghe vậy hắn lập tức cảm thấy trách nhiệm nặng nề, liền tập trung tinh thần, ngồi yên lặng.
Tiêu Ma cũng khép hờ đôi mắt, chậm rãi điều hòa hơi thở.
Hai cao thủ võ lâm trẻ tuổi này cứ thế ngồi trên đỉnh cây dương, dần dần tiến vào cảnh giới quên mình.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Cương bỗng nhiên bị tiếng vó ngựa chậm rãi đánh thức. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy cách đó mười mấy trượng có một người đang cưỡi ngựa đi một mình.
Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt chiếu xuống vạn vật trên mặt đất, con ngựa kia chính là con tuấn mã màu xanh mà họ từng thấy trước đó, người ngồi trên lưng ngựa chính là vị kỳ nhân kia.
Mộ Dung Cương thầm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Ma đang nhắm mắt, hắn đang định lên tiếng gọi Tiêu Ma thì bên tai đã nghe thấy giọng nói truyền âm của hắn: "Ta đã phát hiện ra rồi, đừng lên tiếng, để hắn tới đây."
Mộ Dung Cương nghe vậy thầm kêu lên: "Ta thật kém cỏi! Đại ca là nhân vật lợi hại như vậy, sao có thể không phát hiện ra chứ."
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa bỗng nhiên gần hơn.
Mộ Dung Cương ngẩng đầu nhìn, con ngựa màu xanh đã dừng lại cách đó mười trượng.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói truyền âm của Tiêu Ma thở dài: "Người này cảnh giác hơn người, võ công cao thâm khó lường, hình như hắn đã phát hiện ra chúng ta. Mộ Dung huynh đệ, đệ hãy quan sát kỹ xem hắn là người như thế nào."
Mộ Dung Cương nghe vậy, đang định tập trung nhìn thì con ngựa màu xanh kia bỗng nhiên quay đầu, bên tai vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Con ngựa màu xanh bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy xa mấy chục trượng.
Tiêu Ma khẽ thở dài: "Mộ Dung huynh đệ, đệ nhìn rõ chưa?"
Mộ Dung Cương lắc đầu cười khổ: "Chẳng thấy gì cả."
Tiêu Ma nói: "Nếu người này là kẻ địch của Tiêu Ma ta, vậy thì thật đau đầu."
Mộ Dung Cương nói: "Đại ca, con ngựa xanh kia hình như là thần câu ngàn năm có một."
Tiêu Ma gật đầu: "Dáng vẻ nó cường tráng như rồng xanh, bước chân như mây bay, quả thật là thiên lý mã, nhưng người trên lưng ngựa cũng là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi."
Mộ Dung Cương nói: "Đại ca, người này hành tung khả nghi, có vẻ như đang nhắm vào chúng ta, thật kỳ lạ, một nhân vật quỷ quyệt như vậy, sao lại chưa từng nghe danh bao giờ."
Tiêu Ma suy nghĩ một lát, nói: "Không chừng đêm nay chúng ta sẽ gặp lại hắn. Cách đêm xuống chỉ còn nửa canh giờ nữa, chúng ta nên hành động thôi."
Nói xong, Tiêu Ma từ trên cây dương cao sáu bảy trượng nhẹ nhàng trượt xuống.
Mộ Dung Cương theo sau, hỏi: "Đại ca, đêm nay huynh có dấu hiệu bị bệnh tim tái phát không?"
Tiêu Ma lắc đầu: "Không biết."
Nói xong câu đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tây, nơi mặt trời đỏ rực đang tỏa ra ánh chiều tà rực rỡ, nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt đất, khiến cả thế giới chìm trong sắc màu tuyệt đẹp, ngắn ngủi.
Trong nháy mắt, mặt trời đã lặn xuống phía sau đỉnh núi...
Thân hình Tiêu Ma cũng run lên theo mặt trời lặn, miệng lẩm bẩm: "... Hoàng hôn đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp tối rồi, nhưng vẻ đẹp chớp nhoáng này lại là vẻ đẹp mà khó có loại nào sánh bằng... Nếu ta có thể rút ngắn trăm ngày sinh mệnh hữu hạn này lại, thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ta sẽ không bị bệnh tim hành hạ..."
Giọng hắn nhỏ đến nỗi, tuy Mộ Dung Cương nghe rõ mồn một, nhưng lại chẳng thể nào hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiêu Ma.
Màn đêm xám xịt bao trùm lấy mặt đất.
Tiêu Ma cùng Mộ Dung Cương sóng vai phi nhanh về phía ngôi làng ở hướng chính Đông!
Đang phi nước đại, Tiêu Ma bỗng nhiên phát hiện trên hoang nguyên hình như có người khác đang phi thân, trong lòng khẽ giật mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hành tung của ta đã bị người ta phát hiện rồi sao?”.
Lúc này Mộ Dung Cương cũng đã nhận ra ở phía bên trái cách hai mươi trượng có tiếng người lướt đi trong đêm, tốc độ cực nhanh, khinh công có vẻ không tệ.
Lúc này người nọ dường như cũng phát hiện ra Tiêu Ma và Mộ Dung Cương, khẽ thở dài một tiếng, lập tức phóng người tới chặn đường hai người.
Tiêu Ma và Mộ Dung Cương bỗng nhiên dừng bước.
Người nọ thấy hai người đang phi nhanh như vậy mà có thể dừng lại ngay tức khắc, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn bỗng nhiên xoay người, cũng dừng lại trước mặt Tiêu Ma cách ba trượng.
Lúc này màn đêm vừa mới buông xuống, trăng sao chưa lên, mặt đất tối mờ mờ, người nọ chậm rãi tiến lại gần. Miệng hắn cất tiếng hỏi: “Các hạ là bằng hữu trên giang hồ nào vậy?”
Ánh mắt Tiêu Ma sắc bén, đã nhìn rõ đối phương là một người trung niên ăn mặc như thư sinh, áo lam khăn nho, dung mạo khôi ngô tuấn tú, hai mắt ẩn chứa thần quang, nhưng mỗi khi ánh mắt chuyển động, lại có một vẻ uy nghiêm không thể khinh thường, hiển nhiên là một cao thủ võ lâm.
Mộ Dung Cương thấy vị nho sĩ áo lam chính khí lẫm liệt, biết ngay là người trong chốn giang hồ hiệp nghĩa, liền chắp tay nói: “Xin hỏi cao tính đại danh của vị huynh đài này?”
Nho sĩ áo lam dường như không ngờ Mộ Dung Cương lại hỏi ngược lại mình, hắn bỗng nhiên cười lớn nói: “Tại hạ được bằng hữu giang hồ tặng cho một ngoại hiệu là ‘Nhật Nguyệt Kim Luân’.”
Tiêu Ma nghe vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, tiếp lời: “Thất kính, thất kính! Thì ra ngài chính là hậu thổ đường chủ Trần Khôn Cơ của Thanh Long bang, danh chấn thiên hạ, uy danh lừng lẫy Trung Nguyên.”
“Nhật Nguyệt Kim Luân” Trần Khôn Cơ trong lòng chấn động, thầm nghĩ: “Bọn họ là ai? Nghe ngữ khí hình như không hề kinh ngạc trước danh tiếng của ta…”
Trần Khôn Cơ mỉm cười nói: “Xin thứ cho tại hạ mắt vụng về, không biết cao tính đại danh của hai vị thiếu hiệp, mong được chỉ giáo.”
Mộ Dung Cương định mở miệng nói ra tên họ, nhưng Tiêu Ma đã nhanh chóng tiếp lời: “Đêm nay may mắn được gặp Trần đường chủ Thanh Long bang, thật là vinh hạnh. Trần đường chủ luôn tọa trấn trong bang, ngày đêm bận rộn, sao lại vội vã lên đường giữa đêm thế này? Chắc hẳn là có việc gấp. Bọn ta gặp nhau nơi đây cũng là duyên phận, không muốn làm phiền ngài, xin cáo từ.”
Tiêu Ma nói xong, khẽ chắp tay thi lễ, xoay người bỏ đi.
Mộ Dung Cương nghe Tiêu Ma nói vậy, hiển nhiên là không muốn cho Trần Khôn Cơ biết lai lịch của mình, bèn khẽ gật đầu mỉm cười với Nhật Nguyệt Kim Luân, xoay người đuổi theo.
Nhật Nguyệt Kim Luân Trần Khôn Cơ lúc này thật sự ngây người ra. Phải biết rằng, một khi hắn đã xưng danh hiệu, cho dù là kẻ thù không đội trời chung, cũng phải cung kính chào hỏi hắn vài câu, không ngờ đêm nay lại gặp phải những kẻ không coi hắn ra gì.
Trong lòng hắn nổi giận, nhưng với bản tính cơ trí, hắn nhanh chóng nghĩ: “Đúng rồi! Có lẽ bọn họ không phải người chính phái, sợ nói ra tên họ sẽ bị giết…”
Nhật Nguyệt Kim Luân Trần Khôn Cơ nghĩ đến đây, cười lạnh một tiếng, gọi: “Hai vị xin dừng bước!”
Hai vai hắn khẽ động, thân hình như gió lướt từ phía sau đuổi tới, chặn đường hai người.
Tiêu Ma nhíu mày, cười lạnh nói: “Trần Khôn Cơ, ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông, xin ngươi đừng tự tìm phiền phức.”
Nhật Nguyệt Kim Luân Trần Khôn Cơ bỗng nhiên nhìn thấy thanh Kim Xà kiếm sau lưng Tiêu Ma, hắn đột nhiên ngửa mặt cười lớn nói: “Thì ra là ngươi, cho nên mới không dám xưng danh báo hiệu…
Ha ha ha ha…”
Mộ Dung Cương nghe vậy, biết ngay tình hình nguy rồi, vội chắp tay nói: “Trần đường chủ, xin ngài đừng hiểu lầm, bọn tại hạ vì có việc quan trọng, cho nên…”
Lúc này sắc mặt Trần Khôn Cơ bỗng trở nên lạnh lùng, quát lên: “Ngươi có phải là ‘Kim Xà Lang Quân’ Tiêu Ma không? Hừ hừ! Suýt chút nữa thì ta để ngươi chạy thoát rồi.”
Sắc mặt Tiêu Ma cực kỳ khó coi, im lặng không nói, nhưng hai mắt lại lộ ra tia giận dữ nhìn Trần Khôn Cơ. Mộ Dung Cương thấy vậy, trong lòng vô cùng bất an.
Bỗng nhiên nghe Tiêu Ma khẽ hừ một tiếng, không nói một lời, xoay người bỏ đi.
Trần Khôn Cơ cười lớn nói: “Hai người các ngươi lén lén lút lút như vậy, thật khiến người ta nghi ngờ. Xin thứ cho Trần mỗ…”
Hắn còn chưa nói hết câu, bỗng một luồng gió mạnh ập tới.
Tiêu Ma đã phóng người trở lại, tay trái vung lên, bổ thẳng vào ngực Trần Khôn Cơ.
Mộ Dung Cương thầm than một tiếng: “Ngươi sao lại tự chuốc lấy phiền phức vậy? Chọc đại ca ta ra tay, cho dù ngươi có là tổng đường chủ Thanh Long bang danh chấn thiên hạ, cũng chưa chắc đã thắng nổi hắn đâu.”
Nhật Nguyệt Kim Luân Trần Khôn Cơ thấy thế chưởng của Tiêu Ma bổ tới hết sức uy mãnh, thân hình nhoáng lên, tránh né sang một bên.
Tiêu Ma tính tình kỳ quái, đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì khiến người ta không thở nổi. Hắn đánh hụt một chiêu, liền bám riết đuổi theo, quyền cước ào ạt ra.
Trong chớp mắt, liên tiếp tung ra năm quyền ba cước.
Mấy chiêu này không chỉ nhanh như chớp, mà còn hung hãn bất thường, ép Trần Khôn Cơ liên tục lùi về phía sau.
Nhật Nguyệt Kim Luân bị Tiêu Ma đánh mấy chiêu nhanh như vậy, trong lòng kinh hãi vô cùng. Trong võ lâm hiện nay, hiếm có người nào có thể khiến hắn không có cơ hội đánh trả, không ngờ hôm nay lại gặp phải đối thủ mạnh như vậy.
Tiêu Ma đánh tám chiêu xong, cười lạnh một tiếng, lùi lại ba bước, thản nhiên nói:
“Trần Khôn Cơ, võ công của ngươi rất khá, vậy mà có thể tránh được cả tám chiêu của ta. Nhưng nếu ta tiếp tục đánh nữa, thì sẽ là quyết chiến sinh tử, không chết không thôi. Ngươi cứ tự nhiên.”
Nói xong, Tiêu Ma xoay người bỏ đi.
Mộ Dung Cương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ hôm nay Tiêu Ma lại nhường nhịn như vậy. Phải biết rằng, Tiêu Ma xưa nay không bao giờ dung thứ cho người khác.
Mộ Dung Cương chắp tay nói: “Trần đường chủ, anh danh cả đời của ngài không dễ dàng mà có được, hãy biết trân trọng.”
Nói xong, hắn cũng xoay người đi theo Tiêu Ma.
Trần Khôn Cơ là người từng trải qua nhiều sóng gió, hắn sao lại không hiểu ý của Mộ Dung Cương là đang khuyên hắn đừng ra tay nữa, vạn nhất thua trong tay đối phương, thì mấy chục năm anh danh sẽ tan thành mây khói.
Qua vài chiêu giao đấu, Nhật Nguyệt Kim Luân thật sự kinh hãi trước võ công của Tiêu Ma, hắn không tự tin có thể thắng được, lúc này ngây người đứng tại chỗ, muốn ngăn Tiêu Ma cũng không được, mà không ngăn cũng không xong.
Đúng lúc này, phía Đông Bắc bỗng nhiên có một quả tên lửa phóng lên trời.
“Ầm!” một tiếng nổ vang lên trên không trung, ánh lửa ngũ sắc lấp lánh, đẹp mắt vô cùng.
Nhật Nguyệt Kim Luân Trần Khôn Cơ thấy tên lửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn không còn tâm trí đuổi theo Tiêu Ma nữa, thi triển khinh công phóng về phía Đông Bắc.
Tiêu Ma nói: “Tên lửa đó chắc là tín hiệu của Thanh Long bang. Haiz, ...ngay cả hậu thổ đường chủ Thanh Long bang, bang phái độc nhất vô nhị trong võ lâm Trung Nguyên cũng đến Lạc Dương, xem ra các nhân vật quan trọng của các phái trong võ lâm sẽ không ngại đường xa mà tụ tập về đây.”
Thì ra Thanh Long bang này là một bang phái lớn trong giang hồ Trung Nguyên, đệ tử trong bang phân bố khắp nơi, cao thủ nhiều như mây, thế lực hùng hậu, vượt qua cả chín đại môn phái Trung Nguyên. Thanh Long bang đã tồn tại trong võ lâm giang hồ được trăm năm, các đời bang chủ đều là nhân vật thần bí, thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Ngoại trừ những nhân vật quan trọng trong bang, thì ngay cả đệ tử Thanh Long bang cũng không biết bang chủ đương thời là ai. Cho nên, chức vị bang chủ Thanh Long bang luôn là một điều bí ẩn trong võ lâm, cho đến nay người trong võ lâm cũng không biết Thanh Long bang đã có bao nhiêu đời bang chủ.
Ngoài vị bang chủ cao cao tại thượng, Thanh Long bang còn thiết lập ngũ đàn, ngoài ngũ đàn chủ ra, còn có một vị tổng đường chủ chỉ huy quản lý hàng ngàn đệ tử trong bang, dưới đàn lại thiết lập các đường. Vì Thanh Long bang kỷ luật nghiêm minh, nên trăm năm qua, đệ tử Thanh Long bang luôn được người đời kính trọng.
Mộ Dung Cương bỗng nhiên khẽ nói: “Đại ca, chẳng phải trong võ lâm có lời đồn rằng bang chủ Thanh Long bang xưa nay không ai biết, thần bí khó lường hay sao?”
Tiêu Ma gật đầu nói: “Đúng vậy, đệ có suy nghĩ gì về chuyện này?”
Mộ Dung Cương nói: “Người cưỡi con ngựa kỳ lạ màu xanh lúc nãy, có khi nào là bang chủ Thanh Long bang hiện giờ không?”
Tiêu Ma trầm ngâm một lúc, nói: “Ta cũng có nghi ngờ như vậy. Giang hồ hiện nay biến ảo khôn lường, thần bí khó đoán, thường xảy ra những chuyện ngoài dự liệu. Haiz!
Mong rằng người đó không phải là bang chủ Thanh Long bang…”
Mộ Dung Cương nghe mà trong lòng chấn động, nghĩ bụng tại sao Tiêu Ma lại nói: “Mong rằng người đó không phải là bang chủ Thanh Long bang!”. “Chẳng lẽ sau này đại ca sẽ đối đầu với người của Thanh Long bang sao?”.
Đang suy nghĩ miên man thì đã đến trước cánh đồng nước của ngôi làng.
Tiêu Ma bỗng nhiên dừng bước, cẩn thận quan sát xung quanh, tự nói: “Ruộng nước, rừng rậm, nhà hoang, thật khiến người ta nghi ngờ. Nông thôn, trang viện nguy nga, khác biệt hoàn toàn, quả là dễ thấy. Ha ha, chắc chắn là chỗ này rồi.”
Mộ Dung Cương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía Đông ngoài mấy mẫu ruộng nước có một khu rừng rậm, trong rừng có một ngôi nhà lớn đứng sừng sững, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra có người ở đó.
Mộ Dung Cương nghe Tiêu Ma nói vậy, trong lòng thầm khâm phục sự thông minh và nhãn lực tinh tường của hắn.
Tiêu Ma ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ mới chập tối, chắc bọn chúng chưa cử người canh gác ban đêm, chúng ta cứ việc thoải mái đi qua.”
Mộ Dung Cương biết rõ Tiêu Ma mưu lược hơn người, liệu sự như thần, liền đi theo sau lưng hắn, chậm rãi tiến về phía khu rừng rậm. Quả nhiên đây là một ngôi nhà lớn, ngói đỏ tường gạch, nguy nga tráng lệ, nhưng lại toát lên vẻ yên tĩnh, thâm nghiêm.
Xung quanh ngôi nhà cây cối rậm rạp, lá rụng đầy đất, hoa cỏ mọc um tùm. Mộ Dung Cương đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà, khắp nơi tối om, không một bóng người.
Hắn không khỏi thầm nghĩ: “Lần này đại ca có lẽ đoán sai rồi, ngôi nhà này tuy có vẻ đặc biệt, nhưng khắp nơi đều toát lên vẻ lạnh lẽo, có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu, không có người ở.”
Mộ Dung Cương quay sang nhìn Tiêu Ma, chỉ thấy trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng, bỗng nghe hắn nói nhỏ: “Chúng ta đi vòng ra phía sau, chắc chắn sẽ có phát hiện.”
Khinh công của hai người đều đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, bước đi trên lá không một tiếng động. Trong chớp mắt, họ đã đi vòng qua ngôi nhà lớn dài mấy chục trượng, đến được phía sau. Kỳ lạ là phía sau này quả nhiên khác với phía trước, trong sân trồng đầy hoa, hương thơm ngào ngạt, mặt đất không một chiếc lá rụng, hình như thường xuyên có người quét dọn.
Sao đêm lấp lánh, đêm tĩnh lặng như nước. Mộ Dung Cương cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ:
“Nếu ngôi nhà này thật sự là sào huyệt của ‘Ma Âm Nữ’, sao lại sơ hở như vậy, không hề có phòng bị…”
Mộ Dung Cương còn chưa nghĩ xong, bỗng nghe thấy một tiếng ho nhẹ từ trong sân vọng ra, tiếp theo là tiếng bước chân.
Tiêu Ma vừa nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt liền biến đổi, hắn ra hiệu cho Mộ Dung Cương nhanh chóng né tránh. Thì ra tiếng bước chân đó trong nháy mắt đã đến gần trong vòng mấy trượng, tốc độ nhanh vô cùng.
Tiêu Ma khinh công cực cao, hắn nhanh như chim yến lướt sóng, bay vút qua mái nhà phía trước, thoắt ẩn thoắt hiện.
Mộ Dung Cương muốn học theo thân pháp của Tiêu Ma thì đã không còn kịp nữa, trong lúc nguy cấp, hắn xoay người định lách vào bóng tối ở góc nhà.
Ngay lúc Mộ Dung Cương vừa xoay người còn chưa kịp bước đi, thì…
Tiếng bước chân đã đến phía sau, dừng lại.
Mộ Dung Cương giật mình, thầm nghĩ: “Sao lại nhanh như vậy!”.
Hắn đành phải quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên!
Chỉ thấy cách sáu bảy thước phía sau có một người mặc áo đen đang đứng sừng sững.
Sắc mặt người này cũng giống như y phục của hắn, đen như vừa được đào ra từ đống than, dưới cằm lại để một bộ râu đen dài. Nhưng hai mắt lại lóe lên thần quang sắc bén.
Lúc này, Mộ Dung Cương âm thầm vận khí, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen, hắn biết nếu người áo đen ra tay đánh một chiêu, có lẽ hắn không thể đỡ nổi.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, hồi lâu sau…
Người áo đen mới lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta.”
Người áo đen nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi.
Mộ Dung Cương ngẩn người, không biết có nên đi theo hắn hay không, đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng truyền âm nhập mật của Tiêu Ma: “Hắn nhận nhầm ngươi là người của mình, đệ cứ đi theo hắn đi. Võ công của người này xem ra rất cao, phải luôn cảnh giác.”
Mộ Dung Cương nghe xong, lập tức bước theo, hai mắt không ngừng quan sát cảnh vật xung quanh.
Càng đi sâu vào trong, Mộ Dung Cương càng kinh hãi, thì ra dọc theo hành lang này cứ cách hai ba trượng lại có một đại hán mặc y phục gọn gàng đeo kiếm đứng canh gác.
Mộ Dung Cương thấy vậy, trong lòng thầm kinh hãi, nghĩ bụng: “Ngôi nhà này thoạt nhìn không có người, âm u lạnh lẽo, không ngờ bên trong lại canh phòng cẩn mật như vậy. Nguy rồi!
Mình cứ thế này đi theo hắn, chắc chắn sẽ bị phát hiện, làm sao để thoát khỏi vòng vây đây…”
Mộ Dung Cương vừa nghĩ vừa đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy tên áo đen bước nhanh về phía trước, trong lòng thầm nhủ: "Sao hành lang này lại dài đến thế?". Chân hắn cũng bước nhanh hơn.
Bỗng nhiên, tên áo đen dừng lại, quay đầu hỏi: "Ngươi giữ chức vị gì trong bang?"
Mộ Dung Cương ngẩn người, thầm nghĩ: "Bọn chúng là bang phái nào?".
Một lát sau, hắn đáp: "Đường chủ."
Nghĩ thầm trong bụng, giang hồ võ lâm bang hội nào mà chẳng có nhiều phân đà nhỏ, nên hắn thuận miệng đáp "Đường chủ".
Tên áo đen nghe vậy, bất ngờ lao tới, quát: "Nói bậy! Bản bang không hề thiết lập chức đường chủ."
Mộ Dung Cương thân thủ lanh lẹ, đã sớm đề phòng hắn ra tay, nên né được ngay, tung chân đá vào huyệt "đan điền" trên bụng tên áo đen.
Tên áo đen kêu lên một tiếng "Ế", vội lùi hai bước tránh cú đá.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lại xông lên, tay phải vung ra một chưởng, tay trái thi triển "đại cầm nã thủ", chộp vào cổ tay Mộ Dung Cương.
Võ công Mộ Dung Cương đã đạt đến cảnh giới cao thủ nhất lưu, thân hình hắn loáng một cái, né được chưởng phải và cả chiêu "cầm nã" của tên áo đen.
Tên áo đen sững người, nói: "Hay cho tiểu tử, ngươi là ai? Võ công khá lắm."
Hắn hét lên một tiếng, tung ra một chưởng.
Mộ Dung Cương giao đấu với tên áo đen, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, hắn vốn nghĩ đám thủ vệ hai bên sẽ xông vào, nào ngờ sau vài chiêu, đám người áo gấm mang đao kiếm canh giữ hành lang vẫn làm như không thấy.
Mộ Dung Cương lấy làm lạ, thấy hắn đánh tới một chưởng, không kịp nghĩ ngợi, liền đổi chưởng đỡ đòn.
"Bốp!" một tiếng, Mộ Dung Cương bị chấn động lùi lại ba bước.
Tên áo đen thừa thắng xông lên, tay phải vung lên, liên tiếp tung ra ba chiêu.
Ba chiêu này nhanh như chớp, khiến Mộ Dung Cương trở tay không kịp.
Bên tai vang lên tiếng cười lạnh của tên áo đen, tay trái hắn lại liên tiếp đánh ra hai chưởng, tay phải tung ra một chiêu "kinh hồng ly vi", đánh thẳng vào ngực Mộ Dung Cương.
Mộ Dung Cương bị đánh đến xoay như chong chóng, thấy chưởng lực hung hiểm, khó lòng né tránh, chỉ còn cách đưa tay lên đỡ.
Nào ngờ chưởng lực của tên áo đen đột nhiên chuyển hướng, biến chưởng thành quyền, năm ngón tay nắm chặt lấy mạch môn tay phải của Mộ Dung Cương, lạnh giọng quát: "Ngươi thật to gan, dám giả mạo đệ tử bản bang."
Mộ Dung Cương tức giận hừ một tiếng, nói: "Ai giả mạo đệ tử các ngươi? Rõ ràng là ngươi mắt mù nhận nhầm người."
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Phí huynh, huynh đang giao đấu với ai vậy? Còn một canh giờ nữa, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị, nếu không sẽ hỏng việc lớn."
Tên áo đen đáp: "Ta bắt được một kẻ khả nghi, không biết là do thám của địch, hay là..."
Giọng nói trong trẻo kia nói: "Điểm huyệt hắn rồi giam chung với những kẻ kia."
Mộ Dung Cương định lên tiếng hỏi lai lịch của bọn chúng, nhưng tên áo đen chỉ điểm một cái, huyệt đạo của hắn đã bị phong bế.
Nội công Mộ Dung Cương thâm hậu, tuy bị điểm huyệt nhưng vẫn không ngất đi. Hắn biết tên áo đen gọi hai tên lực lưỡng đến khiêng mình. Hai tên lực lưỡng vừa đi qua một sân, bỗng từ trong bóng tối lao ra một bóng người cực nhanh.
Chỉ nghe hai tiếng "bịch", hai tên lực lưỡng đồng thời ngã xuống!
Người vừa đến đỡ lấy Mộ Dung Cương, vỗ vào huyệt đạo của hắn. Mộ Dung Cương nhận ra đó là Tiêu Ma, liền nói:
"Đại ca! Hình như bọn chúng là người của 'Thanh Long Bang'."
Tiêu Ma nói: "Không ngờ lũ tiểu nhân 'Thanh Long Bang' lại nhanh tay đến vậy, chiếm trước được tòa nhà này."
Tiêu Ma vừa nói vừa kéo hai tên lực lưỡng vào dưới gốc cây hoa, nói: "Đi! Chúng ta tìm chỗ kín đáo xem náo nhiệt."
Tiêu Ma nắm lấy tay trái Mộ Dung Cương, vận chân khí, thi triển thân pháp "Cửu bộ thăng thiên", nhanh như bay chạy qua ba cái sân rộng bốn năm trượng, đến một khu vườn lớn.
Tiêu Ma dẫn Mộ Dung Cương nấp vào một bụi cây rậm rạp, nói: "Xem ra đêm nay cao thủ trong trang viên này không ít!"
Mộ Dung Cương nói: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng ta vốn tưởng nơi này là sào huyệt của 'Ma Âm Nữ', sao lại biến thành người của 'Thanh Long Bang'?"
Tiêu Ma nói: "Xem ra đêm nay chúng ta đến không đúng lúc rồi! Nếu 'Thanh Long Bang' không có nhân vật đặc biệt nào chủ trì việc này, e rằng khó mà khiến người của 'Ma Âm Nữ' trúng kế."
Nói xong, Tiêu Ma ngước nhìn trời, dường như đang suy nghĩ điều gì khó khăn lắm.
Mộ Dung Cương biết mỗi khi gặp chuyện khó, Tiêu Ma thường trầm tư suy nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần suy nghĩ xong, y nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết, nên hắn không dám quấy rầy, trong đầu cũng hiện lên vài ý nghĩ: "Dương Thương Hạc, Hàn Thanh Thương, Lý Ngọc Hổ... Nếu không phải bị 'Ma Âm Nữ' bắt cóc, sao lại mất tích bí ẩn như vậy... 'Ma Âm Nữ' rốt cuộc là người thế nào..."
Suy nghĩ một hồi, bỗng nghe Tiêu Ma thở dài nói: "Ma nữ thật lợi hại, suýt chút nữa ta trúng kế."
Mộ Dung Cương hỏi: "Đại ca, huynh đã nghĩ ra điều gì đáng ngờ sao?"
Tiêu Ma trầm giọng nói: "Người của Thanh Long Bang một tên cũng không đến đây, những kẻ này hoàn toàn là thủ hạ của 'Ma Âm Nữ', mục đích của ả là bày ra kế nghi binh này để kéo dài thời gian, nhằm rút lui người của ả."
Mộ Dung Cương vẫn không hiểu lắm, hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Ma nói: "Đi! Chúng ta lại chậm một bước so với 'Ma Âm Nữ' rồi, ả ta lại chuyển hướng đưa Dương Thương Hạc và những người khác về trang viên nhà họ Dương ở thành Lạc Dương."
Đột nhiên một tràng cười the thé vang lên: "Tiêu Ma, đừng hòng đi!"
Từ trong vườn chậm rãi bước ra tên áo đen kia, phía sau hắn đồng thời xuất hiện mười tám tên lực lưỡng mang đao kiếm, Mộ Dung Cương nhận ra những tên này chính là những kẻ đứng ở hành lang lúc nãy.
Tiêu Ma nhìn tên áo đen, lạnh lùng hỏi: "Ngươi giữ chức vị gì dưới trướng 'Ma Âm Nữ'?"
Khuôn mặt đen như than của tên áo đen không lộ ra chút biểu cảm nào, nói: "Ngươi muốn biết sao? Dù sao đêm nay ngươi cũng khó thoát khỏi trang viên này, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, lão phu và mười tám thuộc hạ là cận vệ thân tín của 'Ma Âm Nữ'."
Tiêu Ma gật đầu nói: "Tốt lắm. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết 'Ma Âm Nữ' bắt cóc Nhất Chỉ Thiên Dương Thương Hạc là có ý đồ gì không?"
Tên áo đen sát khí đằng đằng nói: "Ba báu vật võ lâm."
Trong khoảnh khắc, Tiêu Ma đột nhiên phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng liên quan đến mối thù nhà mình...
Trên mặt y lập tức hiện lên một nụ cười hiếm thấy, nói: "Vốn ta định giết sạch các ngươi mười chín tên, nhưng bây giờ ta có thể tha mạng cho tất cả."
Tên áo đen cười lạnh hai tiếng, nói: "Chủ nhân của ta, 'Ma Âm Nữ', có phần kiêng dè võ công của ngươi, nhưng ta lại thấy võ công của ngươi chẳng có gì đặc biệt."
Tiêu Ma mỉm cười nói: "Ngươi quả là thuộc hạ đắc lực của Ma Âm Nữ, mưu mẹo xảo quyệt, nhưng đáng tiếc ta sẽ không trúng kế của ngươi... Huynh đệ, chúng ta đi thôi."
Tên áo đen cười lạnh, cúi người lao thẳng về phía Mộ Dung Cương đang định bỏ đi.
Tiêu Ma giơ tay đánh ra một chưởng "Kim Báo Lộ Trảo" vào ngực hắn.
Hai chiêu này tuy đơn giản nhưng xuất chiêu mạnh mẽ, uy lực cực lớn.
Mộ Dung Cương xoay người chạy ra khỏi sân!
Mười tám tên lực lưỡng thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đồng loạt vây đánh Mộ Dung Cương...
Nhưng Tiêu Ma quát lớn: "Huynh đệ, đi về hướng thành Lạc Dương, ta sẽ đến ngay."
Thân hình y như quỷ mị, lao vào mười tám tên lực lưỡng, hai nắm đấm liên hoàn đánh ra, quyền phong như bông liễu bay trong gió, trong chớp mắt đã liên tiếp tung ra tám quyền.
Tám quyền này được tung ra liền mạch, như một thể thống nhất.
Chỉ nghe thấy tiếng "bịch bịch" liên hồi, có bảy tám tên lực lưỡng bị quyền phong của Tiêu Ma đánh ngã.
Một tiếng thét dài vang vọng khắp không trung, Tiêu Ma thân hình như thiên mã hành không, lao nhanh ra khỏi sân...
Tên áo đen nhìn Tiêu Ma rời đi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Bỗng nhiên một giọng nói the thé, mềm mại như liễu yếu đào tơ truyền ra từ gian phòng trong sân: "Phí khanh, được Nam Âm Thiên coi trọng, giao cho độc lập hành sự, quả nhiên là có chỗ hơn người. Nhưng Tiêu Ma này không phải hạng võ phu tầm thường, hắn không chỉ mưu lược hơn người, quỷ kế đa đoan, mà còn liệu sự như thần, e rằng kế điệu hổ ly sơn này của ngươi khó mà qua mắt được hắn..."
Tên áo đen họ Phí bỗng quát lớn: "Mười tám người các ngươi nhanh chóng phân bố canh giữ xung quanh trang viên, nếu phát hiện kẻ khả nghi, lập tức báo động...". Nói xong, hắn chầm chậm quay đầu nhìn lại!
Chỉ thấy cách đó vài trượng, trước cửa phòng đứng sừng sững một người áo đen, chắp tay thi lễ từ xa, nói: "Phí tiên sinh, tuân lệnh Nam Âm Thiên Vương, tại hạ đến đây nghênh đón Ma Âm Nữ, nếu có gì sơ suất, mong Ma Âm Nữ lượng thứ."
Ma Âm Nữ cười lạnh một tiếng, nói: "Phí tiên sinh, Nam Âm Thiên Vương có chỉ dụ nào của Bá Chủ truyền đạt cho ta không?"
Phí tiên sinh đáp: "Đúng vậy. Bá Chủ có thủ lệnh giao cho Nam Âm Thiên Vương."
Ma Âm Nữ hỏi: "Nam Âm Thiên Vương khi nào đến?"
Phí tiên sinh đáp: "Nam Âm Thiên Vương thân là trọng thần của Bá Chủ, ngày ngày bận rộn, có thể sẽ đến muộn, mong 'Ma Âm Nữ' đừng trách."
Ma Âm Nữ nói: "Nam Âm Thiên Vương là một trong tứ đại Thiên Vương của Bá Chủ, chức cao vọng trọng, ta 'Ma Âm Nữ' nào dám trách cứ. Được rồi! Khi nào Thiên Vương đến thì báo cho ta biết."
Ma Âm Nữ nói xong, bước vào phòng.
Phí tiên sinh chắp tay thi lễ với Ma Âm Nữ từ xa, lập tức xoay người bay lên nóc nhà, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất.
Sau bụi hoa trong khu vườn rộng lớn này, vẫn còn một người đang nấp, không phải Tiêu Ma thì là ai?
Bỗng thấy y khẽ vẫy tay, một bóng người nhanh chóng nhảy qua bức tường thấp, đó là Mộ Dung Cương. Quả nhiên Tiêu Ma không phải người thường, vốn dĩ y còn chút nghi ngờ về việc Ma Âm Nữ có ở trong trang viên này hay không, nên mới nghĩ ra cách này để kiểm chứng, lấy kế của địch, dùng lại để trị địch. Lúc tên áo đen họ Phí xuất hiện chặn đường Tiêu Ma, y đã linh cảm được Ma Âm Nữ chắc chắn ở đây. Vì hành tung của Mộ Dung Cương đã bại lộ, nên Tiêu Ma nghĩ ra một kế, cố tình nói Ma Âm Nữ đã quay về thành Lạc Dương.
Thực ra, y đã dùng thuật truyền âm nhập mật, dặn Mộ Dung Cương lập tức quay lại trang viên này, như vậy có thể khiến kẻ địch khó đoán được ý đồ của mình.
Mộ Dung Cương nhìn Tiêu Ma, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc bọn chúng là người của môn phái nào, toàn những cái tên kỳ quái, nào là Bá Chủ, Thiên Vương, Ma Âm Nữ, cứ như yêu ma quỷ quái vậy."
Tiêu Ma nói: "Những cái tên kỳ quái này của chúng! Có thể làm người ta rối trí, không hiểu gì cả, kỳ thực chuyện giang hồ, cái gì cũng có."
Mộ Dung Cương nói: "Kinh ngạc thật, Ma Âm Nữ vậy mà không phải là kẻ cầm đầu tổ chức của chúng." Tiêu Ma nói: "Nhưng cũng là nhân vật số một số hai rồi."
Mộ Dung Cương đột nhiên hỏi: "Vậy ba báu vật võ lâm rốt cuộc là thứ gì?..."
Bỗng nhiên, Tiêu Ma đưa tay kéo Mộ Dung Cương lại.
Mộ Dung Cương vội im bặt, ngẩng đầu nhìn qua khe hở của bụi hoa, chỉ thấy một bóng người từ trên nóc nhà bay xuống, chính là tên áo đen họ Phí.
Tên họ Phí này đi một vòng quanh vườn, rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Ma dùng thuật truyền âm nhập mật nói: "Tên họ Phí này võ công rất cao, lại cực kỳ giỏi mưu kế, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện nhiều, ngày khác ta sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp truyền âm nhập mật..."
Mộ Dung Cương nghe vậy không dám nhiều lời, nhân cơ hội đưa mắt quan sát, đánh giá tình hình khu vườn tao nhã này. Đây là một khu vườn rộng nửa mẫu, ngoài những cây cỏ quý hiếm được trồng khắp nơi, còn có một ngọn núi giả do người tạo nên, dưới chân núi giả có một cái ao vuông vức rộng chừng một trượng. Khu vườn tuy không lớn, nhưng tinh xảo, khéo léo, cực kỳ công phu.
Xung quanh sân nhà cửa san sát, mỗi gian nhà đều có cửa sổ hướng ra vườn, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vườn.
Chỉ có nơi hai người ẩn náu là nằm ngoài tầm nhìn của những cửa sổ đó, nhưng từ bụi cây này lại có thể nhìn thấy mọi gian phòng bên kia.
Mộ Dung Cương thầm khâm phục sự tinh tế của Tiêu Ma khi chọn bụi cây này.
Lúc này vạn vật yên tĩnh, đêm càng lúc càng khuya.
Tiêu Ma và Mộ Dung Cương đã mai phục trong bụi cây này ròng rã hai canh giờ.
Tên áo đen họ Phí cũng đã xuất hiện trong sân bốn lần.
Bỗng nhiên, trong một gian phòng đối diện, ánh nến sáng lên, một người phụ nữ ngồi quay lưng về phía cửa sổ.
Không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì.
Tiêu Ma và Mộ Dung Cương đều biết đó là Ma Âm Nữ!
Ma Âm Nữ!
Người phụ nữ đầy bí ẩn, tàn độc này rốt cuộc có dung mạo như thế nào, Tiêu Ma và Mộ Dung Cương đều chưa từng gặp qua.
Lúc này chỉ thấy mái tóc dài óng mượt của nàng buông xõa trên vai.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, mái tóc dài bay bay.
Bóng lưng toát lên vẻ đẹp tuyệt thế giai nhân.
Mộ Dung Cương đang nhìn đến ngẩn người, bỗng nghe Tiêu Ma kêu lên: "Chết rồi, có lẽ ả ta đã phát hiện ra chúng ta..."
Quả nhiên Ma Âm Nữ đột nhiên nhảy ra từ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những vì sao, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bước về phía nơi hai người ẩn náu.
Bỗng nhiên! Một tiếng động như gió thoảng của người bay đêm, Phí tiên sinh lại xuất hiện trong sân. Ma Âm Nữ lạnh lùng hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
Phí tiên sinh cung kính đáp: "Canh ba! Nam Âm Thiên Vương đã đến."
Ngay lúc đó, trong sân bỗng vang lên tiếng bước chân.
Ma Âm Nữ vén mái tóc dài, cài trâm ngọc, nói: "Mời Nam Âm Thiên Vương đến lương đình này trò chuyện."
Nàng vừa nói vừa thong thả bước tới lương đình tam giác trên núi giả.
Lúc này Mộ Dung Cương mới thở phào nhẹ nhõm, kêu lên: "May quá!"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bỗng nhiên trong sân xuất hiện vài bóng người.
Tiêu Ma nhìn lên, đột nhiên trong lòng chấn động, sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy trong sân lần lượt bước ra sáu người, một người là Phí tiên sinh, hai người nữa là hai đại hán áo xanh vạm vỡ, tiếp theo là một nam một nữ, vậy mà lại là Thiên Thủ Phật Chưởng Lãnh Vô Tà và Lưu Tinh Phi Tú Mai Huệ Như của Nga Mi Tam Hiệp.
Người đi cuối cùng là một lão già lùn mập mặc áo dài màu xám.
Ma Âm Nữ thấy những người này đến, vội vàng ra khỏi lương đình nghênh đón, nói bằng giọng ẻo lả:
"Nam Âm Thiên Vương, đã lâu không gặp, chắc cũng ba năm rồi."
Lão già áo xám cuối cùng cười gượng gạo, nhe răng ra, phát ra một giọng khàn khàn, nói: "Ma Âm Nữ, vất vả rồi."
Ma Âm Nữ mời mọi người vào lương đình, nhường chỗ ngồi cho lão già áo xám, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống đối diện.
Phí tiên sinh, hai đại hán áo xanh, Thiên Thủ Phật Chưởng, Lưu Tinh Phi Tú thì đứng sang một bên.
Lúc này Mộ Dung Cương cũng nhìn rõ Lãnh Vô Tà và Mai Huệ Như của Nga Mi Tam Hiệp, trong lòng vô cùng kinh hãi. Không ngờ hai người này lại là thuộc hạ của Nam Âm Thiên Vương, thật sự là điều khó tin.
Ma Âm Nữ nhìn Lãnh Vô Tà và Mai Huệ Như, cất giọng ẻo lả: "Nếu ta đoán không lầm, hai vị chắc hẳn là Thiên Thủ Phật Chưởng và Lưu Tinh Phi Tú của Nga Mi Tam Hiệp."
Lão già áo xám cười nói: "Ma Âm Nữ kiến thức uyên bác, sao lại không nhận ra Nga Mi Tam Hiệp chứ."
Ma Âm Nữ nói: "Nga Mi Tam Hiệp, uy danh lừng lẫy giang hồ, bốn mươi năm nay vẫn vang dội, quả nhiên không phải hạng tầm thường, Nam Âm Thiên Vương có hai vị cao thủ này, cộng thêm võ công cái thế của bản thân Thiên Vương, dù gặp phải cường địch nào cũng không đáng sợ."
Lão già áo xám Nam Âm Thiên Vương mỉm cười, chỉ vào hai đại hán áo xanh và Phí tiên sinh, nói: "Ba người bọn họ, võ công của ai mà chẳng phải là cao thủ số một thiên hạ hiện nay. Ha ha ha..."
Nói xong, hắn bỗng nhiên cười lớn đắc ý...
Tiếng cười của người này khàn khàn, tràng cười này vang vọng khắp bầu trời đêm, giống như tiếng chiêng vỡ, chói tai vô cùng.
Chờ hắn cười xong, Ma Âm Nữ bỗng thở dài u oán: "Nam Âm Thiên Vương, có biết Nga Mi Tam Hiệp là cao thủ của Cửu đại môn phái võ lâm Trung Nguyên hiện nay, danh vọng rất cao, nếu người ta biết Tam Hiệp bị chúng ta hãm hại, không chỉ Nga Mi phái sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta, mà người trong Cửu đại môn phái cũng sẽ đồng loạt nổi dậy chống lại, sau này chúng ta sẽ càng thêm cô lập."
Tiêu Ma và Mộ Dung Cương nghe những lời này, trong lòng lập tức hiểu ra, thì ra Nga Mi Tam Hiệp đã bị bọn chúng hãm hại...
Đăng bởi | quangkhai95 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |